Chương 4: Câu Dẫn Anh Trai Tàn Bạo (04)

Tiếng bạch bạch bạch vang lên trong phòng Bạch Mộng, còn có cả tiếng nước chảy không ngừng. Tuấn Dương đẩy hông liên tục, nơi giao hợp của hai người bắn nước tung toé. Tay Bạch Mộng nắm chặt lấy cái gối đằng sau, tiếng rêи ɾỉ không thể ngăn chặn, nước bọt trào ra khỏi miệng mất kiểm soát. Cái bộ dạng bị chơi cho đến mất lí trí này của Bạch Mộng bị Tuấn Dương nhìn càng ngày càng thấy thích.

“Mộng Mộng thật là một con điếm nha, bị anh trai ruột chọc cho đến phun nước không ngừng, lại còn làm ra vẻ mặt hưởng thụ như thế.”

“Mộng Mộng, bị anh chơi sướиɠ đến mức này sao hửm?”

Bạch Mộng cắn cánh môi hồng nhuận, nghe hắn nói lời cợt nhả bản thân mình, Bạch Mộng không chút xấu hổ rêи ɾỉ bên tai Tuấn Dương.

"Côи ŧɧịt̠ lớn của anh trai siêu sướиɠ. Em gái muốn cả đời này đều bị ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh cắm... Anh... Anh trai... Mau cắm sâu nữa... Bên trong thực ngứa, thật muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙...”.

Bạch Mộng mở miệng là nói lời dâʍ đãиɠ. Vừa hay, những lời nói này của cô lại chọc đúng chỗ ngứa của Tuấn Dương. Tuấn Dương thở phì phò, gân xanh trên trán giật lên. Hắn nghĩ hắn điên rồi, điên thật rồi!

Tuấn Dương nghe thấy lời nói của cô. Hắn im lặng một chút, đột nhiên bốp một tiếng. Tuấn Dương đánh mông cô một cái. Đánh một cái tiểu huyệt bên trong lại đột nhiên kẹp chặt hơn.

Anh rút côn ŧᏂịŧ ra, mơn chớn bên ngoài cửa huyệt. Tiểu huyệt đang ăn no, đột nhiên trở nên trống rỗng làm sao nó chịu nổi. Bên trong Bạch Mộng như cảm tưởng vô vàn con kiến cắn bên trong, ngứa đến râm ran. Cô khó chịu cựa quậy trong lòng Tuấn Dương.

Tuấn Dương nhếch mép cười. Qυყ đầυ rỉ dịch trắng trong suốt không ngừng, anh ma sát dươиɠ ѵậŧ mình vào hộŧ ɭε của Bạch Mộng.

“Mộng Mộng, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai không? Hửm? Muốn bị anh trai ȶᏂασ cho không xuống được giường không?”

Bàn tay to nóng như lửa của Tuấn Dương không ngừng nắn bóp bờ mông căng tròn. Anh yêu thích mông cô chết mất thôi. Mềm mại lại mịn màng, còn to nữa. Anh cắn nhẹ núʍ ѵú Bạch Mộng, thấp giọng hỏi một lần nữa.

“Có muốn không? Mộng Mộng, em có muốn không?”

Bạch Mộng vặn vẹo thân.

“Ha... Muốn... Em muốn mà... Anh trai...”

Tuấn Dương thấp giọng, ánh mắt thâm thuý nhìn thằng vào mắt Bạch Mộng. Tay bóp chặt lấy hai má cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Mộng Mộng, em yêu, gọi anh một tiếng chồng đi. Gọi chồng ơi, anh sẽ chơi em sướиɠ đến ngất luôn, được không? Mộng Mộng, gọi chồng đi.”

Bạch Mộng bị ép buộc một chút cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại vô cùng thoải mái. Cô nói không có vấp lưỡi, thành thục gọi anh trai là chồng.

“Chồng yêu, anh nhanh lên đi, bên trong vợ thực sự rất ngứa. Ông xã, chồng ơi, cắm côn ŧᏂịŧ to vào tiểu huyệt em đi mà.”

Lời này của cô giống như nũng nịu xin xỏ, cũng giống như nịnh nọt hắn, nghe xong dươиɠ ѵậŧ thật sự có phản hồi, giật lên hai cái muốn cắm vào. Tuấn Dương nghe xong, đầu tim rung lên vài cái. Bạch Mộng nhà hắn sao lại dễ thương thế này cơ chứ... Vốn sợ cô đau không dám làm, nhưng xem ra bây giờ hắn phải đau lòng cho bản thân thôi. Cho nên Tuấn Dương bất ngờ bắt lấy mông cô, eo mạnh mẽ cắm vào.

