Quyển 1 - Chương 8: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 6

Nhạc Thiên Tầm dạ dày nhỏ, ăn một chén cơm đã ăn không được nữa nên buông chén đũa, lấy khăn giấy ra lau miệng.

“Tôi…mang đi rửa!”

Cô định mang chén đũa đi rửa rồi mới đưa lại cho Tuân Thiên Ảnh dùng, dù sao thì chỉ có một bộ chén đũa, không có khả năng để anh dùng qua đồ cô đã dùng.

Ngoài dự đoán chính là anh tựa như không ngại, không chờ cô có động tác tiếp theo đã giành trước cầm lấy chén tới xới cơm.

“Ai làm đồ ăn?” Tuân Thiên Ảnh hỏi.

“Bốn cái này là đầu bếp trong nhà làm, sườn kho này là tôi làm, anh nếm thử xem ăn được không…” Nhạc Thiên Tầm giống như đang dâng vật quý.

Tuân Thiên Ảnh gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng, không nghĩ tới đồ ăn cô làm lại ăn ngon như thế!

Chỉ chớp mắt, Nhạc Thiên Tầm nhìn Tuân Thiên Ảnh ăn hết đồ ăn, nhất là đĩa sườn kho kia, ngay cả nước sốt cũng chan với cơm, không lãng phí xíu nào.

Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc là anh cảm thấy vừa lòng với sườn kho…

Trong văn phòng Tuân Thiên Ảnh có thêm phòng nghỉ, tháng tân hôn kia anh thường xuyên ở đây không về nhà.

Nhạc Thiên Tầm sau khi rửa hộp cơm xong thì nhận được điện thoại của người đại diện, nói là có một bộ phim truyền hình cổ trang muốn tìm cô diễn nữ phụ, công ty hy vọng cô có thể nhận.

Cô nhớ nhân vật mà nguyên chủ trước kia diễn đều không làm người xem thấy thích, cho nên dựa theo kịch bản quen thuộc của công ty thì đoán chừng lúc này đây lại là một cái hố, cụ thể nhận hay không nhận cô muốn xem kịch bản trước rồi mới quyết định.

Vì thế cô bảo người đại diện đưa kịch bản lại đây, vừa lúc buổi chiều không có việc gì, chỗ này của Tuân Thiên Ảnh lại có phòng nghỉ, cô có thể xem kịch bản một chút.

Người đại diện Tô Nam biết quan hệ của Nhạc Thiên Tầm với nhà họ Tuân, cũng biết cô và Tuân Thiên Ảnh đã ẩn hôn, bởi vậy phải đưa kịch bản tới tập đoàn Tuân thị cũng không cảm thấy khϊếp sợ.

Nửa giờ sau, Nhạc Thiên Tầm nhận được kịch bản, còn chuẩn bị cho mình một ly trà hoa hồng đi vào phòng nghỉ.

Nhưng mà lúc này Tuân Thiên Ảnh vẫn luôn vùi đầu vào công việc ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, coi cô như trợ lý mà ra lệnh nói: “Pha cho tôi một ly cà phê, không thêm đường không thêm sữa!”

Làm một diễn viên chuyên nghiệp, Nhạc Thiên Tầm đầu tiên phải sắm vai nhân vật vợ của Tuân Thiên Ảnh thật tốt.

Chỉ chốc lát sau, cô đã mang một ly trà bạc hà cho Tuân Thiên Ảnh.

Anh chỉ lo nhìn chằm chằm số liệu trên văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên mà bưng trà bạc hà lên uống ngay, chất lỏng mát lạnh đi vào trong cổ họng, kém khá xa cái đắng của cà phê đen.

“Đây là cái gì?” Tuân Thiên Ảnh nhíu mày hỏi.

“Trà bạc hà, cũng có tác dụng nâng cao tinh thần, còn trợ giúp tiêu hóa, tốt hơn nhiều so với cà phê đắng, uống nhiều cà phê quá không tốt với thân thể.” Nhạc Thiên Tầm suy nghĩ cho thân thể của anh, lớn mật mà thay đổi một ly đồ uống cho anh.

Uống thứ không thể hiểu được, theo tính cách Tuân Thiên Ảnh thì hẳn là phải đập vỡ ly rồi nổi giận, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt vô tội của Nhạc Thiên Tầm, anh còn bình tĩnh hơn so với trong tưởng tượng của mình.

Tầm mắt dừng lại ở trên người cô, anh bỗng nhiên lưu luyến không muốn dời đi.

Trên đời này sao lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy?

Tóc dài xõa trên vai, mắt ngọc mày ngài, dáng người đẹp, đôi môi đỏ căng mọng làm như thời thời khắc khắc mời anh âu yếm…

Còn có vòng eo mềm mại kia một tay có thể ôm hết đêm qua ở dưới thân anh nhẹ nhàng lắc lư, cả người như hoa mềm mại đáng yêu nở rộ, xinh đẹp ngọt ngào đến hại anh lặp đi lặp lại nhiều lần mà mất khống chế “tham ăn”.

Tuân Thiên Ảnh cảm thấy mình thật là lãng phí không ít thời gian, vậy mà gác một vưu vật tuyệt sắc lại lâu như vậy không hưởng thụ, không phải lãng phí thì là gì nữa?

Nháy mắt, anh làm một quyết định hoang đường nhất từ lúc chào đời tới nay, dứt khoát bỏ công việc lại, kéo Nhạc Thiên Tầm vào phòng nghỉ.

