Chương 22: Tranh phong tương đối

“Chậc, thật đúng là khó đối phó.”

Cận Hoài Viễn buông di động, dùng ngữ khí có chút trêu chọc nói với Giang Tuyết Tình: “Bảo bối, anh Minh Hi tìm tới, em nói tôi nên làm gì với hắn ta đây?”

“Nên cắt gân tay gân chân ném vào trong biển cho cá mập ăn, hay là nên nhốt hắn dưới tầng hầm, mỗi ngày dùng roi đánh hắn?”

“Không thể! Anh không thể làm như vậy!”

Giang Tuyết Tình nổi điên thét chói tai.

Cô có thể tự mình thỏa hiệp, có thể tạm thời thỏa mãn Cận Hoài Viễn để bảo toàn chính mình, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn Kiều Minh Hi bị thương tổn!

Tất cả đều bởi vì cô! Bởi vì cô a!

Nếu Kiều Minh Hi thật sự có chuyện gì, cô liền cùng Cận Hoài Viễn đồng quy vu tận!

“Nga? Vì sao tôi lại không thể?"

“Nơi này là địa bàn của tôi, nơi nơi đều là người của tôi, cho dù Kiều Minh Hi có mang theo mấy trăm tên lính đánh thuê tới cũng vô dụng! Tôi muốn hắn chết, thì hắn sẽ phải chết!”

“Bảo bối, thái độ em như vậy tôi rất không thích.”

Giang Tuyết Tình bị ép đến hoàn toàn hỏng mất.

Cô không hề ép dạ cầu toàn, trong lòng thậm chí bởi vì biết chính mình không thể chạy thoát khỏi Cận Hoài Viễn mà dâng lên tuyệt vọng.

*Ép dạ cầu toàn (委曲求全): tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng.

“Nếu anh đυ.ng tới anh Minh Hi, tôi liền đi tìm chết! Cận Hoài Viễn! Anh là tên khốn nạn! Là đồ biếи ŧɦái! Anh dựa vào cái gì mà cưỡng bách tôi như vậy, cho dù anh có được thân thể của tôi, thì anh cũng không chiếm được trái tim tôi! Phi!”

Cận Hoài Viễn tức giận không những không phát điên với Giang Tuyết Tình, ngược lại còn cười.

“Phải không? Em cho rằng anh Minh Hi của em là thứ gì tốt sao?”

Giang Tuyết Tình ở chỗ này của hắn mấy ngày nay, hắn cũng không ngồi không mà là đi điều tra tư liệu của Kiều Minh Hi.

Kiều Minh Hi cùng Giang Tuyết Tình quen biết như thế nào, quá trình bọn họ quen biết và tất cả chuyện đã xảy ra từ khi yêu đương, Cận Hoài Viễn đều điều tra.

Sau đó hắn phát hiện một chuyện rất thú vị.

Khi đó Giang Tuyết Tình còn chưa quen biết Kiều Minh Hi, mà xe hắn đã năm lần bảy lượt xuất hiện xung quanh Giang Tuyết Tình rồi.

Vừa lúc đoạn thời gian kia Giang Tuyết Tình nhiều lần mất qυầи ɭóŧ, hơn nữa Kiều Minh Hi còn mua thuốc mê thông qua con đường đặc thù.

Tất cả những chuyện này đều là bởi vì cái gì?

Giang Tuyết Tình nói hắn là đồ biếи ŧɦái bá đạo, Kiều Minh Hi cũng không tốt hơn chút nào!

Nói không chừng bảo bối của hắn là thể chất hấp dẫn biếи ŧɦái.

Sau khi biết chuyện này, Cận Hoài Viễn càng muốn gặp Kiều Minh Hi một lần.

“Anh có ý gì?”

Anh Minh Hi không phải thứ gì tốt? Hắn dựa vào cái gì mà nói như vậy! Nếu anh Minh Hi còn không phải là người tốt, vậy thì Cận Hoài Viễn hắn liền không phải là người!

Giang Tuyết Tình rất phản cảm khi nghe được Cận Hoài Viễn nói xấu Kiều Minh Hi.