“Ah—”

**********

Bạch Mộng bị Tuấn Dương đâm đến ý chí mơ hồ. Hắn liên tục thọc vào rút ra, cứ điên cuồng mà tiến vào. Thân thể dính lấy nhau, tiếng bạch bạch bạch bạch vang dội trong phòng. Với cái tốc độ này, vốn muốn kiềm tiếng rên lại nhưng lại không kiềm nổi, chỉ có thể mở miệng kêu thật da^ʍ.

Tên nào? Tên nào nói sẽ chơi nhẹ nhàng hả?!

Tiểu huyệt cùng côn ŧᏂịŧ dính chặt lấy nhau. Cô bị bế lên, là tư thế ôm mông mà làʍ t̠ìиɦ, cho nên, cô tận mắt nhìn thấy nơi đó của mình cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ của Tuấn Dương thế nào, chỗ giao hợp còn không ngừng phun nước da^ʍ. Cô không nhìn nữa, qua xấu hổ, hai đùi nõn nà kẹp chặt lấy hông Tuấn Dương, hai bắp chân cũng bị hắn cầm lấy mạnh mẽ đâm thọc.

Bạch Mộng không nghĩ là lại sướиɠ như vậy, thật sự là bị Tuấn Dương thọc vào thọc ra sướиɠ đến bay não. Cô trước kia không ít kinh nghiệm, nhiều loại tư thế cũng đã thử qua, vậy mà hiện tại, cô bị thanh niên lần đầu cắm huyệt chọc đến thoải mái. Cô vô thức bày ra bộ mặt dâʍ ɭσạи động tình mà chính cô cũng không biết, Tuấn Dương nhìn thấy cô trong bộ dạng này càng cᏂị©Ꮒ càng hăng, lại nhìn xuống tiểu huyệt, nơi này cũng đáng yêu, hắn muốn yêu thương cô mãi, càng thêm mãnh liệt ra vào.

CᏂị©Ꮒ cô làm hắn thật sự sướиɠ đến bay đầu óc, tiểu huyệt của em gái quả thật chặt đến mức làm da đầu hắn tê dại.

Tuấn Dương hung hăng cᏂị©Ꮒ, đột nhiên Bạch Mộng lại như nhớ ra gì đó. Nói Tuấn Dương dùng một chút, rồi từ ngăn kéo tủ cạnh giường lấy ra mấy cái bαo ©αo sυ.

Tuấn Dương nhìn thấy thì cau mày. Em gái sao lại chuẩn bị mấy cái này? Rồi còn ngạc nhiên hơn, cô vậy mà nói hắn đeo vào.

“Em yêu, cái này là em chuẩn bị cho anh đấy à?”

“Không có mua cho anh đâu. Mua cho Hoàng Phi Anh đó.”

Tuấn Dương có chút mệt mỏi. Con bé này lúc nào cũng phải đối đầu với anh mới chịu được cơ.

Hắn nhận lấy bαo ©αo sυ, sau đó thuần thục đeo bao vào côn ŧᏂịŧ doạ người của mình.

“Lạ nhỉ? Trước đây anh mua bαo ©αo sυ loại to nhất cũng rách, thế mà bαo ©αo sυ này của em vừa khít.”

Bạch Mộng lấy gối che mặt. Chết tiệt! Bị anh phát hiện rồi.

Côn ŧᏂịŧ dữ tợn một lần nữa cắm vào bên trong, lần này so lần vừa rồi rõ ràng thô bạo hơn, làm cả người cô nảy lên, mang cô cả người hoảng, vυ" trắng vểnh cao cũng đều là nảy lên. Bạch Mộng há miệng thở không ra hơi. Mẹ nó! Thế mà mới cắm phát đầu tiên cô đã sướиɠ tới rồi cao trào rồi. Thật sự thoải mái, cái loại thoải mái này chính là không kịp phòng ngừa, đột nhiên bị một kɧoáı ©ảʍ đánh úp đến làm cô không nhìn được mà cao trào.

