Chương 24: Quên đi

Giang Tuyết Tình quên đi tất cả trở thành vị hôn thê của Cận Hoài Viễn, cô thấy hắn đơn phương đối tốt với cô, nhưng cô lại không hề có cảm giác động tâm.

Có khi Giang Tuyết Tình sẽ ở trong lòng hỏi chính mình, có phải cô không biết tốt xấu quá hay không?

Cận Hoài Viễn là vị hôn phu của cô, lại còn săn sóc nhu hòa với cô như vậy, vì sao cô vẫn không thích hắn?

Là bởi vì tâm cô lạnh lẽo quạnh quẽ, hay là bởi vì…… Cận Hoài Viễn vốn không phải vị hôn phu của cô?

Cái ý tưởng này dọa Giang Tuyết Tình ra một thân mồ hôi lạnh.

……

“Hôm nay muốn ra ngoài đi dạo sao?”

Mấy ngày nay Kiều Minh Hi nhìn chằm chằm vào hắn, cũng là thời điểm để bảo bối ra cửa, cho Kiều Minh Hi nhìn một cái.

Cận Hoài Viễn nghĩ đến tí nữa có thể giáng cho Kiều Minh Hi một đòn đả kích trầm trọng, hắn liền ở trong lòng hô to sảng khoái.

Hắn cuối cùng cũng chịu thả cô đi ra ngoài rồi sao?

Không biết vì cái gì, trong đầu Giang Tuyết Tình đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.

Cô tức khắc ngây ngẩn cả người, trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: “Chúng ta định đi ra ngoài sao? Đi ra ngoài làm gì?”

“Mang em đi dạo phố, không phải em thích ăn đồ ngọt của cửa hàng Từ gia nhất sao? Nơi đó mới có món mới, anh đưa em đi nếm thử.”

Vốn dĩ Giang Tuyết Tình trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng nghe được Cận Hoài Viễn nói cô thích ăn đồ ngọt, nghi hoặc lập tức biến mất.

Cô quả thật yêu nhất là đồ ngọt, hai ngày sau khi tỉnh lại, mấy dì trong biệt thự dùng đủ biện pháp làm cho cô chè nấm tuyết hạt sen, đu đủ hầm nấm tuyết, chè Sago……Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Nam Chủ Hắc Hóa - Chương 24: Quên điXuyên Nhanh: Cứu Vớt Nam Chủ Hắc Hóa - Chương 24: Quên điXuyên Nhanh: Cứu Vớt Nam Chủ Hắc Hóa - Chương 24: Quên điCho dù là Cận Hoài Viễn hay mấy dì trong biệt thự, nhất định đều vô cùng quen thuộc với cô thì mới có thể hiểu rõ sở thích của cô như thế.

“Được, vậy chúng ta ra ngoài đi dạo đi!”

Theo lời Cận Hoài Viễn, vào năm cô mười lăm tuổi thì máy bay của cha mẹ gặp tai nạn, vì thế cô được phó thác cho bạn tốt của cha mẹ, trở thành vị hôn thê của Cận Hoài Viễn.

Thời gian hai người ở chung chỉ mới hơn một năm, nhưng Cận Hoài Viễn rất thích cô, cho nên quyết định thành niên sẽ kết hôn.

Cô đến thành phố này cũng không lâu, có rất nhiều nơi không biết cũng rất bình thường. Tỷ như cô rất không thích sòng bạc nơi này, nhưng lại đặc biệt thích đồ ngọt ở đây.

Cận Hoài Viễn quả thật phi thường hiểu biết cô.

Cho dù trong lòng Giang Tuyết Tình sẽ thỉnh thoảng hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng cô vẫn sẽ đè tia nghi hoặc này lại ở trong lòng, không nói gì cả.

Bản năng xu lợi tị hại của động vật nhỏ làm cho Giang Tuyết Tình cảm thấy không thể chọc tới Cận Hoài Viễn, bởi vì hắn người vô cùng lợi hại!

*Xu lợi tị hại (趋利避害): hướng tới những thứ có lợi và tránh xa những thứ bất lợi.

Lợi hại đến mức chỉ cần hắn búng một ngón tay là cũng có thể thương tổn cô.

Nhưng mà trực giác của Giang Tuyết Tình lại nói cho cô biết, Cận Hoài Viễn sẽ không thương tổn cô, haizzz…… Tóm lại là cảm giác rất kỳ quái, ngay cả bản thân Giang Tuyết Tình cũng không biết nên nói như thế nào.

“Nơi này chính là phố buôn bán sao? Nhiều người quá! Thật náo nhiệt a!”

Quả nhiên đi dạo là một lựa chọn phi thường chính xác!

Giang Tuyết Tình hứng thú bừng bừng nhìn những cửa hàng đủ loại kiểu dáng được trang trí theo phong cách cổ xưa xung quanh mình, sản phẩm được bán cũng rực rỡ muôn màu, làm cô nhìn đến choáng váng.

“Em có thể đi mua hai bộ quần áo không?”

Giang Tuyết Tình không biết ánh mắt trước kia của mình có phải như vậy hay không, nhưng quần áo ở biệt thự đều rất hở hang, gần như toàn là váy hai dây sắc tình.

Tuy rằng chất liệu là tơ tằm, mặc vào rất thoải mái, nhưng toàn bộ một mảng trắng như tuyết trước ngực đều lộ ra hết, đùi cũng vậy!

Mặc như vậy xấu hổ muốn chết!

“Em có thể đi dạo, ngày mai anh sẽ cho người tới đo kích cỡ cho em, em cứ chọn kiểu dáng mình thích là được.”

Cần gì phải tự mình đi dạo phố mua, bất quá nếu Giang Tuyết Tình thích đi, vậy thì dành ra một chút thời gian đi nhìn một cái cũng không sao.

