Chương 6: Cô gái hư vinh (6)

Kiếp trước, lúc Cố Diễn sang bên này nhặt bóng mới phát hiện Lâm Nguyệt đã mất ý thức một lúc lâu. Lần này là vì Lâm Mẫn Nhi thay đổi quỹ đạo phát triển của sự việc, rất nhanh đã cứu được Lý Quyên lên.

Lý Quyên chịu đả kích lớn, nôn ra mấy ngụm nước, lạnh run kéo lấy Lâm Nguyệt, trốn ở đằng sau cô bé.

Lý Quyên vừa gầy vừa nhỏ, cả người ướt sũng, vết thương trên mặt sau khi dính nước còn đáng sợ hơn. Bây giờ giống như một con chim sợ cành cong trốn ở đằng sau Lâm Nguyệt, cảm giác có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Lâm Nguyệt còn chưa phát hiện sự tồn tại của mẹ mình, vội vàng cởϊ áσ khoác đồng phục trên người phủ lên người Lý Quyên, nhẹ nhàng nói: “Đi, tôi đưa cậu đến phòng y tế kiểm tra vết thương, tiện thể thay quần áo ướt luôn. Nếu không sẽ dễ bị cảm đấy.”

Phóng viên trốn ở đằng sau tường vô cùng chuyên nghiệp quay lại cảnh này, nội tâm anh ta cắn khăn tay khóc: “Huhuhu, dịu dàng quá, trên thế giới nhất định có rất nhiều đứa trẻ tốt, số ít trước mắt đâu là cái gì chứ.”

“Mẹ?” Lâm Nguyệt nắm tay Lý Quyên định đi đến phòng y tế mới phát hiện mẹ với thầy hiệu trưởng đang cùng nhau đi đến đây. Hình như có hơi kỳ lạ thì phải?

Cố Diễn lắc lắc mái tóc ướt, nhìn thấy thái độ của mấy giáo viên đối với cô Lâm, vẻ mặt thay đổi.

Không thể nào, không thể nào, chẳng phải là đầu óc cô Lâm không tốt sao? Lúc trước cô ấy nói… Không, chẳng lẽ những gì cô ấy nói lúc trước đều là sự thật sao?



“Mọi người đã xem tin tức về việc bắt nạt học đường ở huyện X chưa? Xem video hiện trường mà nắm đấm tôi cứng lại. Sao lại có đứa trẻ hư hỏng đến như vậy cơ chứ?”

“Ủng hộ không bạo lực.”

“Truyền thông nhà nào cứng nhắc vậy, trừ người bị hại tất cả những người khác đều không lên hình. Được lắm, làm cho tất cả mọi người nhìn thấy khuôn mặt của mấy đứa bắt nạt kia!”

“Cảm ơn mẹ của tôi, lúc tôi học tiểu học cũng từng bị mấy bạn cùng lớp bắt nạt, mẹ tôi phát hiện khăn quàng cổ của tôi bị kéo rách, tôi lại không dám nói ra. Nhưng mẹ tôi dẫn tôi vào lớp chỉ từng người hỏi có phải nó không, tôi gật đầu mẹ tôi lập tức cho mấy đứa kia mấy cái bạt tay. Còn nói hơn nếu về sau có ai bắt nạt tôi bà ấy sẽ đến đánh người đó, sau này rốt cuộc không có ai dám bắt nạt tôi nữa.”

“Huhuhu, muốn có một người mẹ như thế. Lúc trước tôi bị bạo lực học đường mẹ tôi còn nghĩ tại sao tôi không học tập tốt mà lại đi gây chuyện.”

“Phùng Như, Trương Hiểu, Lý Dĩnh hãy cho biết tên của những kẻ bắt nạt để bọn họ trải nghiệm cảm giác được làm người nổi tiếng như thế nào.”

“Hai đứa trẻ ngăn chặn vụ bạo lực đó thật tốt, một người dũng cảm ngăn ở trên mặt đất, một người không do dự nhảy xuống cứu người. Có phải là do đồng điệu từ trái tim không?”



Sau khi hiệu trưởng Vương xem video xong cảm thấy đầu cũng to ra.

Lúc đấy ở hiện trường ông ta nghe rất rõ Lâm Nguyệt gọi tổng giám đốc Lâm là mẹ.

“Giả vờ có tiền”, “Con hoang”, “khoác lác”...

Nghĩ đến những từ mấy bạn nữ kia nói Lâm Nguyệt, ông ta phải uống mấy viên thuốc trợ tim khẩn cấp để chống đỡ.

Bây giờ Lâm Nguyệt đang ngơ ngác đứng bên cạnh mẹ nhận phỏng vấn của phóng viên. Hôm nay cô bé mặc một bộ đồ xinh đẹp tao nhã, trên người còn tỏa ra mùi thơm. Tuy rằng cô bé không biết nhưng biết nó rất đắt tiền.

Lâm Mẫn Nhi một tay nhẹ nhàng khoác lên vai con gái, một tay kia cầm microphone.

