Chương 46: Thâm trạch (46)

Bằng không, nếu Tạ Dữ thực sự để ý đến nàng, nàng còn muốn tìm Tạ Loan hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ gặp trở ngại, dù sao hắn cũng là đại gia trưởng của nhà này.

Chỉ là, lẽ nào đây là trò chơi đặc biệt nâng cao độ khó sao?

Ninh Xu nhíu mày.

Quyết định xong, đợi khi Tạ Tri Hạnh lại tìm Ninh Xu đi chơi, nàng cười nói: “Cũng được, có điều lần này không được để Hầu gia biết chúng ta ở cùng nhau.”

Tạ Tri Hạnh cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao chứ?”

Ninh Xu nói: “Bởi vì tự chúng ta chơi thì sẽ chơi được nhiều trò hơn đó.”

Tạ Dữ ở đó, Tạ Tri Hạnh cũng không thể chơi hết mình, cô bé cho rằng Ninh Xu cũng vậy, huống hồ, Ninh Xu còn bổ sung thêm một câu: “Chuyện này, muội đừng nói cho bất kỳ ai, đây là bí mật của hai chúng ta.”

Ai có thể từ chối việc có chung bí mật với một tỷ tỷ xinh đẹp chứ?

Tạ Tri Hạnh gật đầu: “Muội nghe theo A Xu tỷ tỷ!”

Ninh Xu lấy một quả cầu từ sau lưng ra, đặt trong tay cho cô bé xem: “Đợi lát nữa chúng ta chơi cái này!”

Hai mắt Tạ Tri Hạnh sáng lên, quả cầu này khác với những quả cầu bán bên ngoài, phần đế của nó được tạo thành từ những mảnh sắt đều đặn, lông vũ rất mềm mịn, hơn nữa còn có màu hồng nhạt.

Tạ Tri Hạnh sờ lông của quả cầu: “Đẹp quá!”

Cô bé thử đá một cái, âm thanh cũng rất thanh thuý dễ nghe.

“A Xu tỷ tỷ, muội thích lắm!” Tạ Tri Hạnh cầm lấy quả cầu, đá vài cái.

Ở trong phòng không thoải mái bằng bên ngoài, Tạ Tri Hạnh kéo Ninh Xu, nói: “Muội biết ở hậu viện có một nơi rất yên tĩnh, cha muội… Khụ khụ, chắc chắn không ai biết!”

Lúc này, trên một căn gác hẻo lánh ở hậu viện, Tạ Loan đang nhàm chán đọc sách.

Hắn yên tĩnh lánh đi, tránh bị Phó lão tiên sinh càm ràm, mấy quyển sách này không phải tứ thư ngũ kinh, đều là sách giải trí, thậm chí còn có một quyển nói về tu luyện công pháp.

Hắn buồn ngủ ngáp một cái, gối đầu lên sách, đang muốn ngủ trưa thì đột nhiên nghe thấy tiếng cười mơ hồ, hình như là của Tạ Tri Hạnh.

Hắn đứng dậy, liền nhìn thấy Tạ Tri Hạnh kéo một bóng người quen thuộc đi về phía này.

Tạ Loan bị doạ cho nhảy dựng, lập tức tránh sau cột nhà.

Sau lưng vậy mà bắt đầu nóng lên.

Đợi sau khi bọn họ đi qua căn gác, hắn mới vỗ trán một cái, hắn cũng không phải kẻ trộm, trốn cái gì!

Tạ Loan bước ra từ sau cây cột, men theo hành lang, qua chỗ lan can liền nhìn thấy bọn họ đang chơi đùa trên mảnh đất trống dưới lầu.

Hắn nhìn chằm chằm Ninh Xu.

Nàng mặc một chiếc áo cổ tròn có hoa văn đào màu trắng ngà, kiểu dáng này, là sửa từ quần áo của nam nhân, tóc cũng búi hết trên đầu như nam nhân, không dùng kẹp tóc.

Trước kia, Tạ Loan chỉ thấy mặc như vậy không ra thể thống gì, nhưng lần đầu tiên biết thì ra có người có thể mặc đẹp như vậy, vóc dáng nàng cao, hoàn toàn có thể đỡ được sự “cứng” trong khí chất của bộ quần áo, không hề phản cảm, vừa xinh đẹp vừa thoải mái.

Đột nhiên, Ninh Xu ngẩng đầu, Tạ Loan đột nhiên bị doạ cho nhảy dựng, muốn ngồi xổm xuống tránh đi, nhưng lại đập vào lan can, cắn răng cắn lợi xoa trán.

Cứ gặp nàng là không có chuyện gì tốt!

Tạ Loan ngồi xổm, một tay đỡ trán.

Dưới lầu, tiếng cười của họ không dứt, giọng nói của Tạ Tri Hạnh lớn hơn một chút, ríu ra ríu rít như chim non vậy, Tạ Loan lại tìm giọng nói của Ninh Xu trong đó.

Trái ngược với dung mạo xinh đẹp của nàng, giọng nói của nàng lạnh lùng hơn chút, cũng rất dễ nghe, trong trẻo linh động như suối.

Đợi chút, tại sao hắn phải phân biệt giọng nói của nàng chứ.

Tạ Loan sắp phiền chết rồi.

Nàng đã là người có vị hôn phu rồi, sau này hắn không thể có bất kỳ quan hệ gì với nàng!

Huống hồ, hắn cũng không làm chuyện gì hổ thẹn, trốn gì mà trốn! Tạ Loan đột nhiên đứng dậy, tim đập bình bịch, còn càng ngày càng rõ ràng, hắn nghiêm nghị nhìn xuống dưới lầu, đã chuẩn bị xong để bị Ninh Xu phát hiện.

Tuy nhiên, một lúc sau, nàng chỉ bận dạy Tạ Tri Hạnh đá cầu, một cái liếc mắt về phía này cũng không có.

Tạ Loan: “...”