Chương 2.1: Thân phận và thiết lập nhân vật của nàng ở thế giới này là gì

“Hạc Nghệ chưa chết.”

Tiểu Thực dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Hắn là bán nhân bán thần, dùng thân thể người phàm để chịu đựng thần lực, bị trúng kịch độc Triền Lê, thứ chết đi chỉ là thân thể người phàm, cấm trận vây khốn hắn, đồng thời cũng vây tất cả thần lực ở bên trong… Chỉ cần còn thần lực thì hắn sẽ không chết.”

“Chủ nhân, ngài mau cứu hắn ra khỏi đống thi thể kia đi.” Tiểu Thực thúc giục Ninh Ngôn.

Ninh Ngôn nhìn chằm chằm đống thi thể trước mặt, chẳng lẽ nàng phải tay không bới xác?

“Trong cửa hàng có gì dùng được không?” Sau khi suy nghĩ một hồi, nàng quyết định tìm trợ giúp bên ngoài.

Thế giới của hệ thống rất có nhân tính, vì để người làm nhiệm vụ hoàn thành một cách xuất sắc nhất, hệ thống sẽ cố gắng cung cấp lợi ích cho người làm nhiệm vụ, nhưng sẽ phải đổi bằng điểm tích phân.

Chuyện này cũng không có gì đáng trách, dù sao ở thế giới hiện đại mua đồ cũng mất tiền.

Chỉ là cửa hàng ở nơi này hơi đắt, đồ còn ít, rất nhiều đồ cần mua cũng không có.

Hầu như toàn là mấy thứ đồ chơi không có tác dụng gì…

Ví dụ như mực có thể thay đổi hình dạng lông mày, thuốc viên gây béo phì, thuốc nước tăng chiều cao… còn có một đống sản phẩm linh tinh với những công dụng kỳ quái.

Tiểu Thực vui vẻ nói: “Xin lỗi chủ nhân, cửa hàng đóng cửa mất rồi. Để Tiểu Thực tra xét một chút, có khi phải đến thế giới tiếp theo mới mở ra được.”

Ninh Ngôn tức giận muốn lật bàn.

“Vậy ngươi vui vẻ cái khỉ gì?” Nàng giận dỗi.

Nàng mở balo ảo của nàng ra, phát hiện bên trong cũng không có gì dùng được.

Nàng thích mua đồ, nhưng đa số toàn là đồ nàng cảm thấy hữu dụng, ví dụ như các trang bị cần khi chạy trốn, viên nhộng giả chết, công cụ có thể mê hoặc kẻ địch có tu vi tương đương…

Đây vẫn là do Ninh Ngôn đi kiếm trong cửa hàng, vô cùng quý giá, nàng còn không nỡ dùng.

Không có cách nào khác, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Ninh Ngôn đi tới bên cạnh nhặt nhạnh một hồi, cố gắng kiếm được công cụ dùng thuận tay một chút.

Tìm tới tìm lui, phát hiện ra chỉ có thể dùng tay.

“A di đà Phật, vô tình mạo phạm! Oan có đầu nợ có chủ, muốn báo oán thì đừng tìm ta, hãy tìm Hạc Nghệ, ta chỉ vì cứu hắn…”

Ninh Ngôn chắp tay trước ngực, đứng trước đám thi thể mặc niệm một hồi.

Tuy rằng nàng theo chủ nghĩa duy vật, nhưng dù sao đây cũng là cổ đại!

Còn là thế giới có thần có quỷ, cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Sau khi hít sâu một hơi, Ninh Ngôn buộc váy lại, bộ quần áo trên người nàng có chất vải thô ráp, bạc hết cả màu, vừa nhìn đã biết là người nghèo.

Cũng đúng, làm gì có nữ nhi nhà giàu nào lại xuất hiện trên chiến trường giao tranh giữa hai nước?

Nàng còn chưa kịp hỏi Tiểu Thực xem nàng có thân phận gì thì đã bắt đầu dùng sức đào thi thể.

Quá nhiều thi thể, tầng tầng lớp lớp đè lên nhau, vô cùng nặng nề, có những thi thể không còn hình dạng hoàn chỉnh nữa.