Chương 3: Câu Dẫn Anh Trai Tàn Bạo (03)

Bạch Mộng liên tục gọi tên hắn. Hắn mê đắm chìm trong âm thanh chết người này. Hắn biết mình xong rồi. Bản thân rơi vào lưỡi hái chết người rồi.

Vốn dĩ Bạch Mộng là loại dùng mưu kế hại người. Có vẻ khi ở bên nước ngoài học được cũng không ít. Anh nghĩ có lẽ, sau khi chuyện này kết thúc, cô sẽ xuất hiện với một cuộn băng video trong tay mà uy hϊếp anh. Cái bẫy to như vậy, anh cũng nhìn thấy nó, nhưng anh vẫn đâm đầu vào. Thôi rồi, anh biết bản thân thua cô rồi.

Bàn tay to dừng ở eo thon mịn màng, Tuấn Dương mê luyến mà vuốt ve, xoa nắn.Tay để ở trước ngực hắn, sơ mi được cô cởi ra quẳng xuống giường. Bạch Mộng ngồi trên hạ bộ hắn, đưa tay vuốt ve cảm nhận được thân hình của đối phương. Ánh mắt cô mê đắm nhìn anh, Tuấn Dương say mê nhìn cô, hai người nhìn nhau đắm đuối. Tay Bạch Mộng dần chuyển xuống dưới, đến khi chạm được thắt lưng của Tuấn Dương. Hắn bắt lấy tay cô, giọng hắn khàn khàn như kìm nén.

“Anh và em là anh em ruột.”

Không biết là nói hắn nghe, hay nói cho cô nghe. Đây là điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí hắn khi cô không ngừng kêu tên hắn. Bạch Mộng... Mộng Mộng... Chúng ta là anh em. Làm việc này là đại nghịch bất đạo, đến trời xanh còn không thể tha thứ. Hắn nói như để cảnh báo bản thân, cũng để nhắc nhở Bạch Mộng. Không thể bước xa hơn được nữa. Bước xa hơn, sẽ không thể quay đầu. Trời xanh sẽ trừng phạt, xã hội sẽ trừng phạt.

Tuấn Dương nói xong. Bạch Mộng dừng lại trong chốc lát. Cô cắn môi, trong phút chốc giống như không kìm nén nổi, hai hàng lệ chảy dài xuống má.

Tay hắn nắm chặt lấy cổ tay cô. Hắn hơi hoảng, cô khóc rồi. Tại sao cô khóc rồi? Em ơi, sao em lại khóc? Bạch Mộng nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay hắn, một tay đan tay mình tay hắn, một tay đưa tay hắn áp vào má mình. Giây phút chạm vào gương mật cô, Tuấn Dương cảm nhận những giọt nước mắt nóng bỏng tựa dung nham. Lần đâu tiên anh hoảng sợ trong đời, muốn rút tay lại, cô lại giữ chặt tay anh, đặt tay anh lên một bên mặt của mình.

“Bạc Tuấn Dương, làm sao đây... Tôi yêu anh rồi.”

Tuấn Dương bàng hoàng.

“Em có biết mình đang nói cái gì không!”

“Anh... Em xin lỗi. Nhưng em không chịu được nữa. 10 năm, 10 năm rồi anh à. Từ khi có nhận thức, em yêu anh rồi, làm sao đây?”

Bạch Mộng nhìn thẳng mặt Tuấn Dương mà cười. Nụ cười của em bây giờ sao lại chua xót đến thế. Tuấn Dương cảm nhận được tim của hắn đập chững lại một nhịp.

“Bạch Mộng, cho dù muốn hại anh, nhưng em làm đến mức này là hơi quá rồi.”

Bạch Mộng sững sờ nghe hắn nói. Phải rồi, cô vẫn luôn tranh đua với hắn mà. Làm sao mà hắn tin được cơ chứ. Bạch Mộng làm gì được bây giờ? Chỉ biết chua xót mà chịu đựng thôi.

