Chương 110: Bá chủ tam giới

“Ngươi sẽ trở nên rất ưu tú.” Mặt Thanh Chu không chút thay đổi lặp lại lời mình vừa nói.

[Ký chủ, chúng ta không cần…] Hai chữ công lược bị mắc kẹt trong cổ họng Bạch Thất.

Nó đột nhiên nhớ tới sát ý không hề che giấu vừa rồi của tiểu ký chủ đối với đối tượng công lược.

Bỏ đi, không nên đề cập đến mấy từ nhạy cảm.

Tần Thế Kiệt khựng lại, lần này hắn nghe thấy rất rõ ràng.

“Sư tỷ…” Tần Thế Kiệt cúi đầu nhìn ánh mắt Thanh Chu lên tiếng.

Thanh Chu không hề gợn sóng.

“Dựa vào nguồn lực bên ngoài sẽ không kiếm được sự che chở.” Giọng nói Thanh Chu vẫn thản nhiên không nghe ra bất kỳ dấu hiệu phập phồng gì.

Người được pháp tắc trời đất lựa chọn, không thể sống quá uất ức.

Thậm chí ngay cả giai đoạn đầu.

Trong lòng Bạch Thất cảm thấy bất an, ký chủ không giống kẻ thích xen vào việc của người khác, nhưng tạo quan hệ tốt với Tần Thế Kiệt này, chắc chắn sẽ rất có lợi cho nhiệm vụ chủ tuyến.

Tần Thế Kiệt hơi giật mình.

Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, Linh Vân Tông sao có thể không vứt bỏ hắn được?

“Dẫn đường.” Thanh Chu đã cho Tần Thế Kiệt quá nhiều thời gian cân nhắc, thúc giục nói.

“A… Được…” Tần Thế Kiệt lập tức khôi phục tinh thần.

“Ký chủ, hiện tại ngươi đang ở Vô Trần Phong. Lát nữa ngươi đến Chính sự đường có thể ngự kiếm phi hành, ngươi có thể dùng…] Bạch Thất còn chưa dứt lời, đã thấy Thanh Chu một cước giẫm lên kiếm bay về phía Chính sự đường.

Đáng thương thay Tần Thế Kiệt không biết bay còn đang mân mê phi hành khí.

[Kí chủ, kia… Cái kia, nếu là Ngân Lạc nàng ấy sẽ không phi hành đâu ha!] Bạch Thất ấp úng nhắc nhở.

Sao nó lại quên được chứ, bản thân ký chủ nhà mình vốn xuất thân từ loại vị diện này.

Nhưng mà, Ngân Lạc là một Trúc Cơ do hàng tá đan dược bồi dưỡng thành!

Ngự kiếm phi hành gì đó, nàng đến đến cả luyện cũng chưa từng luyện qua.

Nhưng ký chủ đã bay, cũng không thể bắt nàng ở ngay giữa không trung lôi kiếm xuống đổi thành phi hành khí.

Hơn nữa nó có nghe được tin tức nhỏ, cái gì mà đồ chơi Thiên Đạo bị hủy diệt.

Không biết tổ tông nào gan to như vậy, đồ chơi của Thiên Đạo mà cũng dám chém?

Đại Trưởng lão đã ngồi ở vị trí chủ trì, sau đó là Thẩm Ngâm Phong.

Bên cạnh Thẩm Ngâm Phong là Phong chủ Sương Nguyệt Phong Liễu Sương Nguyệt, thiếu nữ áo vàng phía sau chính là vị thiên tư trác nguyệt Tiêu Như Nguyệt kia.

Bạch Thất khẩn trương, trong tíc tắc ánh mắt Thanh Chu dừng lại trên người Thẩm Ngâm Phong.

Sợ nhiều thêm một giây nữa!

“Chuyện gì?” đứng ở giữa trung tâm, cũng không hành lễ liền trực tiếp ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão ngồi ở trên cao kia!

“Nghịch nữ!” Cũng không hề nhiều lời, Đại trưởng lão đã dùng một chân đạp nát cái bàn bên cạnh.

Uy áp cường đại đập thẳng vào mặt, Thanh Chu vẫn mặt không đổi sắc đứng ở chỗ đó.

Con ngươi hơi lạnh một chút.

Bạch Thất đột nhiên cảm thấy độ ấm của không khí quanh cũng bắt đầu giảm xuống.

Cảm xúc của ký chủ không đúng!

“Ngươi thì tính là cái thá gì?” Thanh Chu vung tay lên, một cái ghế dựa liền bay tới chỗ Thanh Chu.

“Ngươi có xứng hay không?” Thanh Chu ngồi xuống hỏi ngược lại.

Phụ thân Ngân Lạc đã chết, mà vị Đại trưởng lão này đơn giản là thèm muốn vị trí chưởng môn lại ngại mất mặt, thật sự tạo dựng cho mình hình tượng một người cha nghiêm khắc.

Thứ đạo đức giả đáng ghê tởm.

Bạch Thất bắt đầu nhăng nhăng, từ khi nào mà ký chủ lại nói nhiều như vậy?

Nó sợ nha!

“Ngân Lạc! Ngươi muốn Linh Vân Tông bị mất mặt như vậy sao!” Đại trưởng lão vừa nhìn thấy Thanh Chu nhất thời không điều khiển được cơn giận dữ.

Ngày thường, Ngận Lạc tuy rằng kiêu ngạo ương ngạnh ngang ngược, nhưng trước sau gì cũng có cảm giác sợ hãi ông ta.

“A.” Thanh Chu cười lạnh một tiếng.

“Ta là chưởng môn tương lai.” Giọng nói Thanh Chu thanh lãnh, mang theo mười phần lạnh lẽo.

Cực kỳ khí phách nói ra những lời này.

Không sai, con cái chưởng môn kế nhiệm là quy củ hàng vạn năm không thay đổi của Linh Vân Tông.

Trong tương lai nàng sẽ danh chính ngôn thuận kế nhiệm vị trí trưởng môn.

Tiêu Như Nguyệt híp mắt nhìn Thanh Chu, trong ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu.

Không đúng!

Tuy rằng Ngân Lạc vẫn hành xử tùy ý bậy bạ, nhưng luôn có chỗ nào đó không giống trước đây.

Lúc này Tần Thế Kiệt đã chạy tới, đứng ở bên ngoài Chính sự đường không đi vào.

Nhưng hắn đã cảm nhận được bầu không khí *giương cung bạt kiếm ở bên trong.

*Giương cung bạt kiếm: tình huống khẩn trương, muốn đánh nhau

“...” Đại trưởng lão nhất thời câm lặng.

Đó đều là sự thật, ông ta cũng không biết phải phản kích như thế nào cho hoàn mỹ.

Thẩm Ngâm Phong thất thần, người từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng giờ phút này lại như lạc vào cõi thần tiên.

Lời nói của thiếu nữ trên điện từng câu từng chữ truyền vào lỗ tai Thẩm Ngâm Phong, chưa từng có một ngày giống như hôm nay, không thể khống chế được khắc ghi mỗi một câu nói của Ngân Lạc vào trong đâu.

“Linh Vân Tông cũng không muốn một tên trộm phẩm hạnh thấp hèn làm chưởng môn.” Tiêu Như Nguyệt mở miệng.

Hôm nay gọi Ngân Lạc đến, là vì chuyện khác.

Không thể luẩn quẩn quá lâu trong chuyện chưởng môn này, ai biết được Đại trưởng lão có vì mặt mũi mà khoan dung Ngân Lạc này nữa hay không.