Chương 26: Nhấm nháp tư vị ngọt ngào của cô (H)

“Cái người Kiều Minh Hi vừa rồi…… Anh ta với em là quan hệ gì?”

Giang Tuyết Tình nghi hoặc nhìn Cận Hoài Viễn, tuy rằng cô càng ngày càng thân cận với Cận Hoài Viễn, nhưng cô cũng có chút hoài nghi với lời hắn nói.

Cận Hoài Viễn thật sự là vị hôn phu của cô sao?

Cha mẹ cô thật sự bởi vì máy bay gặp tai nạn nên mới qua đời sao?

Kiều Minh Hi thật sự chỉ là người theo đuổi lì lợm la liếʍ thôi sao?

Giang Tuyết Tình cũng không biết, cô không có bất kì ký ức nào, chỉ có thể lung tung suy đoán trong lòng, không có được đáp án chính xác.

“Bảo bối, em đừng nghe anh ta nói bậy, cũng đừng suy nghĩ bậy bạ, anh ta thật sự chỉ là người theo đuổi lì lợm la liếʍ thôi, thủ đoạn vô cùng đê tiện!”

“Em hoài nghi anh như vậy, anh thật sự rất thương tâm, chẳng lẽ hơn một năm ở chung của chúng ta còn kém hơn một câu âm mưu của anh ta sao?”

Nhìn Cận Hoài Viễn phi thường thương tâm, đến hốc mắt cũng đỏ lên.

Trong lòng Giang Tuyết Tình cảm thấy có lỗi không sao nói rõ được, cô áy náy kéo kéo Cận Hoài Viễn, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi, bởi vì không có ký ức cho nên lòng em có chút hoảng loạn, chứ không phải cố ý muốn hoài nghi anh!”

“Vậy bảo bối muốn bồi thường anh như thế nào?”

Cận Hoài Viễn nhân cơ hội vì chính mình mưu cầu chỗ tốt.

Hai ngày nay vì để giảm bớt tâm cảnh giác của Giang Tuyết Tình, hắn cái gì cũng không làm, côn ŧᏂịŧ mỗi ngày đều cứng đến mức khiến bản thân sắp nghẹn chết rồi!

Muốn bồi thường như thế nào?

Giang Tuyết Tình mơ hồ, hiện tại ăn, mặc, ở, đi lại của cô toàn bộ đều dựa vào Cận Hoài Viễn, cô có thể bồi thường cho hắn thứ gì chứ?

“Em không biết, anh muốn bồi thường cái gì?”

Đối mặt với thần sắc nghi hoặc của Giang Tuyết Tình, Cận Hoài Viễn đột nhiên cười, hắn ghé vào bên tai Giang Tuyết Tình nhẹ nhàng thở ra, mang theo ôn nhu lưu luyến nói: “Anh muốn em chủ động hôn anh, bảo bối, từ sau khi em mất trí nhớ đã rất lâu không hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon với anh rồi."

Cận Hoài Viễn nói giống như thật, như thể Giang Tuyết Tình trước kia quả thật là vị hôn thê của hắn, hai người vô cùng ân ái, sẽ có hôn chào buổi sáng và hôn chúc ngủ ngon.

Giang Tuyết Tình chỉ cảm thấy lỗ tai tê tê dại dại, cô rụt rụt cổ, khuôn mặt trắng nõn trướng đến đỏ bừng.

“Anh…… Anh muốn em làm cái gì cơ? Chủ động hôn anh?”

Hơn nữa bọn họ mỗi ngày còn sẽ có hôn chào buổi sáng với hôn chúc ngủ ngon á? Cô còn lâu mới tin!

Nói thật…… Cô không có cảm giác động tâm với Cận Hoài Viễn, làm sao có thể buồn nôn như lời hắn nói như vậy được.

Chẳng lẽ sau khi mất trí nhớ, cảm tình với một người cũng sẽ quên đi sao?

“Đúng vậy, anh muốn em chủ động hôn anh, bảo bối, chúng ta vốn dĩ chính là vị hôn phu hôn thê, chẳng lẽ đến cái này em cũng không đồng ý sao?”

Hình như Cận Hoài Viễn nói cũng không sai?

Cũng không biết vì sao, Giang Tuyết Tình vẫn có chút xấu hổ, cho dù cô với Cận Hoài Viễn là vị hôn phu hôn thê, nhưng từ khi cô mất trí nhớ tỉnh lại mới mấy ngày, chẳng phải cũng giống như mới quen biết Cận Hoài Viễn được mấy ngày thôi sao?

“Bảo bối?”

Giang Tuyết Tình đối mặt với Cận Hoài Viễn thúc giục, cuối cùng vẫn chậm rãi thò lại gần, ở trên sườn mặt hắn hôn hôn.

“Còn có nơi này.”

Cận Hoài Viễn chỉ chỉ miệng mình.

Mặt Giang Tuyết Tình càng đỏ hơn, cô nhấp môi, tiếng hít thở gần như nhẹ đến mức không thể nghe thấy, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng…… Đôi môi chạm vào nhau trở thành nụ hôn nồng nhiệt, tiếng hít thở của Cận Hoài Viễn trở nên càng thêm dồn dập.

Hô hấp nóng rực đan xen, Cận Hoài Viễn ngậm lấy cánh môi Giang Tuyết Tình mυ"ŧ vào, đầu lưỡi với vào đoạt lấy nước bọt ngọt ngào, ở bên trong linh hoạt quấy, liếʍ láp mọi ngóc ngách.