Thấy Bạch Mộng im lặng mà không ngừng khóc, Tuấn Dương không khỏi hoài nghi những điều mà cô vừa nói. 10 năm... Anh vốn rất giỏi nhìn thấu hành vi nói dối. Anh cho rằng điều Bạch Mộng nói là nói dối anh, nhưng... Tại sao... Ánh mắt của cô lại đau đớn đến thế?

Khớp xương ngón tay khẽ động, Tuấn Dương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Bạch Mộng. Bạch Mộng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Ngay sau đó, khoang miệng của cô một lần nữa chật chội. Tuấn Dương chủ động hôn, hai cánh môi hồng nhuận bị hắn ngậm lấy. Bên trong, đầu lưỡi hắn càn quét mọi ngóc ngách, mυ"ŧ bằng hết nước bọt mà cô tiết ra. Hắn mυ"ŧ lấy lưỡi cô, quấn lấy lưỡi cô, không cho cô cơ hội thoát khỏi lưỡi hắn.

Gân xanh trên trán Tuấn Dương bỗng giật lên liên hồi. “Hắn đang làm cái quái gì vậy?”_Hắn tự hỏi bản thân mình.

Chết tiệt! Bạch Mộng... Mộng Mộng... Anh luôn không thể từ chối yêu cầu của em.

Được! Em đã muốn, anh sẽ giúp em thực hiện nó. Anh em thì sao? Em không sợ, thì anh sợ cái gì? Chỉ cần em muốn, Mộng Mộng à... Chỉ cần em muốn thôi...

Bàn tay to lớn luồn vào trong tà vày dài, khẽ vuốt ve đùi non mềm mại. Dần dần, Tuấn Dương không an phận mà chạm nhẹ vào tiểu huyệt của cô. Hắn giật mình khi sờ thấy qυầи ɭóŧ một mảng ướt đẫm. Đáy lòng hắn đột nhiên ẩn hiện một sự vui mừng khó hiểu.

“Bạch Mộng, anh trai nghe lời em. Mau thưởng cho anh trai.”

Bạch Mộng giật mình nhìn Tuấn Dương. Hắn thì thầm vào tai cô, giọng hắn trầm đi vì kìm nén.

“Anh trai không yêu em. Nhưng anh trai sẽ giúp em lần này. Một lần duy nhất thôi. Chỉ cần hứa với anh trai, không tiết lộ chuyện này ra ngoài.”

“...Được.”

Bạch Mộng chủ động cởi váy. Tuấn Dương liếʍ môi nhìn bầu vυ" vểnh cao được bao bọc trong áo ngực, dây áo ngực từ đầu vai cô rơi xuống.

Từng cái lớn cái nhỏ, đồ lót đồ thường hết thảy bị tháo tung, phiêu tán nằm lộn xộn trong phòng Bạch Mộng. Nhũ hoa bị hắn nắm, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đầṳ ѵú mẫn cảm, nhẹ nhàng mà xoa nắn, muốn co bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu, hành động này của hắn lại khiến Bạch Mộng không kiềm được mà rêи ɾỉ.

Tiếng rêи ɾỉ vừa phát ra khỏi cổ họng, nhũ hoa lập tức bị hắn ngậm lấy, hắn bú √υ" như trẻ nhỏ bú √υ" mẹ. Tiếng chụt chậc vang vọng. Tựa hồ không đủ, thi thoảng hắn sẽ dùng răng cắn nhẹ vào núʍ ѵú hồng hào.Hồi lâu sau khi hắn buông ra, vυ" trắng nõn đã bị hắn chơi cho đến lớn hơn một vòng óng ánh nước bọt của hắn, đầṳ ѵú đã sớm bị hắn đùa bỡn cho đứng thẳng không thôi, run rẩy mà bại lộ ở trong không khí. Hắn đưa tay sờ xuống hoa huyệt sớm đã lan tràn thủy dịch, mật hoa tràn ra ướt đẫm tay hắn.

Tuấn Dương ngàn vạn lần không tưởng tượng nổi, đứa em gái cùng hắn đối đầu cả ngày lại có một cơ thể thu hút người nhìn như thế. Anh liếʍ môi, cúi xuống gặm một cái trên bờ vai tinh tế.

