Chương 40

Thu Thuận Văn thở dài, mới hai mươi tám mà nhìn đáng thương như hơn ba mươi. Nhưng Thu Tiểu Thiền cũng không tội nghiệp anh ta, có một câu nói "người đáng thương ắt có chỗ đáng hận", câu này hợp với anh ta.

"Vậy anh đi nhé."

"Vâng, anh mau về đi. Để Trần Quế Liên biết thì mọi người đừng mơ được ngủ.”

Thu Thuận Văn sượng mặt, hiển nhiên anh ta không ngờ được rằng em gái nhà mình sẽ nói câu này. Nhưng cô nói sự thật, có điều em gái trong trí nhớ của anh ta sẽ không quái gở như vậy mà thôi.

Ngủ một đêm đến trời sáng. Ngày hôm sau, Trương Đại Anh chẳng thèm nhắc đến chuyện Thu Thuận Văn đến đây. Vô cùng may mắn vì Trần Quế Liên không tìm đến nhà. Thời gian thong thả bước sang tháng mười, thoáng cái ngày cưới đã đến.

Mưa liên tục mấy ngày, một ngày trước khi kết hôn rốt cuộc trời cũng sáng sủa, nguyên liệu nấu ăn trong tiệc cưới đã sớm được chuẩn bị xong. Trương Đại Anh vội vàng may chăn với mấy thím trong thôn, cắt chữ song hỷ. Xóm nhỏ luôn luôn yên tĩnh bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên, còn có mấy đứa nhỏ chơi đùa ở trước cửa, Thu Tiểu Thiền cũng rất hào phóng, lấy một ít quà vặt chia cho chúng.

Sau khi bọn nhỏ ăn chóp chép, từng đứa từng đứa gọi “cô Tiểu Thiền” ngọt xớt hẳn lên.

"Cô Tiểu Thiền, cô xem kìa, bên kia có rất nhiều người mang đồ tới, còn che lụa đỏ, có phải tìm cô không?"

Thu Tiểu Thiền nhìn theo hướng mấy đứa nhỏ chỉ, một đội thanh niên trong thôn gánh đồ đi về phía này, Cố Văn Khiên đi đầu.

Con nít thích chỗ đông vui, nhao nhao chạy tới xem, chạy đi chạy về nói cho Thu Tiểu Thiền: "Cô Tiểu Thiền nhìn kìa, rất nhiều đồ đạc, chú Cố làm cho cô đấy.”

Người trong nhà nghe được động tĩnh cũng đi ra, nhìn thấy cảnh này thì giật mình vô cùng.

"Ui, nhiều đồ vậy à, lấy đâu ra thế, không phải là mua chứ?"

"Không phải đồng chí Cố biết làm mộc sao, nói không chừng là do chính cậu ấy làm."

"Cho dù là mua hay là tự làm thì cũng đã rất có lòng rồi."

Thu Tiểu Thiền cũng không ngờ anh lại lén lút cho mình một bất ngờ như vậy, còn gạt cô mấy tháng. Chờ Cố Văn Khiên dẫn người đi đến cửa, trong tiếng ồn ào của mọi người anh mỉm cười nhìn về phía Thu Tiểu Thiền. Không biết ai ở phía sau đẩy cô một cái, Thu Tiểu Thiền không đứng vững ngã về phía trước, Cố Văn Khiên lập tức đưa tay đỡ lấy cô.

Bọn nhỏ lập tức vỗ tay nhảy dựng lên, vây quanh bọn họ vòng quanh: "Ồ, ôi, cô dâu chú rể ôm ấp.”

Cố Văn Khiên đỡ xong lập tức buông tay ra, mặt hai người đều hơi đỏ lên, Trương Đại Anh đứng ra mời mọi người mang đồ đạc vào trong viện.

Có người hiểu biết đống đồ mộc này hỏi: "Đây là gỗ sồi thượng hạng, thứ tốt, dùng mấy chục năm cũng không thành vấn đề.”

"Kiểu dáng cũng đẹp, đồng chí Cố, những thứ này thật sự là do anh tự làm à?"

Thanh niên trẻ tuổi giúp nâng đồ đạc cười nói: "Việc này chúng tôi làm chứng cho đồng chí Cố, thật sự là do chính anh ấy làm, ngay cả dầu bóng cũng là anh ấy mua về tự quét.”

Thu Tiểu Thiền liếc mắt nhìn Cố Văn Khiên vẫn luôn đứng một bên khiêm tốn, trong lòng ngọt ngào và thỏa mãn. Như lúc trước cô đã nói, mặc kệ điều kiện hiện tại tốt hay xấu, cô nhìn thấy người đàn ông này thật lòng với mình, có thể tốn rất nhiều công sức ở trong hoàn cảnh như vậy, dùng thời gian chỉ có ba tháng chuẩn bị mấy món đồ lớn, tấm lòng này quý giá hơn nhẫn kim cương du thuyền mà người có tiền mua.

Cô đi qua thì thầm vào tai anh: "Cảm ơn anh, em rất thích sự ngạc nhiên này.”

Anh nhếch khóe môi gật đầu, dùng giọng nói trầm thấp chỉ có cô mới nghe thấy trả lời: "Bây giờ anh chỉ có thể cho em những thứ đó, chờ sau này điều kiện tốt hơn sẽ mua cho em đồ tốt hơn.”

Về đồ nội thất, Cố Văn Khiên có một đoạn ký ức, lúc anh họ kết hôn, yêu cầu của chị dâu họ là đặt một bộ đồ nội thất kiểu Pháp, giá cả còn đắt hơn sáu mươi bàn tiệc cưới, phiền phức nhất là phải vận chuyển từ Pháp về nước. Xuất phát từ sự trân trọng đối với chị dâu, anh họ dốc toàn lực thỏa mãn nguyện vọng của vợ.

Đương nhiên sau đó bộ đồ dùng trong nhà này trở thành chứng cứ phạm tội "chủ nghĩa hưởng thụ" của anh họ chị dâu, vì thế bọn họ bị tra tấn rất nhiều, đồ đạc cũng bị người ta chuyển đi.

Chuyện trước kia, Cố Văn Khiên cho rằng mình chưa từng để ý, hồi lâu sau mới phát hiện chúng đã khắc sâu rõ ràng trong đầu anh. Ví dụ như đồ nội thất lúc anh họ kết hôn, váy cưới trắng tinh khiết của chị họ khi kết hôn, đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ, vòng cổ ngọc trai mà anh rể tặng cho chị họ, những đồ tượng trưng cho tình yêu này, hiện tại anh đều không thể tặng người yêu của mình, chỉ có thể vụng về dùng hai tay sáng tạo ra những vật dụng đơn giản này, có thể khiến cô cười.