“Nhiều năm qua, tôi với cha con bé đều theo đuổi quan niệm giáo dục đơn giản. Tuy rằng trong nhà có tiền nhưng cũng không vì thế mà yêu chiều con bé thành loại người giàu không chịu được khó khăn trên đời. Chúng tôi không cho con bé tiền tiêu vặt, trẻ con mà, nhiệm vụ quan trọng nhất là học tập, làm gì đã phải nghĩ tới việc ăn mặc, đi lại? Nhưng tôi thật sự không ngờ con gái tôi lại phải chịu hiểu lầm và bạo lực ngôn ngữ, cái này là lỗi của tôi…”

Nói tới đây Lâm Mẫn Nhi cười khổ, cúi đầu ôm Lâm Nguyệt đang ngơ ngác, sau đó tiếp tục nói với máy quay: “Thứ nhất, vấn đề quyên góp để xây dựng khu nhà thí nghiệm vẫn không thay đổi nhưng có một điều kiện, phải xây dựng một phòng [Hỗ trợ nạn nhân bạo lực học đường]. Trường học gặp chuyện như vậy một lần nữa không thể coi như không thấy, dung túng bỏ qua. Thứ hai, tôi sẽ thành lập một quỹ tài chính chuyên dùng để giúp đỡ cha mẹ và trẻ em khắp nơi trên cả nước cần giúp đỡ trong vấn nạn bạo lực học đường, giúp đỡ bọn họ đòi lại công bằng!”

Trên mặt các phóng viên và học sinh ở tại đấy hiện lên sự cảm động, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Chỉ có Lâm Nguyệt cứng nhắc bị mẹ kéo vào một chiếc xe sang trọng, vẻ mặt sửng sốt.

Thật ra cô bé đang mơ đúng không? Đúng không?

Sau khi xem video tất cả mọi người ở huyện X đều choáng váng.

Trước kia bọn họ đã hiểu lầm sao? Lâm Mẫn Nhi căn bản không khoác lác, người ta thật sự có tiền! Nếu không ai lại tuỳ tiện quyên góp cho trường học mấy trăm vạn được.

Cha Lâm và mẹ Lâm đi chợ về, trong tay cầm hai cân xương sườn, một con cá chép lớn còn có mấy loại rau dưa Lâm Nguyệt thích ăn: “Cuối tuần gọi đứa bé Cố Diễn sang nhà ăn bữa cơm, hiện tại gia đình thằng bé khó khăn, mấy năm nay gầy đi không ít.”

Cha Lâm cầm xương sườn gật đầu: “Đúng vậy, đứa bé Cố Diễn này mệnh khổ, tuy rằng nhà chúng ta cũng không giàu có…”

Ai ngờ cha Lâm còn chưa nói xong đã bị người ta cắt lời.

“Ông Lâm, ông cũng khiêm tốn quá đi. Hàng xóm già cũng bị hai người lừa lâu như thế. Nhà hai người không giàu có thì chẳng phải bọn tôi đều thành người nghèo khổ à?”

Cha Lâm: ?

Ông Đinh đang nói to này là bạn già nhiều năm của ông, sao hôm nay cũng học người khác nói móc ông rồi?

Mẹ Lâm ngơ ngác, nghĩ con gái lại mạnh miệng khoác lác cái gì, ngay cả ông Đinh cũng không nhìn nổi.

Ngay lúc vợ chồng hai người chuẩn bị cúi đầu chạy nhanh về nhà, đột nhiên từ đằng sau vang lên tiếng còi ô tô.

“Bíp bíp…”

Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cái đầu nhỏ quen thuộc chui ra ngoài cửa kính, Lâm Nguyệt ngày thường rất chững chạc mà lúc này lại vô cùng hưng phấn: “Bà ngoại, ông ngoại! Mau lên xe, đây là xe nhà chúng ta đó!”

Cha Lâm mẹ Lâm đực người ra.

Land Rover Range Rover! Cái xe này ở thị trấn bọn họ tìm không được mấy cái mà là của nhà bọn họ á?

Nhìn bốn người một nhà họ Lâm đi vào trong, mấy người hàng xóm già vẻ mặt cảm khái, đặc biệt là ông Đinh: “Thấy không? Đây là cách sống của người có tiền, không bao giờ khoe khoang bên ngoài, sống đơn giản thôi!”

Nói xong, khoé mắt còn liếc ông Vương ở trên tầng, con ông ta làm việc ở nước ngoài, mỗi lần nhắc tới nhà họ Lâm đều tỏ ra khinh thường còn thích khoe khoang điện thoại của mình to như thế nào và cả thuốc bảo vệ sức khoẻ linh tinh, bộ dạng vô cùng thiếu đánh.

“Hừ, lấy lòng người khác!” Ông Vương bị cái liếc mắt này làm thẹn quá hóa giận, phất tay áo đi vào nhà.

“Con trai à, Land Rover Range Rover gì đó có đắt không? Cái gì? Đắt hơn của chúng ta cơ á?”



Nhà họ Lâm.

Lâm Mẫn Nghi ngồi trên cái ghế giữa phòng khách, lắng nghe chất vấn của ba người trong nhà.

“Cha, mẹ, mọi người nghĩ lại xem, mấy năm nay có biết bao nhiêu con cháu nhà giàu có đua xe, chơi thuốc rồi lên đồn cảnh sát. Tuy rằng Nguyệt Nguyệt của chúng ta còn nhỏ ngoan ngoãn nhưng chẳng may bởi vì trong nhà chúng ta có tiền mà lớn lên trở thành một người không ra gì thì không phải là đã hỏng rồi sao? Vì thế con mới ít cho con bé tiền tiêu vặt hơn nữa con cũng không lừa mọi người, là do mọi người giống mấy người bên ngoài không tin tưởng con, con cảm thấy vô cùng tủi thân đấy.”

Dứt lời trên mặt còn đúng lúc hiện ra vẻ mặt như phải chịu oan uổng lớn.

Sắc mặc ban đầu đen như mực của mẹ Lâm cũng dần thả lỏng. Hình như cũng đúng, bọn họ làm cha mẹ cũng không tin.