Chương 4: Chuyện biếи ŧɦái chưa kể

Rõ ràng chỉ là nói ra cái tên ba chữ, trả lời vừa bình tĩnh vừa tự tin.

Đây là tự tin mà bản thân ở địa vị cao mới có thể có được, cho dù là từ gia thế đến dung mạo hay bản lĩnh của chính mình, Kiều Minh Hi đều có thể nói là thiên chi kiêu tử.

Hóa ra hắn chính là Kiều Minh Hi!

Giang Tuyết Tình kinh ngạc trừng lớn hai mắt, cô không nghĩ tới chính mình ở trong bữa tiệc này có thể gặp được nam chủ hắc hóa phải cứu vớt, hơn nữa hai người còn để lại phương thức liên hệ!

“Tôi…… Tôi biết anh!”

Giang Tuyết Tình khẩn trương cắn môi, vũ điệu có chút thấp thỏm bất an rối loạn.

Đây là nam chủ hắc hóa về sau muốn hủy diệt thế giới sao?

Nhưng hiện giờ hắn rõ ràng nhìn dịu dàng như vậy, cho dù là làm dơ quần áo của một học sinh bình thường, cũng biểu hiện ân cần như thế! Hắn một chút cũng không giống nam chủ hắc hóa, ngược lại giống như một vương tử dịu dàng hơn!

“Ha hả……”

Kiều Minh Hi phát ra một tiếng cười khẽ, đầu ngón tay mang theo lực độ không rõ ràng, ở bên hông Giang Tuyết Tình nhẹ nhàng cọ xát, sau đó hắn nói: “Cho nên đây xem như một loại duyên phận sao?”

Vòng eo của cô gái tinh tế mềm mại, giống như cành liễu phiêu diêu theo gió, gập một chút là gãy.

Du͙© vọиɠ của hắn với Giang Tuyết Tình mang theo sự trắng trợn cùng thô bạo của dã thú, hắn muốn nhìn cô khóc, muốn nhìn cô ở dưới thân hắn xin tha.

Nghĩ đến một ngày chính mình có thể đè Giang Tuyết Tình ở dưới thân hung hăng bắt nạt, kɧoáı ©ảʍ ngay lập tức truyền ra khắp cả người, nắm tay siết chặt bởi vì du͙© vọиɠ phải chịu đựng mà run rẩy.

Giang Tuyết Tình vẫn cứ không phát hiện.

Cô vẫn cảm thấy Kiều Minh Hi vừa văn nhã vừa thân sĩ, thậm chí trong lòng còn có một ít hảo cảm loáng thoáng với hắn.

Có thiếu nữ nào không mộng mơ đâu?

Giang Tuyết Tình đúng là đang ở tuổi thanh xuân ngây thơ, thời điểm hormone bùng nổ, trước kia cô không có nam sinh mình thích, là bởi vì nam sinh bên người đều không đủ ưu tú. Hiện giờ gặp một người đàn ông ưu tú giống như Kiều Minh Hi, tâm động là một chuyện thực dễ dàng.

Bất quá Giang Tuyết Tình tuy rằng có tâm thiếu nữ, nhưng đồng thời cô cũng hiểu rõ hiện thực tàn khốc.

Cô chỉ là một học sinh bình thường, cùng Kiều Minh Hi giống như người của hai thế giới.

“Có thể cho tôi một cơ hội đưa em về nhà không?”

Bữa tiệc kết thúc, Giang Tuyết Tình vốn dĩ cho rằng giấc mơ lãng mạn này cuối cùng cũng đi đến hồi kết, nhưng không nghĩ tới Kiều Minh Hi vậy mà đi đến trước mặt cô, nói muốn đưa cô về nhà.

Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng cô cùng Kiều Minh Hi là người của hai thế giới, nhưng Giang Tuyết Tình vẫn như cũ không ngăn được dụ hoặc, nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.

“Tuyết Tình, tôi có thể kêu em là Tuyết Tình không?”

“Ừm……”

Giọng nói của Giang Tuyết Tình nhỏ đến nỗi gần như không thể nghe thấy, bởi vì quá mức thẹn thùng.

Giống như đang nằm mơ vậy.

