Chương 42

Chiếc xe đạp được rửa sạch sẽ, còn cố ý buộc lụa đỏ.

"Cám ơn thím, hôm nay vất vả cho thím quá."

"Ôi dào, sau này chúng ta chính là người một nhà, khách khí như vậy làm gì."

Bà ấy nhìn Cố Văn Khiên đã thay áo mới, dáng vẻ đẹp trai cao ráo, liên tục khen: "Đúng là một thằng bé đẹp trai, mối này thím làm mai đúng rồi, có tìm cũng không ra ai thích hợp hơn nữa.”

Chín giờ tám phút, tiếng pháo vang lên, Cố Văn Khiên đạp xe xuất phát đến nhà họ Thu. Bà con nghe thấy động tĩnh đều đi ra hóng chuyện, bọn nhỏ chạy theo phía sau xe đạp của chú rể, đội rước dâu phát kẹo mừng dọc đường.

Ngoài cửa nhà họ Thu có rất nhiều người đứng ở ven đường nhìn, xa xa nhìn thấy bóng người Cố Văn Khiên, vội vàng hô lên với người trong phòng: "Đến rồi, chú rể đi xe đạp đến đón người.”

Tiếng pháo nổ vang lên, chị họ Trương Tú Điền ở trong phòng cùng Thu Tiểu Thiền, nghe được tiếng hô bên ngoài thì cười nói: "Chú rể tới rồi, chị còn chưa từng gặp cậu ta, lát nữa phải nhìn kỹ hai lần mới được.”

Con gái lớn của chị họ ở trong sân cùng những đứa trẻ khác chờ người rước dâu phát kẹo mừng, con trai út vừa mới biết đi, đang dựa vào bên cạnh chị họ ăn bánh.

"Cô còn bảo chị nói cho em biết chuyện vợ chồng, thật ra chẳng có cái gì để nói, lúc ấy chị cũng chưa biết gì đã kết hôn, đến phần đó tự nhiên đều hiểu."

Hai má Thu Tiểu Thiền ửng đỏ, không biết là màu phấn hồng hay là nghe những lời trêu ghẹo này nên xấu hổ đỏ mặt.

Ngoài cửa, Cố Văn Khiên xuống xe đã bị mọi người ngăn cản, người trong đội rước dâu rải kẹo như tuyết, chia hết khoảng mười gói thuốc lá, còn có bao lì xì đã chuẩn bị trước, mỗi bao một hào, phát hết mới bảo vệ được chú rể thoát khỏi đám đông.

"Những người này giống như thổ phỉ ấy, may mắn Tiểu Cố chuẩn bị đầy đủ."

"Đúng vậy, cũng không nhìn xem tiêu tốn bao nhiêu tiền, đừng nhìn bình thường cậu ấy im lặng, điều kiện quả thật không kém."

Đống kẹo, thuốc lá và bao lì xì cộng lại nói thế nào cũng có mười đồng, còn cả phần cho đám người giúp đỡ đón dâu.

Cố Văn Khiên đi về phía nhà chính, gọi mẹ vợ Trương Đại Anh: "Mẹ, hôm nay là đám cưới của con và Tiểu Thiền, từ nay về sau con sẽ chăm sóc Tiểu Thiền thật tốt, cũng sẽ hiếu thuận với mẹ giống như con ruột. ”

Trương Đại Anh vui mừng rưng rưng, nắm tay Cố Văn Khiên gật đầu: "Được, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy con mẹ đã biết con là một đứa trẻ ngoan, giao Tiểu Thiền cho con, mẹ rất yên tâm, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà, chỉ cần các con ngọt ngào hạnh phúc là mẹ đã vui rồi.”

Cố Văn Khiên được mọi người vây quanh đi đón cô dâu, Thu Tiểu Thiền mặc một chiếc áo vest ngoài màu đỏ xoay đầu ngồi ở bên giường, khuôn mặt trắng nõn tươi tắn, mặt mày tinh tế như tranh vẽ, đôi mắt lấp lánh ánh sáng, Cố Văn Khiên chỉ cảm thấy bất kỳ từ ngữ nào cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp của cô lúc này.

Anh ngạc nhiên cứ đứng ở cửa nhìn, cho đến khi chị họ cười ra tiếng mới hoàn hồn lại, bà con phía sau nhao nhao trêu ghẹo: "Cô dâu quá đẹp, chú rể nhìn đến ngây người luôn.”

Bọn họ lại nói: "Mau vào đi, cô dâu đang chờ cậu đấy.”

Cố Văn Khiên đi từng bước về phía cô dâu của mình trong tiếng ồn ào của mọi người, ngắn ngủn mười bước nhưng dường như đã đi qua cả một đời, trong đầu anh ngoại trừ người ngồi đối diện kia, đôi mắt mỉm cười kia, rốt cuộc không nhớ được gì khác.

"Tiểu Thiền, chúng ta kết hôn."

Từ hôm nay trở đi, em là vợ anh, là tình yêu của đời anh.

Thu Tiểu Thiền cười như mùa xuân hoa nở tươi đẹp: "Ừm, chúng ta kết hôn.”

Cố Văn Khiên vui vẻ nắm lấy tay cô, đôi búp măng này anh khát vọng trong mơ thật lâu, hôm nay rốt cuộc đường đường chính chính được nắm trong tay.

"Ái chà, cô dâu chú rể nắm tay nhau."

Hai người ra khỏi phòng trong tiếng cười vui vẻ của bọn nhỏ, Cố Văn Khiên muốn đạp xe chở cô dạo một vòng trong thôn.

Anh bước lên xe đạp, chờ Thu Tiểu Thiền, đỡ eo để cô ngồi lên ghế sau rồi lập tức xuất phát. Gió thu lạnh lẽo trộn lẫn mùi cỏ xanh nông thôn xông vào mũi, Cố Văn Khiên còn ngửi thấy vị ngọt nhàn nhạt trong không khí, đó là hương thơm phát ra từ trên người vợ mình.

Xe xuyên qua vùng đất đất quanh co vòng vèo, xuất phát từ nhà họ Thu, một đường đi qua đại đội hai, đại đội ba, nhận được rất nhiều ánh mắt, trong đó cũng bao gồm Lý Tam - kẻ đã từng cầu hôn Thu Tiểu Thiền. Tháng trước gã ta kết hôn với Tưởng Mỹ Hà của đại đội năm, sau khi hưởng được mùi vị của phụ nữ, gã lại càng ăn tủy biết vị, nhiều đêm mơ thấy Thu Tiểu Thiền, hôm nay bỗng nhiên vừa thấy, thoáng nhìn thôi lòng dạ của gã ta đều nhộn nhạo cả lên.

Đây mới là dáng vẻ phụ nữ nên có, mặt vợ mình vừa đen người vừa thô, nào trắng nõn mềm mại khiến người ta yêu thích như Thu Tiểu Thiền.