Quyển 3 - Chương 111: Nam vương nghèo khó và em gái mọt sách 07

“Cậu ta tên Ngôn Bộ, ngôn trong ngôn ngữ, bộ trong đi bộ.” Nhan Hòa không ngờ sẽ gặp lại cùng Ngôn Bộ như thế này, “Cậu ta chính là bạn trai cũ của tớ.”

Bây giờ tâm trạng cô ấy rất phức tạp, kích động, vui mừng, chua xót, đau lòng, không nỡ…

Nhạc Thiên Tầm gật đầu: “Thì ra là thế…”

Lúc này, giáo viên đã điểm xong danh, có mấy học sinh không tới, Nhạc Thiên Tầm ở trong lòng âm thầm thật bội phục bọn họ dũng khí cúp tiết học đầu tiên, cho dù giáo viên nước ngoài rất tiến bộ không trừ điểm rèn luyện nhưng như vậy thật sự không tôn trọng người ta!

Vừa tan học, Nhạc Thiên Tầm liền thấy xung quanh Ngôn Bộ có vài nữ sinh vây quanh, không phải ý của Tuý Ông không phải ở rượu muốn thỉnh giáo vấn đề, chính là ở muốn Wechat hoặc là số điện thoại.

Nói thật, vẻ ngoài Ngôn Bộ cũng được, cho người ta cảm giác đầu tiên là rất rạng rỡ, nếu cùng Nhan Hòa đứng chung một chỗ, cũng rất xứng đôi.

Nhan Hòa cũng thấy cảnh này, tựa hồ rất tức giận, trực tiếp đi qua, lạnh lùng nói: “Các bạn, tôi tìm bạn học Ngôn có việc, phiền nhường một chút!”

Có ba bốn nữ sinh đi rồi, còn có một người không muốn đi, còn không phục mà nói: “Dựa vào cái gì? Tôi cũng có việc với Ngôn Bộ, cậu là ai chứ? Muốn tôi nhường? Cậu biết tôi là ai không?”

Nhạc Thiên Tầm xem tình hình không đúng lắm, sợ Nhan Hòa bị người ta bắt nạt, liền vội qua đi, đang muốn mở miệng, Ngôn Bộ lại giành nói trước.

“Xin lỗi nha, cậu là ai không quan trọng, quan trọng nhất chính là cô ấy là bạn gái của tôi, bây giờ chúng tôi muốn đi hẹn hò, tạm biệt!” Ngôn Bộ nói với nữ sinh có cảm giác mê man về sự ưu việt nữ sinh kia, đồng thời, đứng dậy ôm lấy bả vai Nhan Hòa rồi rời đi.

Nhan Hòa giãy giụa hất tay anh ấy ra: “Ai? Anh làm gì? Ai là bạn gái anh chứ? Anh đừng quên, chúng ta chia tay rồi!”

Cô ấy không quên sự tồn tại của Nhạc Thiên Tầm: “Từ từ, bạn tôi vẫn còn ở đây… Á! Anh đừng túm tôi! Thiên Tầm, xin lỗi!”

Nữ sinh kia nhìn đến chết lặng, Nhạc Thiên Tầm bênh vực người mình suy nghĩ cho hạnh phúc của bạn mình, cười chặt đứt đóa hoa đào không thành này của Ngôn Bộ: “Cậu cũng thấy rồi đó, các cặp đôi yêu nhau thì cãi nhau là chuyện rất bình thường, tôi tưởng… chắc là cậu sẽ không muốn làm kẻ thứ ba không đạo đức đúng không?”

“Hừ!” Nữ sinh kia xác thật không là gì chuyện làm kẻ thứ ba, kiêu ngạo hừ một tiếng rời đi.

Nhạc Thiên Tầm còn một mình, đành phải một mình dạo canteen ăn cơm.

Nửa đường, cô bị một người cản đường.

“Đàn em Nhạc, em còn nhớ anh không?” Đối phương là nam sinh, cao khoảng tầm 1 mét 8, gần bằng Tuân Thiên Ảnh nhưng không đẹp trai bằng Tuân Thiên Ảnh.

Kiểu này thì không phải nam vương trường chắc cũng là hotboy khoa? Nhưng mà, Nhạc Thiên Tầm thật sự không biết anh ta.

“Đàn anh, anh tìm tôi có việc?”

Đàn anh, thật là một xưng hô vạn năng!

Vì tránh xấu hổ và đả kích đối phương, Nhạc Thiên Tầm dùng xưng hô kỹ xảo như vậy.

Đương nhiên, lúc gọi Tuân Thiên Ảnh là “đàn anh”, trong lòng cô có cảm giác khác, dù sao thì cô không đơn thuần coi anh chỉ là đàn anh.

Mà đàn anh trước mắt, câu thứ hai đã thổ lộ với Nhạc Thiên Tầm: “Anh là Lâm Hiên học năm ba khoa tài chính, anh muốn mời em làm bạn gái của anh!”

“Xin lỗi, tôi có người mình thích rồi! Không thể làm quen với anh!” Nhạc Thiên Tầm không chút do dự cự tuyệt.

Lâm Hiên muốn “Chết” rõ ràng, muốn biết là tên nào ưu tú hơn mình, làm cô gai mắt hot boy khoa tài chính như anh ta.

“Anh ta là ai?”

“Chắc là anh không quen biết, hơn nữa, cũng không có quan hệ gì với anh!” Nhạc Thiên Tầm ngày thường không biết mấy nam sinh, muốn nói lung tung một cái tên cũng rất khó, như vô tất yếu, lại không muốn nói tên người dưới đáy lòng kia với người không thân.

Lâm Hiên có chút khó chơi: “Em không nói cho anh, anh sẽ không hết hy vọng, hai người vẫn chưa bắt đầu đúng không? Vậy không ảnh hưởng anh tiếp tục theo đuổi em!”