Ở trong mắt cô, Cận Hoài Viễn chính là ác ma chia rẽ cô và Kiều Minh Hi! Là người xấu bắt cóc, bắt nạt cô! Không có người tệ hơn Cận Hoài Viễn!

“Tôi điều tra một ít chuyện, bảo bối nếu biết được…… Vậy thì lúc đó, nhất định sẽ vô cùng thú vị!”

“Nhưng mà trước khi cho em xem, tôi phải đi gặp Kiều Minh Hi cái đã.”

Cận Hoài Viễn không chờ Giang Tuyết Tình trả lời, trực tiếp khóa cửa lại rời đi.

Giang Tuyết Tình lại lần nữa bị nhốt trong biệt thự, cô không có mật mã khóa của biệt thự, trước cổng lớn còn có bốn tên đàn ông to con mặc tây trang đen.

Cô không thể nào chạy thoát.

……

“Anh đã đến rồi.”

Cận Hoài Viễn ngồi ở trên sô pha, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kiều Minh Hi, hắn giống như đế vương trong đêm tối, khí thế bức người.

Mà Kiều Minh Hi cũng không kém cỏi chút nào, trang phục văn nhã cũng không thể che giấu khí thế cường đại trên người hắn.

Hai người đàn ông tranh phong tương đối, không ai nhường ai.

*Tranh phong tương đối (针锋相对): đối chọi gay gắt, so sánh ý kiến, quan điểm đối lập hai bên; cũng so sánh nhằm vào ngôn luận hoặc hành động của đối phương rồi tiến hành đánh trả tương ứng.

“Là anh bắt cóc Tuyết Tình, vì sao?”

“Anh muốn bao nhiêu tiền? Hay là muốn thứ gì khác?”

Cận Hoài Viễn cong cong môi, vươn ngón trỏ quơ quơ.

“Tôi cái gì cũng không muốn, tiền cùng quyền, tôi không kém gì anh, thậm chí còn nhiều hơn anh.”

“Thứ tôi muốn cũng chỉ có Giang Tuyết Tình, anh coi như chia tay với em ấy đi, không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi và em ấy nữa.”

Hoàn toàn không cho thương lượng.

Kiều Minh Hi không có khả năng chia tay với Giang Tuyết Tình.

"Anh đây là muốn cưỡng bách Tuyết Tình ở bên anh? Anh coi em ấy là cái gì? Cấm luyến sao? Cô gái tôi quý trọng yêu thương, anh cứ như vậy mà thương tổn?!”

Kiều Minh Hi phẫn nộ không thôi, hắn không thể nào tưởng tượng được hiện tại Giang Tuyết Tình sẽ có bao nhiêu khó chịu, tưởng tượng đến Cận Hoài Viễn sẽ thương tổn Giang Tuyết Tình, là hắn muốn bầm thây vạn đoạn Cận Hoài Viễn ngay lập tức!

“Kiều Minh Hi anh thì coi em ấy là cái gì? Qυầи ɭóŧ…… Thuốc mê…… Hơn hai tháng trước, còn muốn tôi nói ra sao?”

Trong mắt Cận Hoài Viễn mang theo trào phúng, cùng với cường thế nhất định phải có được.

“Anh nói xem, nếu tôi nói chuyện này cho Giang Tuyết Tình, có phải sẽ rất thú vị hay không?”

Kiều Minh Hi không nghĩ tới chuyện này cũng có thể bị Cận Hoài Viễn điều tra ra, đối phương quả thật đúng là đối thủ phi thường khó giải quyết.

Bất quá Kiều Minh Hi vẫn bình tĩnh như cũ.

“Tuyết Tình thích tôi, chỉ cần tôi nói là anh bôi nhọ tôi, em ấy sẽ tin tưởng. Mà anh bức bách, bắt cóc em ấy, vĩnh viễn cũng sẽ không chiếm được tình yêu của em ấy!”

Vĩnh viễn cũng không chiếm được tình yêu của em ấy!