Toàn thân nóng lên, Tuấn Dương thô bạo càn quét trong miệng Bạch Mộng. Tiếng mυ"ŧ chậc chậc vang lên khắp phòng, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau không rời. Trong đầu không ngừng tưởng tượng côn ŧᏂịŧ to lớn của mình vận động bên trong em gái. Tuấn Dương cảm nhận được bên dưới của mình không ngừng trướng lên.

Hít sâu một hơi lạnh, Tuấn Dương thâm thuý nắm lấy tay Bạch Mộng. Cô đỏ mặt, không yêu thì không yêu, dịu dàng như vậy... Mới khiến cho cô thêm ảo tưởng. Tuấn Dương cười ra tiếng. Sao trước đây anh không phát hiện Bạch Mộng lại đáng yêu thế này nhỉ? Ánh mắt to tròn ngập nước nhìn anh, đôi môi đỏ khẽ mở. Giờ phút này bên tai hắn chẳng còn âm thanh gì nữa. Tất cả chỉ còn hình ảnh của cô, đẹp đến mê người.

Bàn tay có chút thô ráp của Tuấn Dương như chứa lửa nóng...Rõ ràng khác xa với làn da mịn màng của Bạch Mộng . Bàn tay Tuấn Dương ở trên đùi cô, tay to chu du trên hai chân, da thịt vùng này của Bạch Mộng giống như miếng đậu hũ non, vừa mềm mại vừa trơn bóng, Tuấn Dương sờ đến thoải mái. Khớp tay Tuấn Dương nhẹ nhàng nhéo thịt non vùng bắp đùi rồi lại vỗ về phía bên dưới.

"Ưʍ..." Bạch Mộng cắn môi. Tuy đối với cô không phải lần đầu tiên, nhưng cơ thể của Bạc Bạch Mộng lại là lần đầu. Cơ thể lần đầu bị người khác chạm vào khiến cả người cô đều tê dại, tiểu huyệt ướt càng thêm ướt.

“Em gái thật da^ʍ, bị anh trai sờ cho chảy nước." Hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào mặt cô, ánh mắt đen láy đỏ mặt nhìn anh, cảm thấy cả người đều không ổn.

Chết tiệt! Cô hối hận rồi. Cô không nên nghĩ rằng điểm hảo cảm thấp thì không lăn được giường. Mẹ nó! Cô chỉ đùa thôi mà!

Bạch Mộng cắn răng, cô mới không phải!

Tuấn Dương nhìn Bạch Mộng nghiến răng nhìn chằm chằm anh, đáy lòng lại có chút ấm áp. Tuấn Dương nghiêng đầu, hôn nhẹ cô vài cái lên mi mắt cô.

"Mới không phải... Đó là phản ứng tự nhiên..."

Âm thanh yêu kiều xen lẫn phụng phịu khiến ai đó bật cười.

"Phải vậy không... Để anh trai kiểm tra một chút..."

Bàn tay to lần nữa phủ lên bắp đùi cô gái, ngón tay mơn trớn hoa huyệt mềm mại. Hắn mạnh mẽ tách hai bắp đùi trắng nõn cô, vành khe tiểu huyệt hồng hào sạch sẽ, đến chút lông mao đều không có, vách thịt khép chặt dụ hoặc vại lộ ra ngoài. Hắn nhìn chăm chú, nhìn đến mức Bạch Mộng mất tự nhiên, muốn khép chân lại. Tuấn Dương mạnh mẽ đặt hai chân cô lên vai mình, cười khinh khỉnh.

“Làm sao? Không phải muốn làm anh trai sao? Sợ rồi hửm?”

"Có anh mới là người sợ..." Ai đó đỏ mặt, lấy gối che mặt mình đi. Trong giọng nói còn có chút phụng phịu như sắp khóc.

Cánh môi của anh cong lên, bàn tay to lớn xoa xoa lỗ huyệt rồi đâm ngón tay lúc nặng lúc nhẹ vào bên trong. Hoa huyệt bị ngón tay anh đâm liền chảy nhớt ,cô vô thức rên lên "Ư... A..."

"Mộng Mộng da^ʍ quá, anh thích lắm." Tuấn Dương cúi đầu, hôn một cái vào gương mặt em gái của hắn. “Mộng Mộng, đây là lần đầu của anh trai, em phục vụ anh trai cho tốt, anh trai thưởng cho em.”