Tuấn Dương nhìn Bạch Mộng sướиɠ đến trợn mắt, đáy lòng hắn vui sướиɠ mà cᏂị©Ꮒ cô càng hăng. Hồi sau hắn cũng không có ý định nhịn nữa. Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt bắn rã, bαo ©αo sυ bên trong toàn bộ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Tuấn Dương bắn xong, hắn hồi lâu sau mới rút ra. Hắn nhìn cái bαo ©αo sυ đã rách, lại nhìn tiểu huyệt đang chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn cùng nước da^ʍ của cô hoà vào nhau. Hắn liếʍ môi, xoa nhẹ bầu vυ" mềm mại của Bạch Mộng đã mệt đến ngủ say, khẽ hôn lên môi cô một cái.

Ngày hôm sau, khi Bạch Mộng tỉnh dậy đã là mười một giờ trưa, người cô bây giờ đã được một bộ quần áo ngủ thoải mái, phòng cũng được dọn dẹp lại rồi nhưng đâu đó trong không khí vẫn thoảng mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng mùi dâʍ ɭσạи. Cô nhớ lại tối hôm qua, ngay cả khi cô mệt đến ngất đi rồi nhưng tên chết tiệt đó vẫn không tha cho cô. Tuấn Dương không vì cô ngất mà dừng lại, vẫn luôn cᏂị©Ꮒ cô cho đến khi cô tỉnh, khi cô tỉnh lại thì thử tư thế mới, sau đó lại là mệt mà ngất đi, sau đó lại tỉnh dậy cùng Tuấn Dương thử 7749 tư thế độc đáo. Quan trọng hơn, hôm qua chỉ có lần đầu là đeo bao, những lần sau đều là chơi trần, cô vẫn còn nhớ từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn thẳng vào bên trong tử ©υиɠ cô. Cô không nhớ hắn dừng lại khi nào nữa, khung giờ cuối cùng mà cô nhớ trước khi ngủ đến bây giờ gần sáu giờ sáng. Cô than trời than đất, sao số cô lại khổ thế này a!

Bạch Mộng chết đi không biết lí do tại sao. Chỉ biết là khi cô tỉnh lại cô đã bị một hệ thống nhìn trúng, kéo cô đi làm mấy cái nhiệm vụ chia rẽ nam nữ chính gì gì đó. Cô lúc đó còn rất mơ hồ, cô không nhớ gì cả, cả về cha mẹ, công việc hay nơi cô đã từng ở. Hệ thống nói chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ mà chủ thần giao, cô sẽ có lại trí nhớ.

Hệ thống của cô là một con hamster. Đúng. Một con hamster! Con hamster này tên Hệ Hệ.

Ban đầu cô nghĩ chỉ là chia rẽ nữ chính, ai mà ngờ được lại thêm cả cái nhiệm vụ công lược quái quỷ này cơ chứ. Hơn nữa , lại còn là đại phản diện? Đại phản diện là ai?? Là người yêu nữ chính cuồng nhiệt đến mất mạng đó! Sao cô công lược nổi tên mà móc cả tim cả phổi ra cho nữ chính hả? Thông minh lên đi chứ!

Nhưng đáng tiếc, sau khi kí kết rồi cô mới nhận ra điều ấy. Cho nên, nếu cô không làm sẽ bị giật điện cho đến thần hôn tiêu tan không thể siêu thoát.

Bạch Mộng than thở, có ai mệt mỏi như cô không cơ chứ. Aaaaa!

“Chị Mộng, thông báo cho chị một tin mừng. Sau vụ bùm bùm keng keng của chị và đại phản diện đêm qua, độ hảo cảm đã tăng vọt lên đến 60 rồi.”

Hệ Hệ móc ra một cái giỏ chứa đầy hoa, tung hoa khắp đầu Bạch Mộng. Còn Bạch Mộng đờ mặt ra, miệng sùi bọt mép.

ĐM!

Cô mệt lòi troẽ như thế mà chỉ lên được 60?? Cái tên keo kiệt bủn xỉn này. Hôm qua cô nhìn mặt hắn phê pha lắm mà nhỉ, sao lại chỉ có 60 điểm???

Hầy... Không quan tâm nữa. Bây giờ cô phải đi ăn chút gì đó thôi, cô bị hành đến sắp chết rồi.

Bạch Mộng vừa đặt chân xuống giường thì mẹ Bạc bước vào, theo sau còn có Tuấn Dương và Hoàng Phi Anh.

Hoàng Phi Anh cúi đầu, hắn mệt mỏi nắm lấy tay Bạch Mộng khóc.

“Mộng, anh xin lỗi. Là do anh quá ngốc nên mới không nhận ra tình cảm của em. Nhưng xin lỗi em, anh yêu người khác rồi.”

