Chương 5: Cô gái hư vinh (5)

Ba tháng sau.

Bởi vì giờ tan học của tiểu học và cấp ba không giống nhau, sau khi tan học hàng ngày Lâm Nguyệt đều được Cố Diễn dẫn đến phòng tự học ở cấp ba để chờ. Trong phòng tự học bình thường đều có giáo viên trực ở đấy, căn bản không cần phải lo lắng cô bé bị bắt nạt.

Dưới sự bảo vệ gần như không thể xuyên thủng này, mấy bạn nữ có ác ý với Lâm Nguyệt không thể lợi dụng chỗ trồng nào, chỉ có thể lén lút truyền một ít tin đồn khó nghe ra. Hơn nữa giống với những gì Lâm Mẫn Nhi dự đoán, bọn họ sẽ tìm đến một đối tượng mới để bắt nạt.

Bạn nữ này ở bên cạnh lớp bọn họ, bị bệnh bại liệt bẩm sinh, hai chân không thể phát triển bình thường, vừa nhỏ vừa cong, bước đi khập khiễng.

Những đứa trẻ khác dù không biết điều cũng chỉ che miệng, cách xa cô bé nhưng với những bạn nữ tâm địa độc ác lấy chuyện bắt nạt người khác để vui vẻ lại không như vậy. Dùng lại hành vi bắt nạt Lâm Nguyệt lên người cô bé bị tàn tật này.

Giờ nghỉ trưa ngày hôm nay cũng chính là lúc Lâm Nguyệt bị mấy bạn nữ kia đẩy xuống hồ bơi rồi chết đuổi ở kiếp trước.

Cô Diễn đón Lâm Nguyệt ở cửa lớp học, hai người định đi dạo trong sân thể dục như bình thường. Lúc đi bộ trên đường nhỏ gần hồ bơi nhân tạo nhìn thấy mấy bạn nữ thường xuyên nói xấu cô bé đang đẩy Lý Quyên đi khập khiễng lớp bên cạnh đi về phía trước, tiếng cười đùa đầy ác ý liên tục vang lên.

Lâm Nguyệt không khỏi nắm chặt tay, nếu mẹ không nhận ra hoàn cảnh của cô bé thì có lẽ hiện tại cô bé vẫn còn bị bọn họ bắt nạt. Điều này làm sao có thể không làm cho cô bé tức giận được chứ?

Cố Diễn nghiêng người nhìn Lâm Nguyệt bình thường luôn luôn dịu dàng, ngoan ngoãn như thể không bao giờ tức giận mà bây giờ lại bày ra vẻ mặt sắp bùng nổ, đưa tay xoa đầu cô bé: “Chúng ta qua đó xem sao, không sao đâu.”



Văn phòng hiệu trưởng.

Hiện trưởng Vương ân cần đưa chén trà cho người phụ nữ, ngoài miệng còn khiêm tốn thừa nhận: “Tổng giám đốc Lâm quá khen, tuy mấy năm gần đây trường học chúng tôi liên tiếp tạo ra kỷ lục về việc lên lớp nhưng vẫn còn nhiều điều cần phải cố gắng. Tôi thay mặt toàn thể giáo viên và học sinh cảm ơn cô đã quyên góp cho trường một khu nhà thí nghiệm!”

Đúng vậy, vị khách quý ngồi trên sofa mặc toàn hàng hiệu, từ giày cao gót đến đầu tóc đều thể hiện đây là một người phụ nữ xinh đẹp, chính là Lâm Mẫn Nhi.

Bên cạnh Lâm Mẫn Nhi còn có mấy người của đài truyền hình, phóng viên truyền thông. Dù sao tin tức người đẹp giàu có dốc lòng quyên góp tiền cho trường có lời như vậy thì bọn họ bỏ qua làm sao được.

Lúc này bọn họ không biết, chút nữa sẽ có hàng tá tin tức từ tay bọn họ truyền đi làm chấn động cả nước.

Nghe hệ thống nhắc nhở, Lâm Mẫn Nhi tao nhã để chén trà trên tay xuống, mỉm cười nói: “Không biết mấy vị lãnh đạo có thể đưa tôi đi tham quan trong trường một chuyến, tuổi lớn rồi muốn gần gũi thân thiết với đám trẻ một chút cho tinh thần phấn chấn.”

Hiệu trưởng Vương cùng mấy lãnh đạo vội vàng đồng ý không ngừng, vô cùng nhiệt tình mời cô đứng dậy.

Không ai chú ý, trong đó có một phóng viên nhận được ánh mắt của cô, yên lặng rời khỏi vị trí.



Bên cạnh hồ bơi nhân tạo.

“Con què, cởϊ qυầи ra cho tao xem chân của mày rốt cuộc là cái kiểu gì.”