"A..." Bạch Mộng ngẩng đầu nhìn anh.

Người đàn ông co ngón tay lại, nhéo vào hạt đậu đỏ vùng bên dưới, sau đó xoa nhè nhẹ, ngón tay giữa đè xuống khe hở nho nhỏ. Ngón tay anh hơi thô ráp, chỉ cần dùng một bàn tay vỗ về moi móc bên trong mà cũng khiến người con gái mê li, cả người ngập nước, kí©h thí©ɧ ngón tay đối phương không ngừng dùng lực chọc vào.

"A...Aha...Ưʍ..." Thân mình người con gái run rẩy, da^ʍ thuỷ chảy đầy ra tay người đàn ông.

"Em gái, sao lại chảy nhiều nước như vậy, hửm?" Tuấn Dương thấp giọng nói.

" Còn không phải do anh trai sao... Ah..."

Người con gái không có điểm nào thẹn thùng.

Người đàn ông nhìn lớp nước trong suốt trên ngón tay, đột nhiên cười tà mị một cái. Anh đưa tay lên mũi hít một hơi rồi cho ngón tay dính đầy nước da^ʍ thuỷ của cô lên miệng liếʍ. Bạch Mộng tận mắt chứng kiến anh trai đem ngón tay bỏ vào miệng, mυ"ŧ sạch da^ʍ thuỷ của mình, cả người cô cứng đờ, mặt đỏ lên cả người trở nên xấu hổ.

"Da^ʍ thuỷ của em gái vừa ngọt vừa thơm..." Tuấn Dương mở miệng cười câu dẫn.

Bạch Mộng nằm bên dưới, l*иg ngực phập phồng do chứng kiếm cảnh tượng da^ʍ mĩ vừa rồi, cảm giác kí©h thí©ɧ như thiêu đốt cả người cô.

Tiếng cười của anh vang lên, hắn khẽ xoa mái tóc bạc, âu yếm vuốt má người mà anh ta cho là không ưa nhất.

"Mộng Mộng... Liếʍ cho anh đi."

Bạch Mộng nghe Tuấn Dương nói như bị thôi miên. Cô chậm rãi đưa mặt lại gần, vừa đến gần nơi đó, hương vị đàn ông đã tràn ngập trong khoang mũi cô. Dươиɠ ѵậŧ to lớn ở ngay trước mặt cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cự vật của người đàn ông mà to như vậy, cả người giống như có dòng điện chạy qua vậy... To quá, nóng quá, giống như bắp tay em bé vậy.

Cánh môi như hoa nhẹ nhàng hôn lên, cúi đầu từng nhịp nhấp nhô âu yếm dọc theo thân gậy, di chuyển đến tận phần gốc, cái miệng nhỏ hé mở đem hai túi tinh hoàn nhấm nháp.

"Bạch Mộng... Mộng Mộng... Em gái..." Bàn tay to của người đàn ông bất chợt chế trụ lại đầu cô.

Thiếu nữ thở hổn hển, không ngừng liếʍ cự vật to lớn của anh, tay nhỏ cũng không ngừng loát động. Người đàn ông được thiếu nữ phục vụ đến mê man. Chưa đủ... Hắn còn muốn nhiều hơn.

"Em gái, bú sâu chút nữa đi..."

Bạch Mộng ngoan ngoãn há miệng, dần dần đem cự vật hàm chứa, chuyển động của nó làm cô giật mình hoảng sợ, qυყ đầυ chạm đến tận cuống họng, nó len lỏi trong khoang miệng nhỏ của cô gái, rồi sau đó đem nguồn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng bắn vào trong cổ họng cô.

Trong miệng ngập tràn mùi hương của anh, Bạch Mộng mê man chưa tỉnh. Bởi vì là của anh... cô đều thích... Thiếu nữ ngẩng đầu, hốc mắt ửng hồng nhìn người bên cạnh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng toàn bộ nuốt xuống, khóe môi vướng chút liền dùng ngón tay lau đi, sau đó câu dẫn liền mυ"ŧ sạch ngón tay.

