Chương 41

Thu Tiểu Thiền cười với anh, ngay cả đuôi mắt cũng lộ ra niềm vui sướиɠ: "Được, chỉ cần anh tặng thì em đều thích.”

Giờ khắc này Cố Văn Khiên thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng thời gian địa điểm đều không đúng, chỉ có thể giấu sự rung động đi, vô cùng chờ mong ngày mai đến.

Từ đó về sau, cả thôn đều biết Cố Văn Khiên có thể làm đồ nội thất, trước kia mọi người biết anh có thể làm đồ gỗ, nhưng chỉ tìm anh nhờ làm đồ vật nhỏ trong nhà, ví dụ như băng ghế nhỏ, ghế đẩu các loại.

Đồ nội thất lớn tốn nhiều gỗ, tiền công cũng cao, nhà ai muốn làm thì chắc chắn phải tìm thợ mộc lành nghề đáng tin cậy, hôm nay anh đã chứng minh năng lực của mình, thực tế càng có sức thuyết phục hơn mấy lời nói có cánh.

"Ai da, đồng chí Cố thật sự là quá có lòng, chỉ riêng gỗ đã tiêu tốn không ít tiền rồi đúng không?"

"Làm cẩn thận thật, dầu bóng cũng tốt, tôi quyết định, sang năm con nhà tôi kết hôn thì tìm cậu ấy nhờ làm giùm."

Trương Đại Anh vui vẻ hớn hở chào hỏi bà con không ngừng đến nhà, chờ mọi người nhìn đủ rồi, vội vàng sai người mang đồ đạc vào phòng.

Lúc trước không ngờ có vụ này, tất nhiên phải bố trí phòng tân hôn lại.

"Mới mấy món cũng sắp không đủ chỗ rồi, vậy thì dời cái bàn cũ này ra ngoài, đặt cái tủ ở đây, bàn trang điểm đặt bên cạnh cửa sổ, hai cái ghế kia đặt ở phía trước..."

Hai người sắp kết hôn lại trở thành người nhàn rỗi nhất.

Không bàn đến chuyện hôm nay có bao nhiêu người khen Cố Văn Khiên lên trời, cũng không đề cập có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi hâm mộ vận may của Thu Tiểu Thiền, chờ đêm nay trôi qua, nhất định bọn họ là cô dâu chú rể được chú ý nhất.

Ngày 18 tháng 9 âm lịch, trời vừa tờ mờ sáng, Trương Đại Anh đã rời giường. Tối qua bà ấy không ngủ ngon, vẫn nghĩ đến chuyện vui hôm nay.

Thời gian còn sớm, Trương Đại Anh cũng không vội vàng gọi con gái rời giường, đi vào phòng bếp làm đồ ăn sáng trước, chờ gà trống gáy thì mới gõ cửa phòng con gái.

"Tiểu Thiền, con dậy chưa? Thời gian không còn sớm nữa, mọi người sắp đến rồi, con nhanh chóng chuẩn bị đi.”

"Vâng ạ, con dậy ngay đây."

Thu Tiểu Thiền lên tiếng, sờ trái tim đập thình thịch của mình, có chút căng thẳng, cho dù là ngoài đời hay là trong nhiệm vụ, đây là hôn lễ đầu tiên trong đời cô.

"Mi nói ta kết hôn trong nhiệm vụ có phải là quá thiệt thòi không?"

Không đợi hệ thống trả lời, cô lại tự phủ nhận: "Tuy rằng lần đầu tiên kết hôn, nhưng anh ấy là một đối tượng kết hôn không tồi, nếu ta có thể tìm được người đàn ông như vậy trong thế giới thực thì ta sẽ lập tức đến cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận với anh ấy ngay.”

Hệ thống "leng keng" một tiếng sau đó chậm rãi nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ vào trạng thái nửa ngủ đông, sau này trừ khi người xuyên việt cần, nếu không tôi sẽ không xuất hiện nữa.”

Tin tức này có chút đột ngột, nhưng lại phù hợp với lẽ thường, dù sao nhiệm vụ của cô là kết hôn, hôn lễ vừa qua thì nhiệm vụ coi như thành công. Chẳng qua tạm thời cô không thể rời khỏi thời gian không gian này mà thôi, hệ thống lựa chọn treo máy ngủ đông là xuất phát từ bảo vệ tài nguyên, huống chi nó ngủ đông cũng không ảnh hưởng đến việc sử dụng không gian.

Nhưng mọi người đều có tình cảm, bình thường chửi nhau quen rồi, chuyện đột nhiên nên tạm thời Thu Tiểu Thiền không chấp nhận được mà thôi.

"Mi yên tâm, ta sẽ thường xuyên phiền mi."

Lần này đổi thành hệ thống trợn trắng mắt, sở dĩ lựa chọn ngủ đông còn không phải là sau khi kết hôn con người sẽ có rất nhiều hành vi xấu hổ, chẳng lẽ muốn nó mỗi ngày online chờ xem à? Nó nghe nói có ký chủ chơi tɧɾεε ѕσʍε, bởi vì hệ thống đột nhiên online mà sợ muốn suýt liệt dương luôn.

Sau khi rời giường, Thu Tiểu Thiền trang điểm cho mình nhẹ nhàng đơn giản, tóc dài búi thành búi, còn cài một chiếc trâm gỗ xinh xắn lấy từ không gian.

Trương Đại Anh bưng một bát canh trứng đường đỏ đến phòng, nhìn thấy con gái đã ăn mặc xong.

"Wow, đẹp quá."

"Không tệ chứ?"

"Không tệ, con gái mẹ lớn rồi, hôm nay sẽ lập gia đình."

"Mẹ, tuy rằng con lấy chồng, nhưng vẫn ở nhà chăm sóc mẹ, thật tốt."

"Đúng vậy, thật tốt, bây giờ ngẫm lại, nếu con thật sự gả ra ngoài, chắc chắn trong lòng mẹ sẽ rất khó chịu."

Đầu thôn, Cố Văn Khiên cũng đã thay quần áo mới, thím Hạ làm bà mai, sáng sớm đã tới hỗ trợ, chủ yếu là một mình anh ở thôn Thượng Nghiêu, cha mẹ cũng không ở bên cạnh, thím Hạ vốn là một người nhiệt tình nên săn sóc nhiều hơn một chút.

"Tiểu Cố, thím lấy xe đạp tới rồi đây, đã rửa sạch sẽ, chờ đến giờ lành thì cháu đạp xe đi đón Tiểu Thiền, dạo một vòng quanh thôn, tình huống của cháu khá đặc biệt, chúng ta làm đơn giản một chút."