Editor: Hi Nhiễm
Một chiếc áo khoác khoác trên người cô, vì cô chắn đi gió lạnh ban đêm.
Phục Tang kinh ngạc quay đầu lại, thấy không biết khi nào Tiêu Mộc đã đứng bên cạnh cô.
“Tiêu tổng.” Cô nâng lên tay phải giữ lấy tây trang, nói: “Cảm ơn.”
Giọng điệu cô gái thực khách sáo, mang theo một chút xa cách.
Trong mắt thâm trầm của Tiêu Mộc hiện lên một tia ám mang, nhẹ nhàng nói: “Gọi tôi là Tiêu Mộc.”
Cấp dưới với các nhân tài thương nghiệp làm ăn với hắn gọi hắn là Tiêu tổng.
Tuy giọng nói cô gái nhỏ gọi hắn là tiêu tổng rất êm tai, nhưng bởi vì cô quá mức lễ phép nên có vẻ có chút xa cách.
Hắn không thích.
Phục Tang nhìn thoáng qua khuôn mặt hơi lạnh lùng của hắn, muốn nói lại thôi.
Nếu là có nước thuốc ma pháp gì có thể làm Tiêu Mộc quên đi việc xảy ra trong bữa tiệc thì tốt rồi.
Huhu, cô không phải là nữ quái lực, mà là tiểu khả ái yêu cầu ôm ấp hôn hít mà.
“Tiêu…… Mộc.” Trên mặt Phục Tang hiện lên một chút ngượng ngùng, nói: “Vừa nãy tôi……”
Thời điểm cô nói chuyện, có một đám người hướng về cửa khách sạn đi ra, người nói nói cười cười đi qua bên người bọn họ, mắt thấy muốn va phải cô gái.
Tiêu Mộc vươn đôi tay thon dài ôm vai cô gái nhỏ, kéo cô vào trong lòng ngực.
Phục Tang đột nhiên không kịp phòng ngừa nhào vào trong lòng ngực người đàn ông, chóp mũi ngửi thấy được hương thơm nhẹ nhàng trên người hắn.
Lập tức.
Chưa bao giờ gần gũi với phái nam, tim đập của cô có chút thất thường.
Gương mặt trắng nõn tinh xảo hơi đỏ ửng.
Gần quá.
Nam thần ôm ấp khiến người cảm giác thực an tâm.
Nhưng mà cái ôm ấm áp này còn chưa được vài giây.
“Chú nhỏ.” Một giọng nam trẻ tuổi truyền đến, giọng điệu mang theo vài phần phức tạp.
Phục Tang ló đầu ra nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa đứng mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đẹp đẽ quý giá.
Bộ dạng ‘hoa hòe lộng lẫy’ như sợ người khác không biết họ là phú nhị đại.
【 Ký chủ. 】Thanh âm Phấn Linh Linh vang lên.
【 Hắn chính là nam chủ vị diện này Tiêu Hách Kiệt, kết cục thê thảm của nguyên chủ cũng có hắn tham dự, hiện tại đi lên đánh hắn một trận đi. 】
“……”
Ngược tra cũng phải nhìn tình huống hiểu không.
Bây giờ cô đang ‘mảnh mai’ nằm ở trong lòng ngực nam thần, như thế nào có thể động thủ đánh người.
Huống chi, đánh người khác loại hành vi này không phù hợp để tiểu khả ái như cô làm.
“Cô gái trong ngực chú là ai thế?” Giọng điệu Tiêu Hách Kiệt mang theo vài phần thử.
Nguyên chủ với Lâm Di Nhiên lớn lên có vài phần giống nhau, ánh mắt đầu tiên Tiêu Hách Kiệt nhìn nhầm, còn tưởng rằng Lâm Di Nhiên ở cạnh Tiêu Mộc.
Nhìn kỹ lại thì cô gái trong ngực Tiêu Mộc dường như là giống nhau.
Nhưng khí chất lại không giống nhau.
Lâm Di Nhiên thanh cao như hoa sen không thể khinh nhờn.
Còn cô gái đang ở trong lòng ngực Tiêu Mộc thì khí chất kiều mỹ, tựa như một con thú cưng mềm mại đáng yêu.
Hai người không giống nhau.
Ánh mắt Tiêu Mộc trầm xuống, yên lặng chắn một ít ánh mắt đánh giá của Tiêu Hách Kiệt.
“Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
Quy củ của Tiêu gia kỳ thật thực nghiêm khắc.
Từ nhỏ đến lớn Tiêu Hách Kiệt luôn sợ người chú nhỏ này, hắn lại càng muốn kéo Tiêu Mộc xuống đài, nhưng hiện tại cánh chim của hắn không đầy, trước mắt vẫn chỉ có thể giống như ‘con trai’ tôn kính Tiêu Mộc.
“Bạn cháu mời cháu đến tham gia tiệc khánh công.”
Mấy cái phú nhị đại tuổi trẻ này, vào lúc bữa tiệc cao trào đến đây chỉ là để gặp một ít nữ minh tinh.
Những nữ minh tinh đó cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để leo lên đùi phú hào.
Tiêu Hách Kiệt thấy bộ dạng Tiêu Mộc như dã thú giữ đồ ăn, hắn cũng không dám lại hỏi nhiều.
Đêm nay hắn đến đây có mục đích khác.
Theo đuổi Lâm Di Nhiên ba tháng, vài ngài trước hạ thuốc cũng chưa thu phục được Lâm Di Nhiên.
Lâm Di Nhiên quá thông minh.
Lại không theo đuổi được cô ta thì hắn sẽ mất mặt trước mặt bạn bè mất, đêm nay dù có chuyện gì cũng nhất định phải thu phục được cô ta.
“Chú nhỏ, cháu đi vào trước.”