Trông thấy hành động của cô, người đàn ông nở nụ cười, thanh âm vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© khàn khàn.

"Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai ăn ngon đến vậy à?"

"Chỉ cần là của anh, cái gì cũng ngon..." Bạch Mộng mê luyến nói bên tai Tuấn Dương.

"Vậy cái huyệt dâʍ đãиɠ này có muốn nếm hương vị dươиɠ ѵậŧ của anh trai không?"

Vừa nói bàn tay hư hỏng nào đó vừa đưa xuống dưới sờ tiểu huyệt cô. Bạch Mộng cong môi, liếʍ tai Tuấn Dương một cái.

“Nhanh lên đi, trước khi em hối hận vì điều em đã làm.”

Tuấn Dương nhận được câu trả lời. Hắn cười khiêu gợi, bàn tay hắn như con rắn, chen vào giữa hai chân, đưa tay vào sờ hoa huyệt.

"Ưʍ..."

Bạch Mộng rêи ɾỉ. Sao hắn mãi không làm bước tiếp theo thế. Bên trong ngứa đến râm ran rồi, hắn còn muốn thế nào nữa đây.

Cùng lúc đó, cửa phòng Bạch Mộng vang lên tiếng gõ cửa, có người bên ngoài lên tiếng.

“Mộng Nhi, con không sao chứ?”

Chết tiệt! Là mẹ Bạc!

Bạch Mộng khẩn trương kẹp lấy ngón tay người đàn ông, cả khuôn mặt đột nhiên trở nên căng thẳng. Tuấn Dương nhìn ra ngoài cửa, sau đó nhanh chóng cúi người hôn sâu cô. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo mép thịt mềm mại, ngón tay tách hai bên thịt nộn ra, dùng một ngón tay mơn trớn qua lại khe thịt cùng âm đế, dưới động tác vuốt ve của anh khiến huyệt cô càng chảy ra nhiều nước, người đàn ông hôn cô vô cùng tàn bạo, hơi thở nóng bỏng không ngừng toả ra.

Nụ hôn của anh quá mức cuồng nhiệt, Bạch Mộng nằm dưới thân Tuấn Dương khẽ thở nhẹ, hai chân vẫn kẹp chặt tay anh, Tuấn Dương thử thăm dò vào lỗ nhỏ bên dưới. Vách thịt mềm mại bao lấy đầu ngón tay anh. Ngón tay không ngừng ra vào phía bên dưới, càng chơi càng tàn nhẫn, làm cho tiểu huyệt của Bạch Mộng bắn nước đến tung toé. Cô không nhịn được mà muốn rên lớn, lời vừa ra đến cổ họng lại bị Tuấn Dương chặn lại bằng một nụ hôn.

Đôi mắt ngập nước của người con gái nhìn về phía anh. Tuấn Dương nhếch mép cười, đem ngón tay đưa tới bên trong miệng cô. Cô ngậm lấy ngón tay hắn, ngón tay cùng đầu lưỡi dây dưa qua lại, Bạch Mộng nhìn anh, phía dưới nhịn không được càng chảy nhiều nước, hàm răng khẽ cắn ngón tay anh, người đàn ông nhướng mày, ngón tay trêu đùa trở lại đầu lưỡi phấn nộn khiến người con gái ngoan ngoãn âu yếm ngón tay anh. Một tay chơi đùa tiểu huyệt, một tay chơi đùa đầu lưỡi phấn nộn, Tuấn Dương khi ấy không biết nghĩ gì mà lên tiếng.

“Mẹ, con và Bạch Mộng đang chơi nhau.”

Mẹ Bạc đứng ngoài cửa nghe có chút bất ngờ. Từ khi còn nhỏ, Bạch Mộng không thích cho người khác vào phòng nó. Lớn dần cũng chuyển thành không cho phép ai vào phòng nó luôn. Nhưng mà cũng tốt, anh em nhà nó vốn thích chơi với nhau mà. Hai ông bà thường xuyên đi công tác, cũng không biết Tuấn Dương có hay vào phòng Bạch Mộng hay không. Có lẽ Tuấn Dương là vào được phòng Bạch Mộng cũng không phải chuyện lạ. Nhưng không hiểu sao, bà nghe chữ “chơi” này... Cứ cảm thấy nó quái quái.

