Edit: Hi Nhiễm
Mấy ngày sau.
Từ Lệ giành được vài tài nguyên điện ảnh cho Phục Tang, sau khi chọn ra được các diễn viên chủ chốt, nhà đầu tư thuê một phòng ở khách sạn Vương Triều để mở tiệc.
Nam nhân tuổi trẻ ưu tú ở quốc nội cũng có, nhưng không nhiều, nhà đầu tư phần lớn là đàn ông có gia thất bốn năm chục tuổi.
Đại khái là uống lên chút rượu, cả nghệ sĩ với nhà đầu tư đều hơi không thanh tỉnh, nói chuyện với nhau dần gần sát hơn.
Phục Tang xin phép đi toilet, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng đi ra hành lang.
Loại không khí này nàng không thích lắm, nhưng, quan hệ xã giao cũng là điều trong sinh hoạt không thể thiếu.
【 Ký chủ, ta có một đề xuất nhỏ. 】
Phục Tang đang đứng cạnh cửa sổ thông khí, nghe được hệ thống nói, hỏi: “Thỏ Tử, ngươi lại có kiến nghị gì?”
Đừng lại kêu nàng cái này tiểu khả ái đi tấu nhà đầu tư.
Hình ảnh không đành lòng tưởng tượng……
【 Ký chủ, hiện tại ngươi có thể gọi điện thoại hoặc phát giọng nói cho nam thần. 】
Phục Tang mới nhớ tới, mấy ngày nay bận công tác, hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, đều mau đem nam thần cấp quên hết.
Nàng lấy di động ra gọi điện thoại.
Chưa đến nửa giây liền thông máy.
“Tô Tú?”
“Ừm……” Phục Tang lên tiếng.
Nữ hài thanh âm mềm mại điềm mỹ dường như mang theo một chút mơ hồ, có một chút như là uống say.
Tiêu Mộc trực tiếp hỏi: “Bây giờ em đang ở đâu?”
Phục Tang thanh âm không tự giác mang theo điểm làm nũng: “Khách sạn Vương Triều.”
Tiêu Mộc nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian kim đồng hồ ở 9 giờ tả hữu.
Đã trễ thế này em ấy còn ở khách sạn Vương Triều, còn uống say?
“Em ngoan ngoãn chờ ở đó, tôi lập tức liền đến.”
“Ưʍ.” Phục Tang ngữ khí lộ ra một chút tiểu vui vẻ.
Cửa phòng bao mở ra.
“Tô Tú, sao cô lại ở bên ngoài, nhanh vào kính rượu.”
Phục Tang ánh mắt hơi lóe, câu môi nói: “Tôi vào đây.”
Vào phòng, ánh mắt mọi người liền dừng ở trên người nàng, cười kêu nàng uống rượu.
Khoảng chừng mười mấy phút sau.
Cửa phòng môn đột nhiên bị đẩy ra, một đạo thon dài thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Tiêu Mộc thân xuyên một bộ tây trang lam sắc, cắt may thủ công tây trang bao vây lấy hắn hoàn mỹ dáng người, có vẻ hắn lại cao lại gầy.
Hắn tuấn mỹ dị thường trên mặt thần sắc hơi thanh lãnh, con ngươi hắc diệu thạch hơi trầm xuống, lạnh lẽo quét một vòng trong phòng.
Ngay sau đó, đi tới khuôn mặt ửng đỏ Phục Tang bên người.
“Tiêu…… Tiêu tổng?” Nhà đầu tư cứng đầu lưỡi nói.
Tiêu Mộc nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, vươn tay bắt lấy cánh tay Phục Tang, động tác bá đạo mà không mất ôn nhu kéo nàng mang nhập trong lòng ngực.
“Tôi tới đón cô ấy trở về.”
Nguyên bản mấy người còn tính toán quấn lấy Phục Tang uống rượu, nháy mắt sợ tới mức giật mình.
Tô Tú với Tiêu Mộc……
Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền khi dễ Tiêu Mộc nữ nhân.
“Nguyên lai Tô Tú là người của tiêu tổng a.” Nhà đầu tư nịnh nọt nói: “Khó trách không chỉ có người lớn lên xinh đẹp, kỹ thuật diễn lại còn tốt.”
Phục Tang hừ hừ hai tiếng, nói: “Chuyện này còn cần ông nói sao.”
Ánh mắt Tiêu Mộc tối sầm lại, trong lòng ngực nữ hài say rồi đi.
Nhà đầu tư bị Phục Tang dỗi, không dám giận cũng không dám nói.
Tiêu Mộc mang theo nữ hài đi ra phòng.
Thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Phục Tang kéo tây trang của Tiêu Mộc, ngẩng đầu híp mắt nhìn cằm hắn, nói: “Anh cúi đầu.”
“?” Tiêu Mộc cúi đầu nhìn Phục Tang.
Nữ hài vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, hắc hắc cười nói: “Sao lại có thể đẹp như vậy đâu.”
Tiêu Mộc lần thứ hai xác nhận, nữ hài là say.
“Thích không?” Hắn trầm thấp hỏi.
Phục Tang không chút do dự nói: “Thích.”
Tiêu Mộc cảm giác trái tim như là trúng một tên, nổi lên thật lớn gợn sóng.
(  ̄︶ ̄ ) gương mặt này còn có chút tác dụng.