Chương 29: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (29)

Edit: Hi Nhiễm

Tiêu Mộc đỡ thân thể mềm mại của nữ hài, để nàng ngồi ở ghế phụ, đóng cửa kỹ cửa xe rồi trở lại ghế điều khiển.

Vừa mới lên xe, liền phát hiện nữ hài hai tròng mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Tiêu Mộc không phải chưa từng bị người nhìn chằm chằm, nhưng lại dưới ánh nhìn của nàng có một chút khẩn trương: “Sao vậy?”

Phục Tang híp mắt, tựa như miêu nhi lười nhác mang theo tia vũ mị, nói: “Anh về nhà với em đi.”

Tiêu Mộc sửng sốt, môi hơi nhếch, nói: “Thật là cái tiểu say miêu.”

Phục Tang vươn cánh tay trắng nõn, kéo cà vạt hắn, nãi hung nãi hung: “Anh không muốn hả?”

Tiêu Mộc bị nàng xả như vậy, thân mình khuynh về phía nàng, chóp mũi ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt.

Nữ hài đỏ ửng gò má ở ngay trước mắt, hai tròng mắt liễm diễm như phủ một tầng sương mù, vô cùng đáng yêu.

Hắn vươn ngón tay thon dài vuốt ve cái mũi nhỏ tinh xảo của nàng, nói: “Không có, anh nguyện ý.”

Đưa nàng về nhà còn không phải là về nhà với nàng, không có gì khác nhau.

Nghe thấy hắn nói nguyện ý, nữ hài lẩm bẩm nói: “Này còn được.”

Nàng duỗi tay véo mặt hắn, thỏa mãn nói: “Anh yên tâm, em sẽ đối anh phụ trách.”

Tiêu Mộc: “……”

Lái xe ước chừng nửa giờ.

Xe đỗ vào gara, Tiêu Mộc ôm hơi say nữ hài từ trong xe ra, một đường bế công chúa lên lầu.

“Chìa khóa nhà em ở đâu?”

Phục Tang hơi mở mắt, cười hì hì nói: “Anh đoán xem.”

Tiêu Mộc cảm thấy đêm nay khẳng định không tìm thấy chìa khóa.

Hắn ôm nữ hài đi đến phòng bên cạnh, sau khi trí năng quét mặt, thanh âm máy móc vang lên.

“Tiêu tiên sinh, hoan nghênh về nhà.”

“Hử?” Phục Tang phát ra nghi hoặc thanh âm.

Tiêu Mộc ôm nàng đặt ở trên sô pha, nói: “Nơi này là nhà anh, anh đi rót cho em cốc nước.”

Nói xong, hắn đi hướng phòng bếp.

Phục Tang không uống nhiều, chỉ là hơi say mà thôi, mắt nửa híp nhìn bóng dáng nam nhân.

Sao nhà Tiêu Mộc lại ở cạnh nhà nàng?

Hắn dọn lại đây khi nào?

Nàng chưa kịp nghĩ kỹ, nam nhân đã đi tới trước mặt nàng.

“Nào, uống chút nước ấm.”

Phục Tang nâng lên khuôn mặt nhỏ, nhìn nam nhân dưới ánh đèn.

Tiêu Mộc về nhà đã cởϊ áσ khoác, sơ mi trắng, quần tối màu, dáng người gầy nhưng rắn chắc.

Phục Tang nuốt nước miếng, có ham muốn phác gục hắn.

【 Ký chủ, kiến nghị ngươi không nên chủ động. 】 Phấn Linh Linh nhảy ra tới nói.

“……”

【 Ngươi chỉ cần phụ trách liêu, nam thần sẽ chủ động phác gục ngươi. 】

Tiêu Mộc thấy Phục Tang ngây ngốc, nhịn không được cúi người qua, duỗi tay sờ cái trán của nàng.

“Không muốn uống nước sao?”

Dưới ánh đèn nhu hòa, gò má nữ hài so ngày thường càng thêm vũ mị động lòng người, đôi môi phấn nộn mềm mại, đẹp lại mê người.

Muốn hôn một cái.

Tiêu Mộc từ trước đến nay luôn là người suy nghĩ đi cùng hành động.

Hắn chậm rãi gần sát vào nữ hài, thanh âm trầm thấp hơi mất tiếng: “Anh có thể hôn em không?”

Phục Tang nghe vậy, trên mặt đỏ ửng càng rõ ràng hơn.

Hôn nàng còn cần hỏi sao?

Cái này muốn nàng trả lời như thế nào?

Kết quả là, nàng gật gật đầu.

Tiêu Mộc môi đẹp hơi câu, dường như cảm xúc vô cùng sung sướиɠ, hàng mi dài hơi rũ, cách nàng ngày càng gần.

Phục Tang bỗng vươn tay ngăn lại môi hắn.

Tiêu Mộc hơi ngốc, mắt đen khó hiểu nhìn nàng.

“Chỉ có thể hôn hôn, không cần lại gặm em.” Phục Tang mềm mại giáo huấn: “Lần trước anh đã gặm sưng miệng của em.”

Tiêu Mộc tuấn mỹ trên mặt hơi hồng, lần trước hắn cũng là lần đầu tiên hôn môi.

Hắn nắm lấy bàn tay non mịn của nàng, nhẹ nhàng dời đi, ép bên cạnh người nàng, môi mỏng hôn lên trên môi nàng.