Giang Tuyết Tình bị Cận Hoài Viễn hôn đến đầu óc mơ hồ, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng ngực hắn, xương cốt mềm oặt.

Môi bị hôn đến tê dại, Giang Tuyết Tình thậm chí còn có ảo giác hô hấp đều bị đoạt lấy, bởi vì hôn quá kịch liệt nên thiếu chút nữa không thở được.

“Ưm……”

Cận Hoài Viễn ôm cô hôn một hồi lâu, đầu lưỡi bị mυ"ŧ vào có chút đau, xe vẫn cứ chạy về nhà, lúc này hắn mới buông đôi môi đã trở nên sưng đỏ ra.

“Bị hôn đi không nổi? Ha ha, bảo bối thật đáng yêu, để anh ôm em vào trong nhà.”

Cận Hoài Viễn động tình mang theo một tia tà mị câu dẫn, đối mặt với người đàn ông 1m9 to con cứng rắn nóng rực đến như vậy, Giang Tuyết Tình vùi đầu ở trong lòng ngực hắn, khuôn mặt trở nên càng ngày càng hồng.

Không thể không nói, cái loại hormone nam tính dụ dỗ xung quang người Cận Hoài Viễn quả thực muốn mạng, xông đến nỗi đầu Giang Tuyết Tình biến thành hồ nhão, tư duy cũng trì độn đi rất nhiều.

Hơn nữa nằm ở trong lòng ngực Cận Hoài Viễn rất có cảm giác an toàn, vóc dáng cao lớn như vậy, dáng người kiện thạc như vậg, đường cong cả người đều hoàn mỹ và cứng rắn.

“Anh Hoài Viễn, anh có thể thả em xuống.”

Cận Hoài Viễn ôm cô đi đến cửa biệt thự, có rất nhiều dì bảo mẫu đang nhìn, lại còn có vệ sĩ đứng ở trước cửa, cứ ôm như vậy quả thực mắc cỡ chết mất!

“Nhưng anh muốn ôm em.”

Giọng nói của Cận Hoài Viễn trầm thấp gợi cảm, hắn mặc kệ những người xung quanh, ôm Giang Tuyết Tình lên lầu, sau đó đặt cô ở trên giường, thân thể cũng thuận thế đè xuống.

“Bảo bối, lại để anh hôn hôn.”

Tư vị thật ngọt, hương vị quá mỹ diệu, hắn hận không thể ăn luôn Giang Tuyết Tình vào trong bụng, du͙© vọиɠ hơn ba mươi năm toàn bộ phát tiết ở trên người cô, muôn hôn cô, ôm cô, sau đó chơi cô!

Cận Hoài Viễn không chờ Giang Tuyết Tình trả lời, lại lần nữa hôn lấy đôi môi mềm mại, lần hôn này càng thêm kịch liệt, hắn ở trên cánh môi trằn trọc cọ xát, mυ"ŧ vào liếʍ láp, hôn đến khi phát ra tiếng nước tấm tắc.

Kịch liệt đến nỗi nước miếng theo khóe miệng chảy ra, làm ướt cả cằm.

Hắn yêu thích không buông tay ở trên thân thể Giang Tuyết Tình vuốt ve, cách một lớp váy mỏng hưởng thụ đường cong tinh tế yểu điệu của cô, từ bả vai đến vòng eo, rồi đến cái mông.

Thịt mông cực kì co dãn, hắn vuốt ve xoa bóp mặt trên, có khi ngón tay còn chui vào trong kẽ mông, chạm đến môi âʍ ɦộ.

Giang Tuyết Tình bị hôn đến hô hấp dồn dập, thân thể không ngừng bị vuốt ve cũng trở nên mềm mại nóng rực, bụng nhỏ giống như bị thiêu đốt, huyệt nhỏ cũng nổi lên phản ứng.

Thân thể mẫn cảm không ngừng bị khıêυ khí©h, lý trí càng ngày càng mơ hồ.

“Ư…… Ưm a……”

Thật thoải mái…… Thân thể thật mềm…… Anh Hoài Viễn đây là muốn làm cái gì, vì sao lại cảm thấy vừa thoải mái vừa kỳ quái như vậy?

Giang Tuyết Tình sau khi mất trí nhớ không chỉ quên đi quá khứ, mà còn quên đi rất nhiều lẽ thường trong cuộc sống, trừ bỏ chỉ số thông minh không có vấn đề, kỳ thật rất nhiều thứ đều phải học lại một lần nữa.

Cô vừa thoải mái vừa khó nhịn, vừa e thẹn vừa mắc cỡ, muốn Cận Hoài Viễn tiếp tục, lại muốn hắn dừng lại.

Lúc này, Cận Hoài Viễn mới buông môi cô ra, chiếc váy cởi ra một nửa gục xuống ở trên người, vai cổ tuyết trắng cùng tảng lớn da thịt trước ngực lộ ra, làn váy cũng bị Cận Hoài Viễn kéo lên tới đùi, thoáng hướng lên trên một mm là có thể thấy qυầи ɭóŧ.

“Bảo bối, vừa rồi thoải mái sao?”

Quả nhiên Giang Tuyết Tình mất trí nhớ rất đáng yêu, sẽ không kháng cự hắn, thời điểm hôn môi thậm chí còn bắt đầu chủ động đón ý nói hùa.

Cận Hoài Viễn cảm nhận được tư vị mỹ diệu chưa bao giờ trải qua, cái loại thỏa mãn trong lòng này, thiếu chút nữa làm hắn trực tiếp cao trào!

“Thoải mái…… anh Hoài Viễn, thân thể trở nên rất kỳ quái…… Mềm nhũn tê dại……”