“Hai đứa đang chơi trò gì? Mẹ vào phòng nhé?”

Bạch Mộng trong phòng hoảng lên, vách thịt bên dưới lại càng kẹp chặt thêm ngón tay người đàn ông. Ánh mắt hắn tà mị nhìn Bạch Mộng run nhẹ, trong lòng hắn run lên từng hồi. Tim hắn đập liên hồi, cả ngươi hắn nóng lên khó tả.

Nhìn em gái thân da thịt trắng nõn, cặρ √υ" to tròn, anh không nhịn được đưa tay bóp mạnh.

“A-...”

Cô giật mình thét lên một tiếng.

“Mộng Nhi, con không sao chứ?” _ Mẹ Bạc đứng ngoài cửa lo lắng. Không phải hai đứa nó đánh nhau trong phòng đấy chứ?

“Mẹ... C...Con không sao... M... Mẹ đừng... v...vào”

"Con và em gái đang chơi trò đấu vật, mẹ vào lúc này có điểm không thích hợp.”

“ Dương Nhi, con đừng có bắt nạt em gái con. Chơi gì thì chơi, cũng nên nhường con bé một chút.”

“Mẹ, là em ấy đang bắt nạt con. Em ấy đang đè lên người con này. Sau khi chơi xong, mẹ phải đòi lại công bằng cho con đấy nhé.”

Trong phòng, Bạch Mộng không biết bằng cách nào đã nằm lên trên người Tuấn Dương. Nơi riêng tư hai người không có bất kì vật cản, cứ thế chạm vào nhau. Mép thịt phấn nộn bành ra hai bên cọ vào thân cự vật nổi đầy gân.

Bạch Mộng quả thật đang đè lên Tuấn Dương, nhưng người bị bắt nạt lại là cô. Tuấn Dương giữ chặt Bạch Mộng, hông không ngừng đong đưa chà sát dươиɠ ѵậŧ vào huyệt nộn. Bạch Mộng khóc đến thảm thương, huyệt của cô bị chà, bị sờ đến mức sưng tấy lên rồi. Sao tên điên này mãi không cho vào! Cô rên nhẹ, dùng giọng điệu nũng nịu cũng giống như cầu xin, hôn hôn lên cằm anh.

"Anh trai... Nhanh lên, cho em đi......"

Bạch Mộng đáy mắt long lanh, mềm mại làm nũng.

Tim Tuấn Dương đập đến rộn ràng. Mẹ nó! Thật đáng yêu! Đáng yêu quá mức cho phép rồi! Hắn nói vọng ra ngoài.

“Mẹ yên tâm. Con sẽ yêu thương em ấy nhẹ nhàng. Mẹ xuống dưới nhà lo việc với ba đi. Để con ở đây chơi em.”

Mẹ Bạc một lần nữa cảm thấy lạ. Sóng lưng bà lạnh dần, mi mắt bà không ngừng giật. Bà cảm thấy có điều gì đó không ổn, ở ngay đằng sau cánh cửa này. Bà suy nghĩ một lát, rồi quyết định quay đi xuống dưới nhà. Có lẽ bà lo nghĩ nhiều rồi. Bà đang lo lắng Bạch Mộng sẽ bị tổn thương do Phi Anh, chỉ là không ngờ Tuấn Dương lại tốt đến thế, cũng biết quan tâm đến em gái rồi.

Xác nhận mẹ Bạc đã đi xuống nhà, Tuấn Dương gấp không chờ nổi. Tay hắn xoa nắn lấy bờ mông căng tròn mà hắn ngày nhớ đêm mong, đầu ngậm một bên vυ", cự vật to lớn cọ cọ vài cái, qυყ đầυ rỉ dịch từ từ tiến vào.

"Ưʍ..." Thân thể người con gái căng cứng, bám lấy cánh tay tinh tráng của người đàn ông, cự vật to lớn mới tiến vào được một đoạn liền bị một tấm màng gắt gao cản lại, khiến Tuấn Dương có chút bất ngờ nhăn mi.

