Chương 23: Không dám tin tưởng

Giang Tuyết Tình còn chưa chờ được dì bảo mẫu tới, thì Cận Hoài Viễn đã trở lại.

Vẻ mặt của hắn phi thường không tốt, bực bội ngồi ở trên sô pha, ánh mắt nặng nề nhìn cô, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hắn gặp anh Minh Hi rồi sao? Nói chuyện gì vậy?

Giang Tuyết Tình rất muốn hỏi, nhưng lại sợ hãi mình chọc giận Cận Hoài Viễn rồi hắn sẽ thương tổn anh Minh Hi.

“Lại đây.”

Giang Tuyết Tình mím môi, tâm bất cam tình bất nguyện bước tới, chậm rãi đi qua, vốn dĩ vài bước là có thể tới, nhưng cô cứng đầu đi tận hai mươi bước.

“Anh muốn làm gì?”

Cô thật đúng là không thích hắn a!

Cận Hoài Viễn ở trong lòng cười khổ.

Trong đầu hắn vẫn luôn quanh quẩn mấy câu kia, muốn quên cũng không quên được, nếu Giang Tuyết Tình thật sự cả đời sẽ không thích hắn, hắn có thể chịu đựng sao?

Hắn có thể cưỡng bách Giang Tuyết Tình ngốc bên người, trở thành phụ nữ của hắn, nhưng hắn có thể chi phối cảm xúc và ký ức của Giang Tuyết Tình sao?

Từ từ…… Hình như thật sự có thể.

Ánh mắt Cận Hoài Viễn lập loè, hắn đột nhiên cười với Giang Tuyết Tình, sau đó an ủi cô nói: “Yên tâm, tôi không có làm gì với anh Minh Hi của em, chỉ là kêu hắn rời đi mà thôi, cha mẹ em tạm thời cũng không đón về.”

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là bắt cha mẹ Giang Tuyết Tình làm con tin, nhưng nếu giả thiết mà hắn vừa nghĩ đến không có gì bất ngờ xảy ra, thì hắn hoàn toàn có thể ngăn cách những người đó.

Giang Tuyết Tình sẽ yêu hắn, sẽ trở thành người của riêng hắn!

Nghe được lời Cận Hoài Viễn nói giống như có chút yếu thế, Giang Tuyết Tình nghi hoặc nhìn hắn.

Đây là có ý gì?

Trấn an cô?

“Anh khi nào thì mới cho tôi ra ngoài? Tôi dù sao cũng phải đi ra ngoài một chút chứ? Người bị nhốt lâu đều sẽ thành kẻ ngốc đấy!”

Giang Tuyết Tình rèn sắt khi còn nóng, nói không chừng Cận Hoài Viễn sẽ thật sự để cho cô đi ra ngoài hít thở không khí! Cô liền có cơ hội chạy trốn!

“Đừng vội, tôi cho em xem một tư liệu.”

Ánh mắt Cận Hoài Viễn tối sầm lại, cho dù muốn thực thi kế hoạch tuyệt diệu của hắn, thì cũng phải chọc thủng ngụy trang bề ngoài của Kiều Minh Hi trước!

Kiều Minh Hi ngụy trang thật tốt a! Hắn tính kế mỗi một bước, lấy được trái tim của Giang Tuyết Tình, hôm nay, hắn ta phải đánh vỡ!

“Tư liệu gì?”

Khẳng định là tư liệu bôi nhọ anh Minh Hi, cô mới sẽ không tin tưởng đâu…… Tuyệt đối sẽ không!

Sau đó sắc mặt Giang Tuyết Tình càng ngày càng kém, tiếp tục cúi đầu nhìn xuống, cô không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, đột nhiên lắc đầu.

“Sẽ không! Anh gạt tôi! Những ảnh chụp này đều là do anh tạo ra! Anh Minh Hi cũng sẽ không mua thuốc mê! Anh……”

Giang Tuyết Tình nói không được nữa.

Cô nhớ tới những chuyện xảy ra khi vừa mới đi vào thế giới này không bao lâu, qυầи ɭóŧ thường xuyên biến mất, mỗi buổi sáng thức dậy thân thể đều sẽ nhức mỏi, đoạn thời gian kia cô buồn bực đã lâu, nhưng…… Thật là anh Minh Hi làm sao?

Hắn thật sự là…… Biếи ŧɦái?

Nam chủ hắc hóa a! Đúng vậy, nếu Cận Hoài Viễn biếи ŧɦái như vậy, thân là một nam chủ hắc hóa khác, Kiều Minh Hi vì sao lại không thể đâu?

Cô cũng rất lợi hại a, trêu chọc được hẳn hai tên biếи ŧɦái.

Trong khoảng thời gian ngắn, Giang Tuyết Tình có chút mất đi sức lực, dâng lên một cổ mờ mịt không biết kế tiếp nên làm cái gì.

“Dù sao thì anh cũng đã cầm tù tôi, tôi cũng không thể gặp anh Minh Hi, anh cho tôi nhìn thứ này thì có ý nghĩa gì chứ?”

Giang Tuyết Tình sau khi nói những lời này thì không muốn nói chuyện nữa, cô không để ý đến Cận Hoài Viễn, một mình chậm rãi lên lầu.

Cô khóa cửa lại, nét mặt vô cảm nằm ở trên giường, đôi mắt chậm rãi nhắm lại.

……

“Chính là phòng này.”