Lời Kiều Minh Hi và Giang Tuyết Tình nói trùng lặp, cái này làm cho Cận Hoài Viễn nhớ tới bộ dáng Giang Tuyết Tình vì Kiều Minh Hi mà rống giận với hắn vừa nãy.

Cho dù anh có được thân thể của tôi, thì anh cũng không chiếm được trái tim tôi!

Lớp phòng ngự của Cận Hoài Viễn bị phá vỡ, hắn đột nhiên đứng lên, hai mắt vô tình tàn nhẫn nhìn Kiều Minh Hi.

*Ý chỉ bị đả kích tinh thần; tình cảm, nội tâm xúc động, phòng tuyến tâm lý bị xuyên thủng.

“Không muốn giữ lại mạng chó của mày nữa sao?!”

“Hiện tại anh quả thật có thể gϊếŧ tôi, nhưng hậu quả gϊếŧ tôi, tôi nghĩ anh còn chưa nhận nổi.”

Cận Hoài Viễn thân ở vị trí phi thường nguy hiểm.

Hắn khống chế phần lớn thế lực hắc đạo, địch nhân cũng nhiều vô kể, chỉ cần hắn hơi chút hiện ra mệt mỏi, địch nhân sẽ giống như cá mập ngửi được mùi máu rồi đồng loạt vọt tới, chém gϊếŧ đấu tranh, cướp đoạt thế lực của Cận Hoài Viễn.

“Hừ, mày yên tâm, tao cũng không định gϊếŧ mày.”

“Đi đi, đừng đến đây nữa.”

Nếu hắn gϊếŧ Kiều Minh Hi, chỉ sợ Giang Tuyết Tình sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho hắn, càng đừng nói đến việc yêu hắn.

“Anh định nhốt Tuyết Tình cả đời sao?”

Kiều Minh Hi không những không đi, hắn ngược lại còn kiêu ngạo ngồi xuống!

“Để tôi nhìn thấy em ấy, bằng không tôi sẽ không đi.”

Hai người đàn ông đều không nhượng bộ.

Cận Hoài Viễn không thể gϊếŧ Kiều Minh Hi, Kiều Minh Hi cũng không thể làm gì Cận Hoài Viễn ở Đổ thành, hai người đấu lên sẽ lưỡng bại câu thương, sẽ chỉ để người khác nhặt tiện nghi.

*Lưỡng bại câu thương (两败俱伤): ý chỉ hai bên đều tổn thất trong tranh chấp, không bên nào được lợi cả.

……

Giang Tuyết Tình ở trong phòng, cô vẫn luôn suy nghĩ lời Cận Hoài Viễn nói là có ý gì.

Em cho rằng Kiều Minh Hi là thứ gì tốt sao.

Anh Minh Hi làm cái gì sao?

Không không không! Cô sao lại có thể nghĩ như vậy? Anh Minh Hi tốt như vậy, cô không thể bởi vì một câu của Cận Hoài Viễn mà hoài nghi anh Minh Hi!

Anh Minh Hi hiện tại có khỏe không? Anh ấy cùng Cận Hoài Viễn chạm mặt sao? Cận Hoài Viễn có thương tổn anh ấy không?

Giang Tuyết Tình càng nghĩ trong lòng càng lo lắng.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, quyết định chạy trốn ra ngoài, cho dù có bị thương cô cũng phải trốn thoát!

Cửa sổ và cửa chính đều bị khóa, trong phòng có điều hòa trung tâm để không khí thông thoáng, mỗi khi đến giờ dùng bữa sẽ có bảo mẫu tới đưa cơm.

Cô lung lay bò lên trên ngăn tủ, điều hòa trung tâm đặc biệt bị đinh ốc thô to khóa chặt, lỗ thông gió cũng bị khóa chặt, cô không có công cụ, dùng tay không tuyệt đối không thể cạy ra.

Chẳng lẽ phải đợi bảo mẫu tới, đánh ngất bảo mẫu sau đó lẻn ra ngoài?

Bốn tên vệ sĩ ngoài cửa nên đối phó như thế nào đây?