Chương 11-1: Nhà khoa học thập niên 70 (37)

“Để tao xem mày còn có thể đắc ý được bao lâu!” Lý Hương Hương tức giận dậm chân một cái, xoay người chạy đi.

Cô ả giận đến độ hốc mắt ửng đỏ.

Bạch Chỉ nhìn theo hướng cô ta khuất bóng dần, thu tầm mắt.

Trong đầu, hệ thống số 444 nuốt một ngụm nước miếng, nhịn không được nói: “Ký chủ…… bản lĩnh chọc tức người khác của cô đỉnh thật……”

Nó là người ngoài mà còn cảm thấy hơi tức, không biết người trong cuộc là Lý Hương Hương phải tức cỡ nào.

Bạch Chỉ hơi nghiêng đầu, trông có hơi mờ mịt: “Làm gì có, tôi đang nghiêm túc trả lời cô ta mà.”

Hệ thống số 444 không tin, “Vậy lúc nãy trong đầu cô đang suy nghĩ về chuyện gì?”

Bạch Chỉ: “Làm thế nào để vận dụng nguồn năng lượng mới để tạo ra XXXX và cải tiến đường dây truyền điện vô tuyến XXX.”

“Cô đang nói cái gì vậy?” Hệ thống số 444 ngu ngơ, “…… Cô không thành tâm chọc tức cô ta à?”

Bạch Chỉ ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Hệ thống, ta cảm thấy lúc Chúa sáng thế tạo ra mi, hình như bị lỗi gì đó rồi, chỉ có mình mi ngu ngốc không nghe hiểu tiếng người, hay là tất cả các hệ thống khác đều ngu ngốc không nghe hiểu tiếng người như thế?”

Cô hỏi những lời này vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giống như một câu hỏi mang ý thăm dò để tìm tòi của một nhà khoa học thích khám phá cái mới.

Hệ thống số 444: “…………” Tức giận bật khóc!

Nó yên lặng giả chết, chẳng mấy chốc, trên diễn đàn giới hệ thống xuất hiện một bài đăng mới ——

#Hôm nay lại là một ngày bị ký chủ chọc tức, giận chết đi được!!#

----------------

Lý Hương Hương khóc lóc chạy về nhà.

Trần Quế Phương thấy vậy, lập tức hỏi: “Sao lại thế này? Tại sao con lại khóc? Con không liên lạc được với Cố Hâm Thần, hay là do cậu ta cũng không có biện pháp?”

Nhắc tới chuyện này, cuối cùng cảm xúc của Lý Hương Hương cũng khá hơn đôi chút, ánh mắt toát lên sự thù hận, “Đương nhiên là Hâm Thần có biện pháp! Anh ấy chính là thiếu gia ở thủ đô cơ mà, hơn nữa anh ấy thích con lắm, vừa nghe con nói vậy thì lập tức bảo rằng chờ đến lúc khai giảng, anh ấy sẽ nghĩ cách đuổi cổ Lý Bạch Chỉ ra khỏi đại học Bắc Kinh!”

“Thật ư?!”

“Thật ạ, gia đình anh Hâm Thần có quyền thế như vậy mà, một con nhỏ nhà quê như Lý Bạch Chỉ sao có thể chống lại Hâm Thần được? Con sẽ chờ xem cảnh con ả đó bị đuổi khỏi đại học Bắc Kinh, rồi xám xịt quay về!” Nói đến câu sau, Lý Hương Hương nghiến răng nghiến lợi.

Trần Quế Phương nghe thấy thế, mụ lập tức cười: “Ha ha, mẹ cũng sẽ chờ xem! Hương Hương, vậy đây là chuyện tốt mà, thế sao con lại khóc?”

Lý Hương Hương lau nước mắt, trong ánh mắt tỏa ra ánh sáng hưng phấn mơ hồ, “Đúng vậy, đây là chuyện tốt, con không nên khóc! Con nên cười mới phải, con phải cười chờ đến ngày nhìn thấy con ả đó khóc!”

“Như vậy mới phải chứ!”

“Đúng rồi, mẹ ơi, anh Hâm Thần còn nói, đợi đến lúc con đến thủ đô, anh ấy sẽ gọi tài xế lái xe tới đón con.” Nói đến đây, khóe miệng Lý Hương Hương không kiềm được lại lộ ra một nụ cười tươi tắn.

Cô ta có cậu thiếu gia Cố Hâm Thần của nhà họ Cố vừa có tiền lại vừa có quyền, còn Lý Bạch Chỉ thì có cái gì?!

“Lái xe? Là ô tô hả?! Trời ơi, quả nhiên Cố Hâm Thần là cậu ấm nhỏ ở trong thành phố!” Trần Quế Phương kinh ngạc.

Đó chính là ô tô đấy.

Cười đời này của mụ chỉ mới nhìn thấy nó được vài lần thôi!

“Đương nhiên rồi, nhà anh ấy vừa có xe sang lại còn có cả tài xế.” Lý Hương Hương hơi hếch cằm lên, cô ả trông kiêu ngạo như thể chúng đều là của mình.

“Ai dà, quả nhiên là con rể tương lai của mẹ, Hương Hương à, con nhất định phải giữ chặt Cố Hâm Thần đấy nhé, mẹ nói cho biết, bây giờ bên ngoài có nhiều con hồ ly tinh lắm, mà cậu Cố kia lại……”

Hai mẹ con ghé sát vào nhau cùng bàn luận sôi nổi.