Chương 25: Khóa là cái gì?

Hắn là ai?

Giang Tuyết Tình vì sao lại hỏi một câu như vậy?

Kiều Minh Hi ngay lập tức cảm giác được không thích hợp, hắn nhìn Giang Tuyết Tình, phát hiện ánh mắt của cô quả thật chỉ có mê mang, không có vui mừng và nhảy nhót khi nhìn thấy hắn trước kia.

“Anh đã làm gì với Tuyết Tình?”

Cô vậy mà hoàn toàn không nhớ rõ mình! Hơn nữa còn cùng Cận Hoài Viễn ra ngoài dạo phố!

“Cận Hoài Viễn, anh xóa ký ức của Tuyết Tình?! Sao anh dám làm như vậy?! Chẳng may thương tổn đến em ấy thì làm sao!”

Kiều Minh Hi vốn dĩ cho rằng Cận Hoài Viễn chiếm đoạt Giang Tuyết Tình thì sẽ không thương tổn cô, ai ngờ Cận Hoài Viễn lại còn dám tẩy não Giang Tuyết Tình!

Trừ cái này ra thì không có lời giải thích nào khác nữa, ký ức sẽ không duyên cớ mà biến mất.

“Kiều Minh Hi, tôi biết anh thích Tuyết Tình, nhưng có một số việc anh không thể vô căn cứ như thế được!”

“Tuyết Tình là vị hôn thê của tôi, chuyện em ấy mất trí nhớ vì tai nạn xe cộ anh cũng biết! Vì để diễn ra màn kịch hôm nay, anh đã chuẩn bị bao lâu rồi?!”

Kiều Minh Hi?

Là cái tên kia trong đầu cô sao? Là hắn sao?

Hóa ra hai người Cận Hoài Viễn và Kiều Minh Hi đã sớm xuất hiện bên người cô, cho nên trong đầu mới có hai cái tên kia.

Nhưng cứu vớt thế giới là có ý gì?

Giang Tuyết Tình không có ký ức, dễ dàng tự mình rối thành hồ đồ như trở bàn tay.

Việc cấp bách hiện tại là, cô rốt cuộc nên tin tưởng ai?

Mấy ngày nay người ở cùng Giang Tuyết Tình vẫn luôn là Cận Hoài Viễn, hơn nữa Cận Hoài Viễn lại còn đối tốt với cô, cho dù Giang Tuyết Tình không thích Cận Hoài Viễn, nhưng theo bản năng cô vẫn thiên vị hắn.

Đến nỗi Kiều Minh Hi…… Cô quả thật cảm thấy hắn lớn lên rất quen mắt, chắc hẳn hai người có quen biết.

Nhưng mối quan hệ giữa hai người là gì?

Giang Tuyết Tình cũng không biết.

Không có ký ức thật sự quá phiền toái, không thể phân biệt lời người khác nói, thậm chí còn ảnh hưởng tới cuộc sống.

“Bảo bối, em đừng nghe anh ta nói bậy, người đàn ông này vẫn luôn yêu em nhưng cầu mà không được, trước kia thì lì lợm la liếʍ, thủ đoạn chồng chất! Hiện tại càng bịa đặt nói dối lừa em, nếu em tin anh ta, vứt bỏ vị hôn phu là anh, anh sẽ thương tâm muốn chết!”

Cận Hoài Viễn bá đạo cũng học được cách trở nên yếu thế.

Dù sao hiện tại Giang Tuyết Tình là của hắn, hắn không cần phải tính toán chi li với người khác.

Cận Hoài Viễn sau khi suy nghĩ cặn kẽ thì quyết định diễn vở kịch hôm nay, dù sao thì thế lực của Kiều Minh Hi cũng không nhỏ, lỡ đâu bên người Giang Tuyết Tình hơi có sơ hở gì thì Kiều Minh Hi nhất định sẽ nói xấu hắn!

Chi bằng nói hết mọi chuyện vào hôm nay, đội cái nồi lên đầu Kiều Minh Hi trước đã!

