Chương 8: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (8)

Editor: Hi Nhiễm

Hàng mi đen dài của Phục Tang khẽ rung, lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Huhu, cô là một cô gái yêu kiều mỹ mạo, tại sao cô có thể nhẹ nhàng nắm chặt liền vặn gãy tay người xấu.

Nếu một ngày nào đó cô xúc động mà ôm nam thần……

Hình ảnh quá tàn nhẫn.

Phục Tang lấy di động ra báo cảnh sát.

Cảnh sát ở thành phố S tốc độ thực nhanh, chỉ trong mười phút cảnh sát đã tới chung cư, bắt lấy người đàn ông đang ngất xỉu kia lại.

Cảnh sát mang Phục Tang theo để ghi lời khai, xác nhận là người đàn ông kia xông vào nhà hành hung, họ để cho cô về nhà.

Mấy ngày sau.

Để chúc mừng bộ điện ảnh《 võ lâm minh chủ 》lần đầu công chiếu nên có bữa tiệc khánh công, giới nghệ sĩ sẽ có rất nhiều diễn viên và đạo diễn cùng với các nhà đầu tư sẽ tham gia bữa tiệc.

Cô và người đại diện vốn dĩ tham dự bữa tiệc này, đạt được ấn tượng tốt của đạo diễn Vương, từ chỗ ông ấy mà giành được vai nữ phụ số 3 trong bộ điện ảnh《 sa đọa 》.

Nhưng người đại diện lại đưa tài nguyên thuộc về cô cho một nữ minh tinh khác.

Phục Tang bước vào bữa tiệc.

Khách sạn xa hoa ăn uống linh đình, người người mặc trang phục đẹp đẽ quý giá bưng ly rượu vừa nói vừa cười, một vài nữ minh tinh có chút danh tiếng đi bên cạnh phú thương, nụ cười trên mặt họ hoặc giả dối hoặc là tươi cười đắc ý.

Phục Tang im lặng đứng trong một góc, nhìn nơi xa.

Ảnh đế Tiêu Mộc là nam thần quốc dân, hắn vừa xuất hiện liền đoạt đi ánh mắt của mọi người, những nữ minh tinh ăn mặc lễ phục xinh đẹp hoa lệ đi qua cùng hắn chào hỏi.

Tiêu Mộc coi như không có gì, đối với một mỹ nữ cũng không để ý tới, tầm mắt hắn nhìn quét quanh sân.

Khi hắn nhìn thấy Phục Tang, đôi mắt đen như mực kia hơi dừng lại, rồi nhanh chóng lướt qua.

Phục Tang còn đang suy nghĩ có nên qua đó hay không, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm.

“Cô là Tô Tú sao?”

Một người đàn ông trung niên mập mạp đứng ở trước mặt cô, vươn móng heo béo mập muốn ôm cô.

Tô Tú lui ra sau hai bước né tránh tay hắn.

Người đàn ông trung niên này là một trong những người đầu tư điện ảnh – ông chủ Mã, con trai hắn gần như bằng tuổi cô, đã hơn 50 tuổi, thích đùa giỡn nữ minh tinh trong giới giải trí.

Phục Tang mỉm cười nói: “Xin lỗi không tiếp đón được, tôi đi toilet một lúc.”

Không đợi hắn phản ứng, cô trực tiếp rời đi.

Đi lên sân thượng.

Phục Tang xinh đẹp động lòng người, trong mắt cô hiện lên ý cười, lấy ra chiếc di động của con heo béo vừa rồi kia, gọi điện thoại cho vợ của hắn rồi tắt máy.

Vài giây sau, điện thoại có người gọi lại.

“A lô ~” Phục Tang cố ý uốn giọng nũng nịu làm điệu nói: “Ai đấy nha?”

“Cô là ai?! Chồng tôi đâu rồi! Tại sao cô lại cầm điện thoại của ông ta!” Vợ của ông chủ Mã cuồng nộ.

Phục Tang lại thay đổi loại giọng khác, kiêu căng coi thường: “Cô chính là vợ của ông chủ Mã phải không? Người phụ nữ vừa xấu vừa già như cô sao còn chưa ly hôn với anh ấy! Ông chủ Mã mua cho cô bảo hiểm mấy ngàn vạn, nếu không ly hôn cô liền chờ chết đi! Hừ!”

Nói xong, tút, cô cúp điện thoại.

Phục Tang hô hô thở mấy hơi, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười, đang muốn vứt bỏ chiếc điện thoại.

Răng rắc.

Di động nát.

“……”

Trong bữa tiệc.

Ông chủ Mã hơi uống say, đầu óc hơi không tỉnh táo, không quan tâm đến hình tượng của mình, thịt mỡ trên mặt cười rung rung lên.

“Mọi người đoán đêm nay tôi có thể đưa nữ minh tinh nào lên giường?”

“Ông chủ Mã vẫn lợi hại như vậy, đêm nay ông định làm tới ai thế?” Một khối người đầu tư vây ở xung quanh hỏi.

Tiêu Mộc đang ở gần đó trò chuyện với đạo diễn một ít việc, cách gần đấy có thể nghe thấy bọn họ nói.

Chuyện dơ bẩn của người đầu tư với nữ minh tinh thì người trong vòng giải trí đã thấy nhiều không nói.

Ánh mắt Tiêu Mộc thản nhiên, hoàn toàn không thèm để ý.

Nào ngờ ông chủ Mã nói, lại làm khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nháy mắt dày đặc lệ khí.

“Tô Tú.”

“Tôi nghe người ta nói mặt và thân thể của cô ta đều là chỉnh ra.” Một người nam nhân nói.