Quyển 3 - Chương 112: Nam vương nghèo khó và em gái mọt sách 08

Nhạc Thiên Tầm nhíu mày, đang buồn rầu thoát thân như thế nào, lúc này, vừa lúc nhận được cuộc gọi đến của Tuân Thiên Ảnh.

Cô giống như bắt được một cây rơm cứu mạng, nói xin lỗi với Lâm Hiên: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại! Nếu không anh cứ làm việc của anh đi!”

Dứt lời, cô vui sướиɠ nghe xong điện thoại, làm trò trước mặt Lâm Hiên, dịu dàng nói với người bên kia điện thoại: “Alo? Đàn anh?”

“Tôi ở bên trái chỗ em đứng.”

“A? À!” Nhạc Thiên Tầm nhìn qua, tất cả đều là cửa sổ, không biết anh ở chỗ cửa sổ nào.

Tuân Thiên Ảnh ở phía xa nhìn thấy bóng dáng cô, lại thấy hình ảnh co nói chuyện với Lâm Hiên, tuy rằng nghe không được bọn họ nói gì, nhưng trong lòng anh có chút hụt hẫng.

Tạm thời anh vẫn chưa rõ đây chính là ghen, chỉ cảm thấy cô và Lâm Hiên đứng chung một chỗ rất ngứa mắt!

Vì thế, Tuân Thiên Ảnh móc điện thoại từ trong túi ra gọi điện cho Nhạc Thiên Tầm.

Anh nói: “Chắc là em nhìn không thấy tôi… Muốn cùng nhau ăn cơm không? Em chờ tôi vài phút, tôi lập tức qua!”

Nói xong, Tuân Thiên Ảnh tắt máy, hoàn toàn không cho Nhạc Thiên Tầm cơ hội từ chối.

Nhạc Thiên Tầm cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng càng vui mừng nhiều hơn, thật ra mấy ngày nay cô cũng đang tìm cơ hội hẹn gặp Tuân Thiên Ảnh, bằng không, không tiện kéo cao độ thân mật.

Độ thân mật càng cao, càng tiện cho việc hạ gục nam thần!

Nhạc Thiên Tầm nghĩ đến chờ một lát nữa là cùng ăn cơm với nam thần là vui sướиɠ từ tận đáy lòng, không tự chủ được mà khóe môi nở rộ nụ cười ngọt ngào.

Nụ cười này, nháy mắt lần nữa hòa tan trái tim Lâm Hiên, làm anh ta càng thêm mê luyến cô.

“Đàn em Nhạc, mong em cho anh một cơ hội! Hoặc là, chúng ta làm bạn bè trước cũng được!” Lâm Hiên quyết định muốn dùng hết thủ đoạn cả người để có thể theo đuổi được Nhạc Thiên Tầm, “Đúng rồi, em thích ăn gì? Anh mời em ăn cơm trưa?”

Nhạc Thiên Tầm lúc này mới nhớ tới trước mắt còn có một người: “Không cần, em có hẹn ăn cơm với người khác rồi!”

“Ai? Chính là người mà em nói thích kia? Anh muốn xem đến tột cùng người ấy là ai!”

Chỉ có thể nói Lâm Hiên thật giống một miếng kẹo mạch nha, Nhạc Thiên Tầm cự tuyệt đều rõ ràng như vậy, vậy mà không ném anh ta đi được.

Cô thấy rất đau đầu với người này: “Đàn anh,anh ưu tú như vậy, đáng giá có được…”

“Đáng giá có được cô gái càng tốt hơn, em muốn nói câu này đúng không?” Lâm Hiên ở một mức độ nào đó xem như ngoan cố, “Vậy anh ưu tú như vậy, sao em lại không thích?”

Nhạc Thiên Tầm thật sự không còn gì để nói, ở trong lòng hy vọng nam thần nhanh tới cứu vớt cô!

Mong nam thần, nam thần đến!

Giọng của Tuân Thiên Ảnh từ phía sau truyền đến: “Thiên Tầm!”

Anh gọi tên Nhạc Thiên Tầm, bước đến nhanh hơn, giọng nói hay nụ cười đều rất dịu dàng.

Tuân Thiên Ảnh đi tới bên cạnh Nhạc Thiên Tầm, cách cô rất gần, nhẹ giọng nói: “Đi thôi!”

Lâm Hiên sắc mặt cứng đờ, không chịu dễ dàng buông tha Nhạc Thiên Tầm, đột nhiên kéo lấy cổ tay của cô, chất vấn: “Là anh ta? Người em thích là Tuân Thiên Ảnh?”

Làm trò trước mặt Tuân Thiên Ảnh, bí mật đáy lòng bị vạch trần, Nhạc Thiên Tầm thẹn thùng đến hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào.

“Anh… anh buông tay!” Cô đỏ mặt, như là dính mây tía sáng lạn mỹ lệ nhất, lại như là đánh má hồng, mỹ lệ đến làm người luyến tiếc dời tầm mắt.

Tuân Thiên Ảnh nhanh chóng nắm tay Lâm Hiên, lực rất lớn, cảnh cáo nói: “Buông em ấy ra!”

Cách mắt kính, cũng ngăn không được lạnh lẽo cùng sắc bén đưới đáy mắt anh, phảng phất Lâm Hiên không buông tay Nhạc Thiên Tầm ra, cái tay kia phải bị anh phế đi!