Bạch Mộng nhìn hắn nước mắt ngắn nước mắt dài. Trong lòng cô âm thầm gào thét. Mẹ nó tên này khóc chảy nước mũi tè le rồi bôi lên người cô à! Bẩn bẩn bẩn! Ngươi mau bỏ cái tay ra! Ngoài mặt lại thâm tình, Bạch Mộng lặng lẽ gạt tay Phi Anh ra, cô mỉm cười nhẹ nhàng. Ánh mắt không oán hận cũng giống như cam chịu.

“Không phải lỗi của anh đâu. Đừng tự trách chính mình, là trách em không chiếm được tình cảm của anh. Dù sao, anh cũng tìm được người anh yêu rồi, em sẽ không quấy rầy anh nữa. Chúc anh cùng người ấy trăm năm hạnh phúc đến đầu bạc răng long.”

Phi Anh nghẹn ngào, anh không kìm nổi nước mắt. Bạch Mộng vẫn luôn như vậy, luôn suy nghĩ và thấu hiểu cho anh, cho dù anh có làm cô thất vọng bao nhiêu lần, cô vẫn luôn tha thứ cho anh như thế. Cô thật tốt, Bạch Mộng thật tốt.

Tuấn Dương đứng bên cạnh chứng kiến màn kịch tình thâm này, hắn lặng lẽ dơ nút like cho Bạch Mộng. Hắn thật sự phải khen cô đấy, tối hôm qua còn nằm dưới thân anh rêи ɾỉ nói yêu anh, sáng nay ra đã thấy yêu người khác rồi. Ngoài hắn ra ai cũng tin sái cổ về việc cô yêu tên nhóc Phi Anh này đến sâu đậm.

Mẹ Bạc ngồi nhìn, bà thở dài lên tiếng.

“Cho nên, con đồng ý huỷ bỏ hôn ước với nhà họ Hoàng sao?”

“Vâng, thưa mẹ.”

Mẹ Bạc ngao ngán lắc đầu. Tuấn Dương thấy thế liền tiến tới nói với mẹ.

“Mẹ, Mộng Mộng cũng đã nói như thế, Phi Anh cũng đã tìm được người thằng bé yêu. Chúng ta không nên ép bức họ. Chuyện này chỉ cần đến đây thôi, mẹ có thể đi nghỉ ngơi rồi, đằng sau để con lo.”

“Được rồi, mẹ biết rồi. Chúng ta mau ra ngoài để con bé nghỉ ngơi thôi.”

Bạch Mộng trùm chăn nằm xoay người lại về phía cảnh cửa. Cô dùng chăn chùm kín đầu mình, không nhìn ra bên ngoài. Lát sau, khi trong phòng đã im ắng. Bạch Mộng mới an tâm nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Mẹ Mộng ra ngoài trước, sau đó là Hoàng Phi Anh. Ngỡ Tuấn Dương là người bước ra cuối cùng nhưng không. Hắn nhìn về phía giường, nơi Bạch Mộng trùm kín chăn nằm đó, lại quen thuộc khoá cửa phòng. Đầu Tuấn Dương lại không biết nảy ra cái ý tưởng kì quái gì, anh cởϊ áσ, thân trên để trần từ từ leo lên giường.

Lúc này cô cảm nhận được, chỗ đệm giường bên cạnh cô bị trũng xuống. Một bàn tay khẽ luồn vào trong áo ngủ của cô, xoa nắn lấy vòng eo tinh tế không chút mỡ thừa. Bàn tay to lớn chu du khắp vùng bụng phẳng lì, mơn trớn cô đến không kìm được tiếng rêи ɾỉ.

Tuấn Dương thấp giọng cười bên tai Bạch Mộng, hắn nói vào tai cô.

“Em yêu, anh sờ sướиɠ lắm phải không? Nước da^ʍ chảy lênh láng thế này, là mời chồng đến cᏂị©Ꮒ vợ sao?”

Bạch Mộng quả thật bị xoa bụng đến chảy nước. Thân thể nguyên chủ vốn đã dâʍ đãиɠ, vốn động một chút đã chảy nước. Cô cũng không muốn, nhưng quả thật cơ thể này quá mẫn cảm. Khuôn ngực rắn chắc của Tuấn Dương áp vào lưng Bạch Mộng mà ma sát. Cô cảm nhận được đầu ti của Tuấn Dương thế mà cứng lên, chà sát vào lưng cô. Cộng thêm Tuấn Dương liên tục phả hơi nóng vào tai cô, cô cũng hết cách mà. Tuấn Dương nhìn cô bị hắn xoa cho đến chảy nước, cả người run lên bám tay anh, không nhịn được mà thấp giọng cười.

