Quyển 1 - Chương 32: Cô dâu nuôi từ bé của tổng tài cao ngạo lạnh lùng 30

Nhạc Thiên Tầm trả nhẫn kim cương lại còn hỏi Âu Dương Thành một việc không quá rõ ràng: “Nếu anh định chịu trách nhiệm với Sơ Ảnh thế sao lại tắt di động? Hại em ấy mãi không liên lạc được với anh!"

“Di động của tôi mất rồi, trợ lý còn đang bệnh đã xin nghỉ nên chưa kịp đổi cái mới. Huống hồ tôi cũng không biết Sơ Ảnh sẽ sốt ruột tìm tôi." Âu Dương Thành cảm thấy bản thân tựa như phạm nhân vậy, liên tiếp bị tra hỏi.

Như vậy cũng tốt, sớm giải thích rõ hiểu lầm đỡ sau này lại chọc ra phiền toái lớn hơn.

Nhạc Thiên Tầm rốt cuộc cũng yên tâm đặt tảng đá lớn xuống, hận không thể lập tức nói tin tốt này cho Tuân Sơ Ảnh.

“Em đi gọi điện thoại kêu Sơ Ảnh ra đây, hai người từ từ nói rõ mọi chuyện đi."

“Khoan! Đừng mà!” Âu Dương Thành ngăn cô lại, “Cô nhìn bộ dạng quái quỷ này của tôi hiện tại sao lại không biết xấu hổ khi gặp Sơ Ảnh? Cô cũng phải cho tôi chút thời gian chuẩn bị chứ?"

Tuân Thiên Ảnh khôi phục cao ngạo lạnh lùng: “Từ nhà tôi đến Hoàng Cung mất nửa tiếng, anh còn chưa đủ thời gian chuẩn bị?”

“Làm ơn đi! Đây là nhân sinh đại sự! Cầu hôn đó!? Là cầu hôn anh có hiểu hay không?" Âu Dương Thành lải nhải, “Nhìn dáng vẻ của anh là biết anh chưa từng cầu hôn ai, quên đi, không nói với anh việc này nữa. Hai người cho tôi một ngày, ngày mai tôi đảm bảo sẽ sắp xếp chu toàn, hẹn Sơ Ảnh đi ăn, xin lỗi em ấy rồi cầu hôn, được không?”

Tuân Thiên Ảnh im lặng, không phản ứng lại Âu Dương Thành mà chuyển ánh mắt đến trên người Nhạc Thiên Tầm.

Nhìn chằm chằm gương mặt sạch sẽ xinh đẹp kia của cô, anh có chút hối hận!

Âu Dương Thành nói đúng, anh chưa cầu hôn ai bao giờ. Lúc trước là bị ông nội bức hôn nên anh rất tức giận. Tức đến hận không thể gϊếŧ người, cũng chán ghét cô không từ chối mệnh lệnh của ông nội. Dưới tình huống như vậy anh nào còn tâm tư đi cầu hôn?

Nhưng mà hiện tại không giống, anh càng ngày càng thích cô. Nhớ lại quãng thời gian đó không khỏi cảm thấy bản thân thiếu cô một hôn lễ, còn thiếu cô một màn cầu hôn lãng mạn.

Âu Dương Thành thân là người thừa kế Âu Dương gia, quản lí trên dưới giải trí Tinh Quang đương nhiên nói luôn giữ lời.

Có anh ta đảm bảo, Nhạc Thiên Tầm không có gì phải lo lắng.

Tuân Thiên Ảnh vẫn gọi điện báo Tuân Sơ Ảnh, còn cố ý khiến Âu Dương Thành nói mấy câu an ủi, bảo cô ấy đừng miên man suy nghĩ nữa.

Xong việc, Nhạc Thiên Tầm mới theo Tuân Thiên Ảnh rời khỏi Hoàng Cung.

Lên xe, Nhạc Thiên Tầm mới bất giác cảm thấy đói bụng đến bồn chồn: “Đói quá nha, em muốn đi ăn sushi!"

“Đi đâu ăn?” Tuân Thiên Ảnh khởi động xe, dẫm chân ga, xe rất nhanh liền đưa hai người rời khỏi bãi đỗ.

“Nhà hàng Thượng Dã đi, cách đây gần! Lần trước chúng ta đã đến rồi!"

Tuân Thiên Ảnh nhớ rõ nhà hàng đó: “Em chưa ăn cơm chiều à?”

“Đúng vậy, hôm nay quay phim NG nhiều làm trễ thời gian kết thúc công việc. Lại quan tâm việc của Sơ Ảnh nên ngay cả cơm đều chưa kịp ăn liền vội vàng chạy đi tìm Âu Dương Thành tính sổ!” Nhạc Thiên Tầm tìm trong túi, thấy một thanh chocolate đen liền bóc ra đủng đỉnh ăn.

Đối với Nhạc Thiên Tầm, Tuân Thiên Ảnh nói càng ngày càng nhiều: “Lần sau còn muốn tìm ai tính sổ nhớ gọi anh đi cùng. Một cô gái như em một mình làm loạn, lỡ xảy ra việc gì thì làm sao bây giờ?”

"Ừm ừm, em nhớ rồi! Nếu lần sau còn muốn gϊếŧ người, chắc chắn sẽ gọi anh đến giúp phóng hoả!"

"Không khác lắm." Tuân Thiên Ảnh không ngại chiều Nhạc Thiên Tầm đến vô pháp vô thiên, “Anh nhớ rõ kỹ thuật diễn của em không tồi, quay cái gì mà NG nhiều lần như vậy?"

Bị hỏi đến trọng điểm, Nhạc Thiên Tầm trong lòng hơi chột dạ. Nhớ đến cảnh hôn đã qua, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, đừng nên nói cho Tuân Thiên Ảnh biết thì hơn. Dù sao anh cũng không xem phim truyền hình.

“Là... Cảnh đánh nhau nha! Nữ diễn viên ở phương diện này đều tương đối yếu, NG vài lần là bình thường.”