"Không nghĩ đến em gái còn cho anh phúc lợi “bóc team” em nha." Anh vuốt mặt thiếu nữ, rút cự vật ra.

"Ư..."

Bạch Mộng sắc mặt trắng bệch, vừa rồi đau quá đi... Mày rậm của người đàn ông hơi nhíu nhẹ, hết thảy mọi chuyện đều không giống như anh tưởng tượng. Anh nghĩ Bạch Mộng hẳn là người có kinh nghiệm, hoặc ít nhất là đã trải qua. Không thì cô sẽ không thành thạo đến thế.

Tuấn Dương ghé vào giữa hai chân cô, hai bắp đùi trắng nõn tinh tế bị mở rộng ra, tiểu huyệt hồng hào nhỏ xinh ẩn hiện, viên đậu đỏ nổi bật giữa hai cánh hoa, chất lỏng trong suốt còn đọng ở cửa. Người đàn ông tách hai mép thịt ra, vách thịt non mềm rung động, miệng nhỏ không to bằng đầu ngón tay anh, chậm rãi co ra rụt vào, phun ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

Cũng thật con mẹ nó đáng yêu... Em gái đúng là hồ ly mà...

Tuấn Dương đem ngón tay chậm rãi thâm nhập vào moi móc bên trong huyệt đạo cô, thịt non mềm gắt gao ôm lấy, một nửa ngón tay anh đã thuận lợi tiến vào trong.

"Ưʍ...anh... anh trai..." Bạch Mộng di chuyển mông, muốn đem ngón tay của anh càng khảm sâu vào trong.

"Anh sợ em đau, ngoan ngoãn nghe lời anh một chút."

Tuấn Dương thấp giọng cười, cúi đầu nhẹ nhàng cắn một cái vào vυ" một cái.

"A..." Thiếu nữ mở hai chân, thân mình nhịn không được run rẩy, bên trong tiểu huyệt gắt gao kẹp lấy ngón tay anh, chất lỏng theo đó chậm rãi chảy ra.

"Huyệt em gái cứ chảy nước mãi, thèm côn ŧᏂịŧ lớn của anh trai lắm sao? "

Nụ cười của người đàn ông càng sâu, cái gì mà tiểu thư lá ngọc cành vàng, cái gì mà thanh tao nhã nhặn, phải là hồ ly tinh lẳиɠ ɭơ, dâʍ ɭσạи mới đúng.

Tuấn Dương không nhận thức được, anh vờn Bạch Mộng đến mức lí trí cô chuẩn bị bay về nơi xa rồi.

"Ưm ư... ngứa... em ngứa... anh trai..." Bạch Mộng nhịn không được kẹp chặt tay của anh, hai chân không ngừng cọ xát.

"Bướm xinh của em nhỏ quá, anh sợ làm em đau." Tuấn Dương dịu dàng hôn lấy thiếu nữ, đầu lưỡi dây dưa câu lấy lưỡi phấn nộn của cô, hút cạn từng chút nước bọt của cô.

"A... Anh trai... Cho em con chim bự của anh đi... Cầu xin anh mà... Hức... Hức..." Bạch Mộng bắt lấy cánh tay anh, lắc mông làm nũng muốn thoải mái một chút. Mẹ nó! Cô xuống nước hết mức rồi đấy. Hắn còn không cho vào là lần sau cô trói hắn lên cột cưỡиɠ ɧϊếp hắn đó!

Tuấn Dương nhịn không được hầu kết lăn lộn, côn ŧᏂịŧ sưng trướng cọ vào cửa khẩu huyệt mềm mại.

“Mộng Mộng, anh tiến vào đấy nhé."

Em gái đã chủ động đến mức này, anh cũng không thể làm trái ý muốn của em gái.

"Ưʍ...ư...anh trai...ȶᏂασ em đi, để côn ŧᏂịŧ của anh lấp đầy tiểu huyệt của em."

Tuấn Dương thấp giọng cười. Hắn rút ngón tay ra, qυყ đầυ to như quả trứng nhắm vào miệng nhỏ đang không ngừng chảy nước phía dưới.