“Không trêu em nữa, quay qua đây cho anh xem.”

Bạch Mộng quay mặt lại đối diện với anh. Áo ngủ của cô từ từ được anh cởi ra, hắn nhìn vô số dấu hôn đỏ cùng vết cắn mà mình để lại, đáy lòng hắn dâng lên một nỗi chua xót nhỏ, cùng với đó cũng là một cảm giác vui sướиɠ mà bản thân hắn không nhận ra. Sau đó lại mở lời làm Bạch Mộng giật mình.

“Tụt quần xuống cho anh trai xem nào.”

“Gì cơ?”

“Tụt quần xuống.”

Tuấn Dương làn nữa nhắc lại. Bạch Mộng đầu não trì trệ. Không phải vừa mới làm cách đây không lâu sao? Hắn lại muốn nữa sao? Người ta đều nói con trai sau khi khao bao thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© lại càng tăng, thì ra là như thế này à?

Tuấn Dương hình như qua ánh mắt của cô đã biết cô đang suy nghĩ cái gì, hắn cốc đầu cô một cái.

“Suy nghĩ lung tung cái gì, tụt xuống để anh xem có còn sưng hay không.”

“Không cần, cái đó tôi tự làm được.”

“Mộng Mộng, đêm qua em mới là người câu dẫn anh. Hơn nữa anh cũng nói rồi, anh chỉ giúp em một lần đêm qua thôi.”

“Dù sao cũng không cần anh lo.”

Tuấn Dương nghe Bạch Mộng nói thế, lông mày rậm khẽ nheo lại. Không biết tại sao, anh lại có chút khó chịu. Nhưng mà cô rời xa anh là việc tốt mà, anh lại càng không cần đau não nghĩ ngợi cách đối phó với cô nữa.

“Thế nào cũng được, tuỳ em.”

Tuấn Dương nói xong, lại kéo eo Bạch Mộng lại gần mình. Mặt cô chốc lát dính vào người anh, cả người nhỏ nhắn được Tuấn Dương ôm vào lòng. Bạch Mộng cựa quậy muốn thoát, Tuấn Dương lại vỗ mông cô một cái.

“Đêm qua mệt rồi, anh buồn ngủ.”

“Buồn ngủ mặc kệ anh, biến về phòng anh mà nằm. Anh nằm phòng tôi làm gì! Hơn nữa, anh ngủ ở đây khác nào cho tôi hy vọng. Anh không thích tôi, anh không nên ở đây. Nếu anh ngủ ở đây, tôi sẽ...”

“Em sẽ? Em sẽ làm gì anh nào?”

“Tôi sẽ không buông nổi đoạn tình cảm này. Tôi sẽ bám lấy anh, yêu anh, gạ gẫm anh, sẽ tán tỉnh anh cho đến khi nào anh sống không thể thiếu tôi.”

“Ừ, anh trai rất mong chờ. Giờ thì ngủ đi.”

“Không! Con mẹ nó anh không coi lời tôi nói ra gì à! Mẹ kiếp anh biến về-“

“Bạc Bạch Mộng, anh cho cô hai lựa chọn. Một, cô ngủ ngay cho anh. Hai, anh cᏂị©Ꮒ cô cho đến khi cô ngủ, cô muốn cái nào?”

Ngay giây sau Bạch Mộng nép vào ngực Tuấn Dương nhắm mắt. Anh thở dài, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, xoa đầu cô vài cái rồi tựa cằm lên đầu cô nhắm mắt.

Lát sau, Bạch Mộng cảm nhận được Tuấn Dương thở đều, cô chậm rãi mở mắt. Nhìn cơ ngực săn chắc trước mặt, cô nhịn được mà đưa tay lên xoa nắn. Nhìn kĩ lại, người hắn còn có không ít vết cào, số lượng tương đương với dấu hôn và vết cắn mà trên người cô có. Bạch Mộng chậm rãi xoa xoa vết cào, nhẹ giọng nói xin lỗi.

Tình cảm mười năm không phải nói bỏ là bỏ. Bạch Mộng thầm than, cô bốc phét cho lắm, những tháng ngày sau liền phải diễn càng mệt mỏi rồi. Haiz...