Chương 17: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (17)

Editor: Hi Nhiễm

Lâm Di Nhiên vừa đi vừa phải khống chế nhịp tim đang đập nhanh hơn của mình.

Tiêu Mộc vẫn nhìn về phía cô ta, con ngươi thâm thúy như viên ngọc đen lộng lẫy dường như xuyên thấu qua không khí nhìn về phía cô.

Lâm Di Nhiên đứng cách người đàn ông đó một khoảng không xa, khuôn mặt vẫn cao lãnh hiện lên một mặt nhàn nhạt đỏ ửng ngượng ngùng.

“Tiêu……” Cô cắn môi, hai tròng mắt lập loè ánh sáng, khẽ mở cánh môi: “Tiêu Mộc.”

Tiêu Mộc đương nhiên cũng chú ý tới cô ta.

Hắn cũng nhận ra người phụ nữ bỗng đi đến trước mặt hắn.

—— Lâm Di Nhiên.

Em gái cùng mẹ khác cha với Tô Tú.

Nữ nghệ sĩ mới vừa ký hợp đồng với công ty giải trí nào đó, một đường vì cô ta trải chăn, tính toán lợi dụng cái tên ‘Tiểu Thư Nhã’ để phủng cô ta hồng lên.

Hình tượng ngọc nữ thanh thuần cao lãnh khiến người phụ nữ này hút được không ít fan.

Rất nhiều nam minh tinh trong vòng với các phú thương ngoài vòng đều thích cô ta, nhưng tất cả đều bị ngăn lại khi Tiêu Hách Kiệt điên cuồng theo đuổi cô ta, bọn họ không dám thể hiện tình yêu với cô ta nữa.

Tiêu Hách Kiệt cầu mà không được, hắn chuẩn bị hạ thuốc để đạt được mục đích nhưng người phụ nữ này dùng tiểu mưu kế, muốn cho ‘tỷ tỷ’ của mình Tô Tú thay thế chính mình bị Tiêu Hách Kiệt tiềm.

Ánh mắt Tiêu Mộc lập tức trở nên lạnh lẽo, lặng im không để ý đến người phụ nữ này chủ động đi đến.

Lâm Di Nhiên lại tưởng hắn trầm mặc coi như không quen biết nàng.

Trong lòng hơi mất mát, cô hơi câu môi, tự nhận là mình nở ra nụ cười đẹp nhất như băng tuyết tan rã.

“Chào anh, em là Lâm Di Nhiên.”

Lâm Di Nhiên ý đồ kéo gần khoảng cách của cả hai.

“Thời điểm còn ở trường học em đã rất thích điện ảnh anh diễn, là fans trung thành của anh, hôm nay có thể nhìn thấy anh thật……”

“Tại sao lại không mặc áo khoác ra ngoài?” Tiêu Mộc cắt ngang lời nói của cô ta.

Vừa nói xong, hắn vươn đôi tay thon dài cởϊ áσ khoác được cắt may tinh xảo ra.

Lâm Di Nhiên hơi kinh ngạc, trái tim nhảy bịch bịch càng mất kiểm soát hơn, đỏ ửng trên mặt ngày càng đậm.

Nam thần quốc dân lại chủ động quan tâm cô.

“Em……” Theo bản năng cô định trả lời, bởi vì cảm xúc quá ủy khuất nên mới không mang theo áo khoác ra ngoài hành lang.

Lại ——

Đằng sau truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Em không cẩn thận quên mất.”

Thân thể Lâm Di Nhiên chợt cứng đờ, sắc mắt lúc đỏ lúc trắng lúc đen.

Giọng nói này vừa nãy cô ta vừa mới nghe được.

Tô Tú!

Còn tưởng rằng nam thần cởϊ áσ khoác là để cho cô ta, nhưng người đàn ông đi qua bên người cô ta, khoác áo khoác lên trên người cô gái vừa đi ra.

Lâm Di Nhiên chỉ cảm thấy đầu trống rỗng.

Cảm thấy thẹn, tức giận!

Cô ta siết chặt đôi tay, móng tay sắc nhọn dường như đã cắm vào thịt.

Cảm giác hơi đau đớn giúp cô ta kìm chế cảm xúc.

“Em đến tìm anh hả?” Giọng nói trầm thấp hơi mang từ tính của người đàn ông lộ ra vài phần sung sướиɠ không dễ phát hiện.

Ánh mắt Phục Tang nhìn về phía sắc mặt khó chịu Lâm Di Nhiên.

“Không, em tìm Lâm Di Nhiên có chút việc.”

Hoàn toàn bị bỏ qua Lâm Di Nhiên xoay người lại, biểu tình trên mặt hơi cứng lại, nói: “Cô có chuyện gì tìm tôi?”

Tiêu Mộc với Tô Tú thực sự có quan hệ.

Hơn nữa, thoạt nhìn quan hệ còn không xa lạ, giữa hai người mang theo như có như không mờ ám.

Phục Tang liếc nhìn Tiêu Mộc một cái.

Tiêu Mộc nhận thấy được cô tưởng nói chuyện riêng với Lâm Di Nhiên, con ngươi đen như mực liếc nhìn Lâm Di Nhiên một cái, lộ ra vài phần uy hϊếp lạnh thấu xương.

Trong lòng Lâm Di Nhiên cứng lại.

Uy hϊếp rõ ràng như vậy, cô ta mà còn không thấy được thì chính là ngu ngốc.

Tiêu Mộc rời đi.

Phục Tang mở miệng nói: “Lâm Di Nhiên, ngày đó cô nói với tôi là chỉ cần tôi nghe lời cô nói thì sẽ cho tôi đi gặp người phụ nữ kia?”

Trong lòng Lâm Di Nhiên cười lạnh, thần sắc trên mặt lạnh băng.

Tô Tú là đến cầu xin cô ta nha.

“Cô cho rằng tôi còn sẽ cho cô đi gặp mẹ sao? Cô nằm mơ đi!”