Quyển 1 - Chương 7: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 5

Nhạc Thiên Tầm đưa hộp giữ ấm với túi giữ ấm cho Tuân Thiên Ảnh, đi thẳng đến thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.

Giống như có một loại cảm giác tổng tài cao lãnh xách túi cho cô, thật là phê!

Sắc mặt Tuân Thiên Ảnh trầm một chút, người phụ nữ này hiểu lễ tiết không thế? Rõ ràng là anh định dắt tay cô có được không hả?

Xem tối hôm qua cô làm anh rất thỏa mãn nên anh mới nhịn xúc động ném hộp giữ ấm đi.

Nhìn hai người đều vào thang máy đi đến tầng cao nhất, hai em gái trước quầy lễ tân gần như hóa đá thì lúc này mới bắt đầu hóng hớt.

“Vừa rồi tôi không hoa mắt đúng không? Tổng tài đại nhân vậy mà tự mình xuống dưới đón người?”

“Lại còn là con gái, tổng tài đại nhân trong lời đồn không gần nữ sắc còn lấy đồ của cô gái này…”

“Nói đi thì phải nói lại, cô có cảm thấy cô gái nữ kia rất quen mắt hay không, giống như là từng thấy ở đâu đó rồi…”

Tuy rằng Nhạc Thiên Tầm trang điểm nhẹ lại đeo kính râm nhưng vẫn rất dễ dàng bị người ta nhận ra.

Mặt cô là mặt trái xoan tinh xảo cổ điển, nhìn qua tương đối thanh thuần tự nhiên mà không phải giống đa số nữ minh tinh mạng khác phẫu thuật thẩm mỹ mặt thành cái dùi, càng không khoa trương cố ý tiêm mũi cao lên.

“A! Tôi nhớ ra rồi! Không phải cô ấy là nữ phụ quay rất nhiều phim nhưng lại nửa hot nửa không nổi vạn năm kia à? Không phải diễn pháo hôi nữ phụ chính là diễn thảo mai giả tạo hắc hóa, nhưng kỹ thuật diễn rất tốt…”

“Tôi cũng nghĩ tới, nghe nói cô ấy không có chân trong, cho nên có giá trị nhan sắc với kỹ thuật diễn cũng vô dụng, bị người có chân trong đè nặng, không hot được thì không nổi thôi!”

“Tôi thấy cũng chưa chắc, nói không chừng cô ấy có một chân với tổng tài của chúng ta đấy!”



Nhạc Thiên Tầm đi tới tầng cao nhất, đương nhiên không biết mình bị nghị luận thành hình tượng gì, vội vàng cẩn thận lấy đồ ăn ra để Tuân Thiên Ảnh ăn cơm.

Toàn bộ tầng trên đều là văn phòng tổng tài, người bình thường không được lên.

Nơi này trang hoàng bố trí khiêm tốn mà xa hoa, đơn giản lại không đơn điệu, tràn ngập cảm giác hiện đại, dù sao thì Nhạc Thiên Tầm thấy nhìn rất thuận mắt.

Hai người ngồi đối diện ở ghế sô pha, đồ ăn bày biện ở trên bàn trà hình chữ nhật đá cẩm thạch hoa văn tinh tế màu đen, năm món ăn một món canh, sắc hương vị đều đầy đủ, nhìn qua vô cùng ngon miệng.

“Cô ăn rồi?”

Tuân Thiên Ảnh cho rằng Nhạc Thiên Tầm là cố ý tới ăn cơm cùng, không nghĩ tới chỉ có một bộ chén đũa.

“Tôi ăn một miếng bánh kem dâu tây mới ra cửa.” Nhạc Thiên Tầm mỉm cười muốn lấy lòng anh: “Không phải anh không ăn bữa sáng đấy à, tôi sợ anh đói nên đưa cơm lại đây sớm một chút.”

Cho nên bây giờ còn chưa 12 giờ, bình thường mà nói còn chưa đến thời gian tập đoàn Tuân thị nghỉ trưa.

Nhưng tổng tài đại nhân luôn luôn có đặc quyền, thích ăn cơm lúc nào thì ăn lúc ấy.

Ở trong ấn tượng của Tuân Thiên Ảnh, một cái bánh kem là đồ cắn hai miếng là hết, sao có thể no được.

Anh đẩy một chén cơm đến trước mặt Nhạc Thiên Tầm, còn gắp không ít đồ ăn, giọng điệu không cho kháng cự nói: “Ăn! Cô quá gầy! Ảnh hưởng xúc cảm!”

Nhạc Thiên Tầm nghi ngờ khó hiểu: “Ảnh hưởng xúc cảm? Có ý gì?”

“Ôm ngủ không đủ thoải mái.”

Nghe thấy đáp án này, Nhạc Thiên Tầm rất muốn đáp chén cơm lên trên trán Tuân Thiên Ảnh.

Anh coi cô trở thành gì đấy? Gối ôm? Ôm không thoải mái mà tối hôm qua còn ôm một đêm?

Tiếc là dựa theo tính cách nguyên chủ ở trước mặt Tuân Thiên Ảnh là không dám quá mức làm càn, hơn nữa, bởi vì việc nhỏ chọc anh càng chán ghét cô hơn thì bất lợi với việc cô thu thập mảnh nhỏ hồn phách của nam thần.

Cô đành phải hít sâu, bình tĩnh, lại bình tĩnh, ngoan ngoãn ăn cơm.