Chương 18: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (18)

Editor: Hi Nhiễm

Phục Tang không tức giận, ngược lại cô nở một nụ cười động lòng người.

“Không phải tôi muốn đi gặp người phụ nữ kia mà tôi chỉ muốn cô giúp tôi mang một câu.”

Lâm Di Nhiên nhíu mày lạnh nhạt nói: “Dù cô có nói nhiều hơn nữa thì mẹ của tôi cũng sẽ không gặp cô.”

Tô Tú muốn leo lên nhà cô ta, không có cửa đâu.

Phục Tang không để tâm cười, nói: “Cô nghe thôi cũng được.”

Cô nói từng câu từng chữ: “Chúc con gái bà ta cũng giỏi như bà ta, sớm ngày cưỡi hạc trở về.”

Lâm Di Nhiên sửng sốt một lúc, giây lát hiểu được, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Tô Tú!”

“Tôi đang đứng ở đây.” Phục Tang nở một nụ cười điềm mỹ, giọng nói mềm mại: “Tốt nhất là cô đừng động tay chân, bên ngoài yến hội đều có phóng viên đấy.”

Cô nhìn thoáng qua phía cách đó không xa: “Tiêu Mộc còn ở chỗ kia nga, hắn mà thấy cô đánh tiểu khả ái của hắn, cô liền thảm rồi.”

Lâm Di Nhiên suýt thì ho ra máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cái đồ bạch liên hoa tâm cơ!”

Cô nhất định phải làm Tiêu Mộc biết gương mặt thật của Tô Tú.

Phục Tang chớp chớp mắt, nói: “Tôi coi như cô khen tôi thông minh đi.”

Cô gái ‘tâm cơ’ gọi là thông minh, cô không muốn làm một người ngu xuẩn.

“Tuổi cô ít hơn tuổi tôi, thế mà thấy thế nào lại như bác gái thời mãn kinh, thật xấu.”

Dứt lời, cô xoay người đi đến chỗ Tiêu Mộc.

Bên cạnh cửa sổ sát đất chỉ còn lại có Lâm Di Nhiên tức đến điên rồi.

Ánh mắt Tiêu Mộc lạnh lùng liếc nhìn Lâm Di Nhiên một cái.

“Cô ta không làm gì em chứ?”

Phục Tang nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không ạ.”

Tiêu Mộc trầm thấp nói: “Nếu em gặp chuyện gì thì có thể tìm anh nói chuyện.”

Phục Tang ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông thịnh thế mỹ nhan, nhẹ nhàng cười hỏi: “Chuyện gì cũng đều được ạ?”

Tiêu Mộc hơi gật đầu, nói: “Em nói đi.”

Phục Tang nghĩ nghĩ, nói: “Em đã xuất đạo ba năm rồi, công ty và người đại diện thường xuyên tự tiện thay em tiếp thông cáo, mặc kệ anti-fan tấn công em, còn lấy tài nguyên thuộc về em cho nữ minh tinh khác.”

Ánh mắt Tiêu Mộc trở nên u ám, kích động một luồng khí đen.

Chưa đợi đến lúc Nịnh Manh đưa ra yêu cầu, hắn nói: “Có muốn ký hợp đồng với giải trí Tinh Thụy không?”

Ánh mắt Phục Tang sáng lên, nói: “Có được không ạ?”

Cô tự mình nỗ lực cũng có thể ký hợp đồng với giải trí Tinh Thụy.

Nhưng nếu có Tiêu Mộc trợ giúp sẽ giúp giảm đi rất nhiều đường vòng, có thể nhanh chóng thành công hơn.

“Hiện tại ở trên mạng em bị hắc thực thảm, giải trí Tinh Thụy sẽ đồng ý ký với em sao?”

Cô gái nhỏ ngưỡng khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhìn hắn, trong đôi mắt động lòng người lập lòe ánh sáng, ẩn ẩn mang theo chờ mong.

Khiến người ta muốn đưa tất cả mọi thứ cho cô.

Tiêu Mộc nhịn xuống tâm tư muốn xoa bóp gương mặt cô gái nhỏ, trầm thấp nói: “Đương nhiên sẽ.”

Hắn là cổ đông lớn nhất của giải trí Tinh Thụy, chiếm giữ phần lớn cổ phần.

Ký hợp đồng cũng phân ra vài cấp bậc, chỉ cần cô nguyện ý, công ty sẽ toàn lực chế tạo cô thành một siêu cấp minh tinh.

“Nếu thế thì tốt quá rồi.” Phục Tang cong cong đôi mắt, nói: “Cảm ơn anh, Tiêu Mộc.”

Trong mắt Tiêu Mộc hiện lên ý cười, nói: “Yến hội sắp kết thúc, để anh đưa em về đi.”

“Vâng.”

Phục Tang đi với hắn rời khỏi khách sạn.

Nửa giờ sau.

Xe hơi màu đen điệu thấp mà xa hoa tiến vào trong tiểu khu.

Tiêu Mộc từ trên xe xuống dưới, kéo cửa xe ra, một bàn tay che chở đầu của cô gái để cô xuống xe.

Phục Tang vẫy vẫy tay, nói: “Em về nhà trước đây.”

“Tô Tú.” Tiêu Mộc gọi cô lại.

“Dạ?” Phục Tang quay đầu lại.

Tiêu Mộc mở miệng trầm thấp nói: “Ngày mai liên hệ với em như thế nào?”

Phục Tang lập tức có chút ngượng ngùng, nói: “Em quên mất chưa đưa số điện thoại cho anh.”

Hai người trao đổi số điện thoại.

Tiêu Mộc ngồi ở trên xe một lúc, nhìn căn phòng trên tầng kia sáng đèn lên, mới lái xe rời đi.