“Hahaha, mày hư quá đi, chút nữa có bạn nam đến đây thì phải làm sao bây giờ?”

Lý Quyên ôm chặt thân cây, mặt trắng bệch.

Bạn nữ cầm đầu xỏ khuyên, đá một cái làm cô bé ngã lăn ra đất, khoé miệng nở một nụ cười độc ác: “Tự mình cởi ra cho tao xem rồi tao sẽ để mày về. Nếu không thì chút nữa cởi cả áo của mày, chọn đi!”

Lý Quyên ôm bụng đau đớn rêи ɾỉ ra tiếng, trong mắt hiện lên sự hoảng sợ: “Các cậu tha cho tôi đi, nó rất xấu, nhục nhã…”

Bạn nữ cắt váy đồng phục thành váy ngắn kéo tay cô bé, trên mặt cười tủm tỉm, lời trong miệng lại như rắn độc: “Rất tốt, còn tự biết điều đó. Bọn tao muốn nhìn thấy xem nó xấu như thế nào, mày có cởi ra không?”

Lý Quyên sợ đến mức khóc không thành tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cô bé vừa khóc vừa cầu xin: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ không đi học nữa, các cậu tha cho tôi đi…”

Lời còn chưa dứt đã bị bạn nữ cầm đầu tát ba ba ba mấy cái, lực tay mạnh đến nỗi phóng viên nấp ở sau bức tường cũng có thể nghe thấy.

“Tao đè nó lại, chúng mày nhanh chóng cởi ra.”

Ban đầu ý định trong đầu anh phóng viên chỉ định nhận tiền của người ta rồi thay người ta chụp lại. Lúc này lại bị cảnh trước mặt làm cho tức giận đến mức đầu ong ong, nghiến răng nghiến lợi quay lại cảnh này rõ càng, chĩa thẳng camera vào người đang dùng bạo lực.

Lâm Nguyệt ở đằng sau nhìn thấy cảnh này, tức giận đến phát run, không nghĩ ngợi gì chạy qua đó: “Thành Dung, dừng tay!”

Bạn nữ cầm đầu dừng tay lại, quay đầu nhìn cô bé, cười thành tiếng: “Ồ, Lâm Nguyệt, mày cũng dám xen vào chuyện của người khác à?”

Nhìn thấy Cố Diễn đuổi theo đằng sau, hơi thay đổi sắc mặt: “Trách sao được, còn dẫn theo cả người yêu của mày đến đây. Làm sao? Muốn đánh nhau à?”

Mấy bạn nữ khác đẩy Lý Quyên xuống đất rồi tập trung lại.

“Là cô Lâm à? Không phải cha mày rất có tiền, còn đang làm việc tại nước ngoài sao? Sao lại học cùng trường với mấy người bình thường bọn tạo vậy?”

“Đúng đấy, còn mẹ mày cũng không biết xấu hổ, không biết đã ăn nằm với người đàn ông nào rồi sinh ra mày. Đã vậy còn khoe khoang khắp nơi, cười chết mất!”

Lâm Nguyệt tức giận, hốc mắt đỏ lên, định tiến lên cãi nhau nhưng lại bị Cố Diễn ngăn cản. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Lâm Nguyệt, lạnh lùng nói: “Hành động của mấy người đã được quay lại, nếu không muốn bị gọi cha mẹ thì tốt nhất nên câm miệng lại, thả bạn nữ này ra!”

Trên khuôn mặt Thành Dung nộ ra một nụ cười tàn nhẫn, vẻ mặt này xuất hiện trên mặt của một đứa nhỏ mới mười tuổi tự dưng làm cho người ta cảm thấy rùng mình.

Lý Quyên run rẩy mặc quần áo vào, mặt sưng vù lên, khóe miệng bị đánh rỉ cả máu. Thành Dung đột nhiên nắm lấy tóc của cô bé kéo sang: “Muốn làm anh hùng sao? Đi xuống cứu đi!”

Nói xong, dùng sức ném Lý Quyên xuống hồ.

Các vị lãnh đạo dẫn Lâm Mẫn Nhi và phóng viên đi đến, đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Hai mắt hiệu trưởng Vương như muốn rớt ra, trong lúc này không biết nên cứu người hay nên quay ra trấn an mấy trăm vạn sắp bay đi.

Mãi cho đến khi Cố Diễn cởi đồng phục nhảy xuống cứu người, ông ta mới phản ứng lại: “Mau, mau, mau, ai biết bơi mau xuống cứu người… nhanh lên, nhanh lên.”

Trong lòng ông ta đau khổ, khó khăn mới có bà chủ lớn đồng ý quyên góp tiền, nếu việc này truyền ra ngoài liệu người ta có tìm ra những mặt tiêu cực của trường học không?