“Đúng vậy, tôi tin tưởng kỹ thuật của ông, cho dù phải trả bao nhiêu tiền……”

Thiếu nữ xinh đẹp nằm trong căn phòng tối om, cô hô hấp đều đều, sắc mặt hồng nhuận, nếu không phải đã hôn mê suốt hai ngày, cho dù ai thấy được cũng chỉ sẽ nghĩ là một giấc ngủ bình thường.

“Sao còn chưa tỉnh? Bảo bối, tôi không đợi được nữa.”

Không đợi được muốn nhìn cô chủ động nhào vào trong lòng ngực hắn, không đợi được muốn thấy ánh mắt hân hoan vui sướиɠ ái mộ của cô.

Cận Hoài Viễn sờ sườn mặt Giang Tuyết Tình, sau đó thấy đôi mắt cô run rẩy, chậm rãi mở ra.

“Chóng mặt quá…… Tôi đang ở nơi nào?”

“Anh là ai?”

Giang Tuyết Tình cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ là trong óc có một mệnh lệnh không thể bị phong tỏa —— cứu vớt nam chủ hắc hóa, cứu vớt thế giới, Kiều Minh Hi, Cận Hoài Viễn.

“Tôi —— là ai?”

Trong mắt Cận Hoài Viễn hiện lên một tia vui mừng, kỹ thuật mới mà giáo sư Claire nghiên cứu phát minh quả nhiên không tồi, ký ức của Giang Tuyết Tình bị rửa sạch, ai cũng không nhớ được.

Kế tiếp hắn chỉ cần chậm rãi dạy dỗ cô, xâm lấn ký ức và cuộc sống của cô, thì người bên cạnh cô sẽ chỉ còn lại một mình hắn!

“Em là Giang Tuyết Tình, là vị hôn thê của anh.”

“Mấy ngày hôm trước em cùng bạn bè đi ra ngoài chơi gặp tai nạn xe cộ, sự cố có chút nghiêm trọng, em đã hôn mê nửa tháng, bác sĩ cũng nói em bị va đập ở phần đầu, ký ức có lẽ sẽ xuất hiện vấn đề.”

“Haizzz, thật sự không nghĩ tới chuyện đó sẽ xảy ra.”

“Nhưng mà không sao, cho dù em không nhớ rõ bất cứ điều gì, anh cũng sẽ chiếu cố em thật tốt, nói không chừng về sau sẽ nhớ ra thì sao!”

Tốt nhất là cái gì cũng không nhớ được!

Phải không?

Giang Tuyết Tình có chút nghi hoặc.

Cô đối với cái tên Giang Tuyết Tình quả thật rất quen thuộc, nhưng thời điểm đối mặt với người đàn ông, trong lòng lại không có bất luận thích thú cùng nhảy nhót gì.

“Vậy anh tên là gì?”

“Cận Hoài Viễn.”

Cận Hoài Viễn?!

Đây không phải là cái tên kia trong đầu cô sao? Kiều Minh Hi…… Cận Hoài Viễn, nam chủ hắc hóa?

Vì sao trong óc cô lại có ký ức không thể hiểu được như thế này? Cái gì mà cứu vớt thế giới, đừng có nói giỡn! Chỗ nào của thế giới cần cô cứu vớt cơ chứ!

Nhưng mà nếu đã là cái tên mình quen thuộc, Giang Tuyết Tình liền yên tâm. Xem ra là cô có quen biết hắn, ai nói vị hôn phu, hôn thê thì phải có cảm tình với nhau đâu?

Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn cô rất có tình cảm.

Ánh mắt vẫn luôn sâu kín nặng nề nhìn chằm chằm cô, đến chớp mắt cũng không chớp, như là muốn ăn cô vào trong bụng luôn vậy. Tay còn không ngừng sờ tới sờ lui ở trên người cô, phỏng chừng là xem cô có di chứng khác hay không?

“Bảo bối, đã lâu rồi em chưa ăn thứ gì, chúng ta ăn chút cháo đi, bồi bổ dạ dày trước, qua hai ngày anh sẽ đưa em đi ăn ngon.”

Cận Hoài Viễn có điều tra sở thích của Giang Tuyết Tình.

Hơn nữa…… Nếu Giang Tuyết Tình tỉnh, cũng nên để Kiều Minh Hi nhìn một cái, hắn cùng Giang Tuyết Tình có bao nhiêu ân ái!

Vừa nghe được ăn ngon, ánh mắt Giang Tuyết Tình liền sáng lên.

Cô cũng không biết mình vậy mà tham ăn như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng cười, cô vẫn luôn được Cận Hoài Viễn dịu dàng đỡ lấy, hai người đi vào nhà ăn.

“Phu nhân, đây là cháo bí đỏ ngài thích nhất còn có một số đồ ăn kèm không cay.”

Người hầu biệt thự cũng rất quen thuộc với cô, Giang Tuyết Tình càng thêm yên tâm, cô ngồi xuống vừa mới định ăn thứ gì đó, thì Cận Hoài Viễn ngăn cản cô.

“Bảo bối, trong khoảng thời gian này anh quá lo lắng, hay là để anh đút em ăn đi?”

Cận Hoài Viễn không chờ cô trả lời, trực tiếp cầm lấy cái muỗng trên bàn, thổi cháo bí đỏ đến hơi nguội rồi đưa đến bên miệng cô.

Có chút khó xử…… Chẳng lẽ trước kia cô và Cận Hoài Viễn cũng buồn nôn như vậy sao?

Giang Tuyết Tình nghi hoặc hé miệng.

Vì sao Cận Hoài Viễn làm chuyện săn sóc và dịu dàng như vậy, trong lòng cô lại không có nửa điểm vui sướиɠ?