Chương 2.2: Thân phận và thiết lập nhân vật của nàng ở thế giới này là gì

Sau khi chết, biểu cảm của bọn họ cũng không quá đẹp, nhiều người chết không nhắm mắt, có người thì bị chặt tay chặt chân, máu thịt be bét…

Tuy đã trải qua rất nhiều thế giới kỳ quái, nhưng giờ phút này nàng vẫn thấy hơi sợ hãi.

Ninh Ngôn vừa nín thở, vừa cố kéo thi thể ra.

Thật sự quá nhiều!

Cuối cùng, nàng không chịu nổi nữa, hai cánh tay mềm nhũn, tê dại, chỉ có thể lặp đi lặp lại hành động đào bới.

Mấy cái xác rơi xuống nghiêng đầu nhìn Ninh Ngôn, hình như đang thắc mắc không biết người sống này đang làm cái gì?

“Mẹ kiếp… Tiểu Thực! Lăn ra đây cho ta! Ngươi nói Hạc Nghệ ở chỗ này? Ta đào lâu như vậy, sắp thấy đáy rồi mà có thấy hắn đâu?”

Ninh Ngôn mệt mỏi, mồ hôi đầy đầu, sợi tóc khô khốc dính ướt lên mặt khiến nàng ngứa ngáy.

Nàng đưa tay định lau mồ hôi, nhưng trên tay lại dính đầy máu.

Tiểu Thực: “Chủ nhân đừng nóng, ở ngay phía dưới thôi, ngài cố lên, sắp đào được người rồi!”

Ninh Ngôn thở hổn hển, không kịp quan tâm đến y phục trên người có sạch không, trực tiếp lau tay vào váy.

Đào một hồi lâu, đã đào tới đáy, xung quanh là những thi thể rải rác bị Ninh Ngôn ném ra.

Lúc đầu nàng còn có thể mắng chửi, nhưng đến giờ phút này nàng đã hoàn toàn kiệt sức, không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Cuối cùng cũng tìm thấy Hạc Nghệ.

Ninh Ngôn run rẩy ngón tay, cào lớp đất bùn, đào người bị vùi trong đó ra.

Uy lực của cấm trận thật lớn, những thứ dùng để vẽ trận bày biện xung quanh, đã dần chuyển thành màu nâu thẫm, vây Hạc Nghệ vào trong đó.

Ninh Ngôn mệt muốn chết, cố dùng chút sức lực cuối cùng để kéo Hạc Nghệ ra.

Hai người đều dơ dáy bẩn thỉu, Ninh Ngôn trực tiếp ngồi bệt xuống đất.

Nàng vén tay áo lên, dùng phần cánh tay còn chút sạch sẽ kia lau mồ hôi trên mặt.

Sắc trời dần tối, kền kền bay thấp, dừng trên thi thể, đợi đến bữa tối, bọn chúng có thể thỏa thích lựa chọn đồ ăn.

Ninh Ngôn nghỉ hồi lâu cũng không lấy lại sức, như thể nàng vừa chạy xong 8000 mét vậy.

Ừm, không phải 800, là 8000!

Cả người đau nhức, thở cũng khó khăn, hai tay không khống chế được mà run rẩy.

“Chủ nhân, e là buổi tối ở bên này không an toàn đâu. Ngài còn không mau đưa Hạc Nghệ tới nơi khác nghỉ ngơi?” Tiểu Thực tốt bụng nhắc nhở nàng một câu.

Ninh Ngôn hít sâu một hơi, chống đầu gối, chậm rãi đứng lên.

Đột nhiên, động tác của nàng cứng lại.

Ngực nàng bắt đầu tràn ra chất lỏng, đây không giống như… cảm giác đổ mồ hôi.

“Này, trí tuệ nhân tạo kia, ngươi nói cho ta trước đã, ở thế giới này, thân phận và thiết lập nhân vật của ta là gì?”

Ninh Ngôn đỡ eo, không dám nhúc nhích, bởi vì thứ trào ra ở ngực nàng không hề ngừng lại.

“Thân phận của chủ nhân là nữ nô trong quân doanh của Đại Vinh quốc, thiết lập là mới sinh non không lâu, cho nên ngực có sữa là chuyện bình thường.”

Hình như Tiểu Thực cảm nhận được lửa giận và sự oán hận của Ninh Ngôn, lúc nói chuyện cũng cẩn thận hơn một chút.