Hóa ra kẻ có tiền đều mua quần áo như vậy sao?

Giang Tuyết Tình ở trong lòng yên lặng cảm thán, cô cũng không từ chối Cận Hoài Viễn, nói không chừng trước kia cuộc sống của cô cũng là như vậy thì sao?

Nhưng mà Giang Tuyết Tình luôn cảm thấy cuộc sống như vậy cách cô rất xa.

Sau khi mua hai chiếc váy hết một ngàn tệ, Giang Tuyết Tình cảm thấy luyến tiếc, cô cảm thấy dùng một ngàn tệ để mua váy là quá đắt.

Nhưng Cận Hoài Viễn không phải rất có tiền sao?

Biệt thự đã lớn còn thuê nhiều người hầu như vậy, còn có vệ sĩ đi theo Cận Hoài Viễn ra ra vào vào, nhìn là biết vô cùng có tiền.

Vì sao cô lại để ý đến tiền tài như vậy? Chẳng lẽ chính mình trước kia không cần tiền của Cận Hoài Viễn sao?

Giang Tuyết Tình có quá nhiều nghi vấn, nhưng cô cái gì cũng không nhớ được, chỉ có thể đem nghi vấn tích lũy ở trong lòng, về sau nói không chừng có thể nhớ ra thì sao!

“Sao lại không mua?”

Cận Hoài Viễn thấy Giang Tuyết Tình chỉ mua hai chiếc váy vừa thanh thuần vừa bảo thủ, không phải nói phụ nữ đều rất thích đi dạo phố mua đồ sao? Vì sao Giang Tuyết Tình lại không giống như vậy?

Hắn lại nghĩ tới thời điểm Giang Tuyết Tình và Kiều Minh Hi ở bên nhau cũng như vậy, không quá thích dùng tiền của bạn trai.

Nhưng hắn thích vì Giang Tuyết Tình tiêu tiền, cái loại cảm giác này làm hắn vô cùng thỏa mãn.

Phụ nữ của hắn phải ở căn phòng xa hoa nhất, quần áo mặc trên người phải thời thượng và tinh xảo nhất, đeo những món trang sức sang quý hi hữu nhất, muốn mua cái gì thì liền mua đó!

“Em thấy quần áo đắt quá?”

Giang Tuyết Tình không nói sai, mà là nói ra cảm nhận chân thật của mình.

“Bảo bối, sau khi mất trí nhớ em quên hết tất cả rồi! Lúc trước điều kiện nhà em bình thường, cho nên cái gì cũng cảm thấy đắt, nhưng sau khi trở thành vị hôn thê của anh, em không cần để ý đến chuyện này.”

Tuy nói là không cần để ý nhưng sao có thể thật sự không để ý cơ chứ?

Giang Tuyết Tình không phản bác, cô nhìn ánh mắt Cận Hoài Viễn không cho phép cự tuyệt, lại bị hắn lôi kéo thử vài bộ quần áo.

Hắn mua hết toàn bộ.

Bộ dáng người đàn ông quẹt thẻ vô cùng anh tuấn soái khí, xung quanh có rất nhiều cô gái đang nhìn hắn, mà Giang Tuyết Tình trộm che lại trái tim.

Cô vẫn không động tâm chút nào.

……

“Kiều tổng, ngài xem, Giang tiểu thư hiện tại rất tốt, mà ông chủ của bọn tôi cũng đối tốt với Giang tiểu thư. Nếu tình cảm của hai người đã tan vỡ, thì không cần tiếp tục dây dưa, buông tay để cô ấy hạnh phúc, sớm một chút rời đi đi!”

“Giang tiểu thư rất thích ông chủ của chúng tôi, ngài thấy không? Hai người họ cùng nhau đi dạo phố! Ông chủ của bọn tôi cũng không có nhốt Giang tiểu thư lại!”

Không đúng! Không đúng! Điều hắn nhìn thấy nhất định không đúng!

Hắn không dám nói hoàn toàn hiểu biết về Giang Tuyết Tình, nhưng cũng có một nửa trở lên hiểu biết.

Lấy tính cách cẩn thận và lý trí của Giang Tuyết Tình, sao lại có thể thích Cận Hoài Viễn trong vòng vài ngày ngắn ngủi được? Huống chi Cận Hoài Viễn còn là ông chủ sòng bạc hắc đạo, Giang Tuyết Tình ghét nhất là mấy cái này!

Để cho Kiều Minh Hi cảm thấy không thích hợp chính là cảm tình của Giang Tuyết Tình đối với hắn.

Giang Tuyết Tình thích hắn, không thể nghi ngờ là vô cùng thích, cho nên cô tuyệt đối sẽ không di tình biệt luyến!

*Di tình biệt luyến (移情别恋): Thay người yêu như thay áo.

“Mấy người tránh ra!”

Kiều Minh Hi cũng mang theo vệ sĩ, hắn thừa dịp hai nhóm người giằng co vội vàng chạy tới, trực tiếp xem nhẹ Cận Hoài Viễn, thần sắc nôn nóng giữ chặt Giang Tuyết Tình.

“Tuyết Tình! Em không sao chứ?”

Giang Tuyết Tình từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kiều Minh Hi đã cảm thấy quen mắt, cô ngơ ngác nhìn hắn, nhìn rất lâu.

“Bảo bối?”

Cận Hoài Viễn ở một bên thần sắc không đổi nhắc nhở.

“A…… Anh là ai?”

Vị hôn phu của cô còn ở bên cạnh! Sao cô có thể nhìn một người đàn ông đến phát ngốc cơ chứ?!

Giang Tuyết Tình ném tay Kiều Minh Hi ra, ánh mắt mê mang tỉnh táo lại.