Chỉ cần Giang Tuyết Tình tin hắn, thì hắn sẽ vào thế bất bại chi địa.

*Bất bại chi địa (不败之地): Ý nói người giỏi đánh giặc sẽ nắm chắc thủ thắng, không lâm vào tình thế thất bại; sau nói về làm việc đầy đủ nắm chắc sẽ thành công.

“Tuyết Tình, em đừng nghe Cận Hoài Viễn nói bậy! Hắn mới người xấu! Hắn cầm tù em! Anh mới là bạn trai của em!”

Kiều Minh Hi thật đúng là không nghĩ tới Cận Hoài Viễn sẽ đê tiện như vậy!

Nhưng Giang Tuyết Tình hiện tại không có ký ức, hắn phải làm sao mới có thể làm Giang Tuyết Tình tin tưởng mình?

“Nhưng mà…… anh Hoài Viễn không có cầm tù tôi, hôm nay anh ấy còn dẫn tôi ra ngoài dạo phố!”

“Anh ấy là vị hôn phu của tôi, lại còn biết mọi thứ về tôi, hiện tại tôi không có ký ức…… Tôi cũng không biết anh là ai, cho nên tôi quyết định nghe theo anh Hoài Viễn!”

Lời Giang Tuyết Tình nói làm Kiều Minh Hi thương tâm cực kỳ.

Nhưng Kiều Minh Hi biết, không phải Giang Tuyết Tình cố ý như vậy, đều là do Cận Hoài Viễn xóa ký ức của cô.

Anh Hoài Viễn…… Cận Hoài Viễn sao có thể xứng với cái xưng hô này! Hắn mới là anh Minh Hi của Giang Tuyết Tình!

Cận Hoài Viễn! Thật sự đáng giận!

Đối mặt với ánh mắt rực lửa của Kiều Minh, Cận Hoài Viễn đắc ý cực kỳ, thậm chí còn cao hứng hơn cả khi nói chuyện làm ăn chục tỷ.

Hắn ngửa đầu nâng cằm, đắc ý hướng về phía Kiều Minh Hi cười cười.

“Kiều tổng, vậy tôi mang vị hôn thê rời đi trước nhé, anh cứ thong thả đi dạo.”

Ánh mắt Kiều Minh Hi thâm trầm nguy hiểm mang theo phẫn nộ, hắn hận không thể xé nát biểu tình đắc ý của Cận Hoài Viễn xuống dưới.

……

“Nếu một người bị xóa sạch ký ức, phải làm sao thì mới có thể khôi phục?”

Cận Hoài Viễn có thể tìm người xóa ký ức của Giang Tuyết Tình, thì hắn cũng có thể tìm người khôi phục ký ức của Giang Tuyết Tình.

Muốn lấy loại thủ đoạn đê tiện này đem Giang Tuyết Tình lưu tại bên người, không có khả năng!

“Ký ức của một người vô cùng phức tạp, chỉ hơi bất cẩn chút thôi cũng sẽ thương tổn tới thần kinh não, dẫn tới ngu dại. Theo như tôi biết, gần đây có một người nước ngoài tên là giáo sư Claire nghiên cứu phát minh ra một loại lý luận gọi là hắc phòng. Ông ta có thể phong ấn ký ức của một người trong hắc phòng, nếu không có khóa, thì cái hắc phòng kia không thể mở ra, ký ức cũng không thể lấy lại.”

“Nghe nói ông ta còn có lý luận lợi hại hơn, có thể tẩy não hoàn toàn một người, cấy vào ký ức mới. Nhưng mà cái lý luận này còn chưa thành thạo, sẽ dẫn tới rất nhiều di chứng.”

Xem ra Cận Hoài Viễn hẳn là dùng hắc phòng phong ấn ký ức của Giang Tuyết Tình, chứ không có phát rồ đến mức cấy ký ức mới cho Giang Tuyết Tình.