Bị bá đạo lại không mất đi sự dịu dàng mà ném ở trên giường phòng nghỉ, Nhạc Thiên Tầm choáng váng đầu một chút, ngay sau đó không hề phòng bị mà đã bị Tuân Thiên Ảnh ép xuống.

Nếu lúc này cô còn không biết sắp gặp phải chuyện gì thì cô xứng đáng lại bị ăn sạch sẽ.

Tuy rằng cô là một người phụ nữ sinh lý bình thường, cũng có nhu cầu, cũng thích hưởng thụ loại sung sướиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ này, nhưng mà…bây giờ không phải thời cơ tốt thích hợp đúng không?

“Chờ một chút! Không phải anh còn phải làm việc à?” Nhạc Thiên Tầm đẩy Tuân Thiên Ảnh ra.

Anh làm lơ sức lực nhẹ nhàng kia của cô, môi mỏng gợi cảm dừng ở bên tai cô.

Có nghiên cứu cho thấy, đàn ông hôn bên tai phụ nữ là tỏ vẻ muốn “ứ ừ”, bởi vì bên tai phụ nữ là vị trí mẫn cảm, khi bị hôn môi liếʍ mυ"ŧ dễ dàng bị kích phát du͙© vọиɠ.

“Làm việc kết hợp với nghỉ ngơi.” Giọng Tuân Thiên Ảnh trầm thấp khàn khàn hơn vài phần so ngày thường: “Bằng không có uống nhiều trà bạc hà hơn nữa cũng vô dụng…”

Bây giờ đầu óc của anh đều là cô, nào có tâm tư nghiêm túc làm việc.

Cả người anh nóng lên, giống như là chỉ có xoa cô như nước vào thật sâu trong xương cốt mới có thể dập lửa…

Nhạc Thiên Tầm thay đổi một cái cớ uyển chuyển hơn: “Nhưng tôi còn muốn xem kịch bản, tối nay phải trả lời lại Tô Nam, hơn nữa tối nay tôi phải chụp quảng cáo sữa tắm, trên người không tiện lưu lại dấu vết…”

Trên người cô bị Tuân Thiên Ảnh “trồng” rất nhiều “dâu tây nhỏ” vào tối hôm qua, bây giờ màu đã nhạt chút, đánh chút phấn còn có thể che đi, nhưng lỡ như lại tới vài cái mới thì không dễ như thế nữa.

Tuân Thiên Ảnh nghe cô nói xong, động tác ngừng một chút, nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống, giọng điệu lạnh lùng, giống như đang chất vấn: “Quảng cáo sữa tắm? Ai cho em đi chụp cái mấy thứ này?”

“Công ty giúp tôi nhận…” Nhạc Thiên Tầm nói: “Đã sớm ký hợp đồng…”

Anh sẽ không thật sự muốn can thiệp công việc của cô đấy chứ? Bị Tuân Sơ Ảnh nói trúng rồi?

“Không cho chụp!” Ba chữ đơn giản tràn ngập ý vị cường thế.

Ý tưởng của Tuân Thiên Ảnh thành lập trên du͙© vọиɠ chiếm hữu, bởi vì cô đã triệt để là người phụ nữ của anh cho nên tất cả của cô đều thuộc về anh, thân thể của cô là anh làm chủ, không cho phép người khác nhìn vị trí không nên nhìn nhiều hơn nửa tấc, cho dù chỉ là bả vai với chân lộ ra ngoài.

Đương nhiên là Nhạc Thiên Tầm không hiểu tâm lý bá đạo của anh, chỉ cảm thấy anh không nói lý.

“Đó là công việc của tôi, dựa vào cái gì không cho tôi chụp? Trước kia anh đều mặc kệ…”

Cô theo lý cố gắng nhưng ở trước mặt Tuân Thiên Ảnh là vô dụng.

“Chỉ bằng tôi là chồng em!” Trong lòng anh có một quyết định một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, có thể ngăn chặn cô nhận những quảng cáo lung tung rối loạn đó: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, bây giờ tôi sẽ quản công việc của em!”

Dứt lời, anh dứt khoát đến bàn làm việc bên ngoài gọi điện thoại nội tuyến cho trợ lý, trực tiếp phân phó một câu: “Gọi điện thoại cho u Dương Thành cho tôi, nói với anh ta, về sau không nhận cho Nhạc Thiên Tầm quảng cáo sữa tắm cùng nội y linh tinh, nếu không thì giải trí Tinh Quang của anh ta chuẩn bị xong đời đi!”

Một mệnh lệnh chất như nước cất như vậy bỗng nhiên làm trợ lý đặc biệt Diệp Dư Sinh sợ hết hồn.

Anh ta là một trong ít người biết thân phận thật sự của Nhạc Thiên Tầm, cho dù rất tò mò giữa cô với tổng tài đại nhân đã xảy ra chuyện gì nhưng công việc tương đối quan trọng, nếu không, xong đời sẽ là anh ta.

Nhạc Thiên Tầm nghe được câu nói kia của Tuân Thiên Ảnh, trong lòng không khỏi run rẩy: “Không xong rồi! Tôi bị anh hại thảm rồi! Thù lao của quảng cáo kia không nhỏ, bội ước tôi phải đền gấp năm lần…”

Làm một người tham tiền, lòng thật đau khi tổn thất tiền!