Chương 13: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (13)

Editor: Hi Nhiễm

Tiêu Hách Kiệt đi rồi, ở cửa chỉ còn lại có Phục Tang với Tiêu Mộc.

Giữa hai người tuy không nói gì, trong không gian lại phiêu đãng một nguồn không khí ấm áp.

Tay Tiêu Mộc ôm vai cô vẫn không buông ra, môi mỏng hơi mím, nói: “Tô Tú.”

“Dạ?” Phục Tang ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô gái trang điểm nhẹ dừng ở trong mắt người đàn ông, gương mặt phiếm đỏ ửng nhàn nhạt khiến người muốn cúi đầu hôn một cái.

Hoặc là duỗi tay xoa bóp.

“Về việc ở khách sạn ngày hôm đó ……”

“Tôi sẽ phụ trách!” Phục Tang vội nói, giọng điệu vô cùng kiên định.

“……”

Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Mộc suýt thì banh không được.

Lúc trước Tiêu Mộc luôn luôn đạm mạc, duy chỉ luôn là bị mỗi hành động của cô gợi lên tươi cười.

Cô thật sự quá đáng yêu.

Tin đồn trên mạng dù sao cũng là nghe đồn, không thể tin.

Đôi mắt trong suốt của cô gái nhỏ lập lòe ánh sáng nhạt, đẹp đến mức khiến người muốn hôn lên.

Phục Tang thấy Tiêu Mộc im lặng, trong lòng thực lo sợ.

Chết rồi chết rồi.

Chẳng lẽ không nên nói như vậy?

Nhưng cô thật sự không phải tiểu khả ái không phụ trách nhiệm nha.

Tiêu Mộc nhìn xung quanh một chút, nói: “Đi hoa viên ngồi đi?”

Tuy thời tiết hơi mát lạnh, nhưng so với bữa tiệc náo nhiệt, không khí hoa viên yên tĩnh càng phù hợp để nói chuyện hơn.

Phục Tang gật đầu.

Tiêu Mộc không phản bác lời nói của cô, chắc là đồng ý cô phụ trách nhỉ.

Hoa viên trong khách sạn trồng các loại hoa tươi, trong không khí tràn ngập mùi hoa thoang thoảng, suối phun nước dưới ánh trăng mỹ lệ và mộng ảo.

Giữa bãi cỏ xanh ở hoa viên có bàn ghê đu dây màu trắng khắc hoa, thích hợp cho cặp đôi ngồi.

Tiêu Mộc mang cô ngồi xuống bàn ghế đu dây.

Ánh trăng sáng từ phía chân trời chiếu xuống, ánh trăng khiến cảnh đêm đẹp như một bức họa duy mĩ.

“Anh đã điều tra rõ ràng chuyện ở khách sạn.”

Mấy ngày nay, Tiêu Mộc đã điều tra rõ ràng mọi việc từ lúc cô sinh ra đến khi lớn lên đến giờ.

Cho nên biết cô với Lâm Di Nhiên là chị em cùng mẹ khác cha, đồng thời cũng biết rõ ràng vì sao đêm đó cô sẽ ở trong phòng hắn.

Cô là vì bị Lâm Di Nhiên hãm hại.

Mà hắn cũng bị người thiết kế tưởng hủy hoại thanh danh của hắn.

Vốn dĩ cô sẽ bị đưa lên giường Tiêu Hách Kiệt, trời xui đất khiến, lại tiến vào phòng hắn.

“Em phải cẩn thận với em gái cùng mẹ khác cha Lâm Di Nhiên.” Hắn chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy.

Phục Tang nghe được lời này, ánh mắt hơi lóe.

Dù cô biết nguyên nhân nhưng cô vẫn phải giả vờ là không biết gì.

“Tại sao?”

Tiêu Mộc quay đầu nhìn cô, nói: “Em chính là uống rượu cô ta đưa mới có thể say không tỉnh táo, bị người đưa đến phòng anh.”

Nói đến chỗ này, đáy lòng hắn thực không vui.

“Sau này không được tùy tiện uống rượu người khác đưa hiểu không.”

“Vâng.” Phục Tang bị giọng nói đột nhiên nghiêm túc, âm trầm của hắn dọa kinh, vội ngồi thẳng.

Tiêu Mộc nhận ra ngữ khí của mình quá nặng, lại bị phản ứng của cô làm cho không biết phải làm thế nào.

Giống như hung hung lão sư đang ở dạy dỗ học sinh ngoan ngốc manh của mình.

“Trở về đi.”

Tiêu Mộc đầu tiên đứng dậy, hướng cô vươn tay.

Phục Tang đặt bàn tay trắng nõn để vào trong tay hắn, tùy ý để hắn kéo cô đứng lên.

Trước khi tiến vào hội trường, Phục Tang cởϊ áσ khoác ra trả lại Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc nói: “Anh có việc vội đi trước đây.”

Phục Tang nhẹ nhàng cười nói: “Vâng.”

Sao lại có thể ngoan với đáng yêu như vậy.

Tiêu Mộc không nhịn được nữa, duỗi tay sờ đầu cô mới xoay người rời đi.

Không ít minh tinh lộ ra ánh mắt ghen ghét và hâm mộ.

Nếu coi những ánh mắt này như dao nhỏ.

Phục Tang cảm thấy chính mình đã thành con nhím.

Quả nhiên Tiêu Mộc là nam thần quốc dân, quá được yêu thích.

Sau khi thấy Tiêu Mộc rời đi.

Một người phụ nữ xinh đẹp mặc chiếc váy lễ phục màu trắng xuất hiện ở trước mắt cô.