Cận Hoài Viễn vẫn có chút quan tâm đến Giang Tuyết Tình.

Vậy khóa sẽ là cái gì?

“Liên lạc giáo sư Claire cho tôi.”

“Thực xin lỗi, Kiều tổng, giáo sư Claire tạm thời không thể liên lạc, có người đầu tư rất nhiều tiền cho ông ta, cho nên hiện giờ ông ta đang bế quan làm nghiên cứu.”

“Đáng chết!”

Kiều Minh Hi hung hăng đập cái bàn, lại vội vàng hỏi: “Vậy có biện pháp nào khác có thể giúp người bị phong ấn ký ức lấy lại được ký ức không?”

“Bởi vì ký ức chỉ bị phong ấn trong hắc phòng, chứ không bị xóa đi, cho nên muốn tìm được ký ức bị phong ấn, thì phải tìm được khóa của hắc phòng.”

“Nhưng muốn tìm được khóa…… Phỏng chừng chỉ có bản thân giáo sư Claire và nhân tài có thể khiến ông ta ra tay mới biết.”

“Có lẽ là một đồ vật, có lẽ là một câu, cái này không xác định được. Nhưng mà khóa này với ký ức bị phong ấn sẽ có rất nhiều liên quan, tuyệt đối không phải là câu nói hoặc đồ vật không hề liên quan.”

Sắc mặt Kiều Minh Hi xanh mét.

Cho dù hắn biết được nguyên nhân Giang Tuyết Tình mất đi ký ức, nhưng muốn để cô nhớ lại toàn bộ, tạm thời lại làm không được.

Hoặc là tìm được giáo sư Claire, hoặc là từ trong miệng Cận Hoài Viễn nghe được khóa là cái gì.

Hoặc là chính hắn đoán được?

Nhưng thứ Giang Tuyết Tình mất đi chính là ký ức mười mấy năm qua của cô! Cô để ý nhất chính là cái gì? Là cha mẹ? Hay là Kiều Minh Hi hắn?!

Tuy nhiên không ai có thể nghĩ đến, khóa mở hắc phòng, cũng là thứ Giang Tuyết Tình để ý nhất, vậy mà là —— cứu vớt thế giới.

Mà khi Cận Hoài Viễn từ trong miệng giáo sư Claire biết được khóa là cứu vớt thế giới, hắn cũng cảm thấy không thể hiểu được.

“Cứu vớt thế giới? Ông không nói lộn chứ? Vì sao?”

“Bởi vì khóa để mở hắc phòng rất quan trọng, mà ở trong trí nhớ Giang Tuyết Tình, cứu vớt thế giới là thứ quan trọng nhất.”

“Cho nên chỉ cần liên tục niệm một trăm lần cứu vớt thế giới bên tai cô ấy, khóa sẽ mở ra.” =)))

Ai có thể nghĩ đến đâu?

Bốn chữ không thể hiểu được như vậy làm Cận Hoài Viễn cho rằng lúc Giang Tuyết Tình còn đang học cấp 2, ảo tưởng bản thân mình là anh hùng cứu vớt thế giới.

Đáng yêu đến nỗi làm người khác có chút buồn cười.

Má hắn đúng là cười thật.

“Ha ha ha…… Niệm một trăm lần cứu vớt thế giới, cho dù Kiều Minh Hi có nghĩ nát đầu, thì cũng không thể nghĩ ra được!”

Khóa này bị Giang Tuyết Tình xếp đặt phá lệ vững chắc, Kiều Minh Hi muốn đoán cũng không thể đoán được! Nhưng mà Kiều Minh Hi cũng đã chuẩn bị vài thứ, hắn cho người tới phòng thí nghiệm Bắc Âu bên kia tìm giáo sư Claire, rồi cho tuyệt thế mỹ nữ đi sắc dụ Cận Hoài Viễn, để tìm ra khóa là cái gì.

Giang Tuyết Tình: Ai cũng đừng quấy rầy tôi cứu vớt thế giới!!!