“Kỳ thật thời điểm lần đầu tiên tôi nhìn thấy em đã ngay lập tức muốn lại làm quen, nhưng bởi vì sợ em cảm thấy tôi có mưu đồ gây rối, cho nên biểu hiện mới đặc biệt bình thản.” Một người là đàn ông 30 tuổi, một người là nữ sinh cấp ba 17 tuổi, cho dù là ai nhìn được đều sẽ cảm thấy là ông chú có mưu đồ gây rối với cô gái nhỏ.

“Tôi không phải là loại người sẽ đùa bỡn cảm tình của cô gái nhỏ, chúng ta trước tiên làm bạn, để em hiểu thêm về tôi, được không?”

Kiều Minh Hi có du͙© vọиɠ thô bạo trắng trợn nhất với Giang Tuyết Tình, hơn nữa cô là người duy nhất có thể khiến cho hắn nổi lên du͙© vọиɠ. Vậy nên cho dù là yêu hay là dục, Kiều Minh Hi cũng phải chặt chẽ vây Giang Tuyết Tình ở bên người hắn, không cho cô rời đi.

“Nhưng mà…… Tôi chỉ là một nữ sinh bình thường, cùng anh như trời với đất, bên cạnh anh thiếu gì người đẹp? Vì sao lại coi trọng tôi chứ?”

Tâm Giang Tuyết Tình xúc động đến nỗi gần như lập tức đáp ứng Kiều Minh Hi.

Nhưng cô vẫn còn giữ lại lý trí, nhịn xuống nội tâm vui mừng, cắn môi thập phần khẩn trương hỏi.

Giọng nói của cô run rẩy, bộ dáng đáng thương kia ở trong mắt Kiều Minh Hi lại đáng yêu vô cùng.

“Đây coi như là duyên phận đi, tôi không coi trọng bất kì người phụ nữ nào, tôi chính là coi trọng em.”

Nhưng mà Giang Tuyết Tình không biết, hắn đã sớm theo dõi cô, thậm chí còn trộm vài cái qυầи ɭóŧ của cô dùng để thủ da^ʍ, xâm nhập vào phòng rồi dùng mê hương khiến cô hôn mê, ở trên người cô làm càn vuốt ve đùa bỡn.

Trước khi con mồi tới tay, Kiều Minh Hi sẽ không đem một mặt biếи ŧɦái biểu lộ ra.

Cô nhìn rất nhát gan, nếu phát hiện gương mặt thật của hắn, nói không chừng sẽ chạy trốn……

“Kia…… Vậy giống như anh nói, chúng ta làm bạn, tìm hiểu lẫn nhau trước đi.”

Giang Tuyết Tình bởi vì nội tâm vui mừng muốn cười trộm, thiếu nữ mới bắt đầu yêu hoàn toàn không thể che giấu cảm xúc của chính mình, cô che miệng, ánh mắt sáng lấp lánh giống như sao băng.

"Tôi có thể hôn em không?”

Kiều Minh Hi nhìn bộ dáng đáng yêu của Giang Tuyết Tình, nhịn không được.

Hắn đâu chỉ muốn hôn cô?

Hắn muốn hung hăng xoa nắn cô tiến vào trong lòng ngực, muốn dùng sức xé nát quần áo của cô, hung hăng liếʍ cô, chơi chết cô. Làm cô đến khi dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa, làm đến khi cô khóc thút thít xin tha, thậm chí làm cô đến khi triều xuy phun nướ© ŧıểυ.

Tất cả những chừng mực, dâʍ đãиɠ tới cực điểm đều muốn làm ở trên người cô, biến cô thành cô gái dâʍ đãиɠ không thể rời khỏi hắn.

Kiều Minh Hi không chờ Giang Tuyết Tình trả lời, một tay chế trụ cái ót của cô, gần như là run rẩy hôn lên.

Tư vị của cô gái thật sự quá tốt, hắn ngay lập tức cứng.

Mang theo thơm ngọt câu động du͙© vọиɠ, hắn làm càn đoạt lấy cánh môi mềm mại của cô, thậm chí còn muốn với đầu lưỡi vào khuấy động, liếʍ láp.