Không bao lâu sau, tiếng xôn xao bàn tán trong thôn lại vang lên, xem ra đám người đưa ba anh em nhà họ Lý vào bệnh viện đã quay về.
Hai ông cháu Bạch Chỉ vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, không thèm để ý.
Kết quả ngay đêm hôm đó, không chỉ đại đội trưởng, mà ngay cả gia đình Lý Đại Trụ kể cả ba anh em nhà họ đều đã quay về!
—— Trong ba anh em, con cả bị mù một con mắt, đã được băng bó đàng hoàng.
—— Tay trái của đứa con thứ hai không thể dùng lực mạnh được nữa, chắc chắn vết thương trên khuôn mặt sẽ để lại sẹo.
—— Người con thứ tư bị thương nặng nhất, đôi chân hoàn toàn bị tàn phế, suốt cuộc đời này chỉ có thể nằm ở trên giường, không thể đứng lên được nữa.
Cứ tiếp tục ở lại bệnh viện chỉ tổ đốt tiền mà thôi, nhà Lý Đại Trụ cũng không dành dụm được bao nhiêu tiền, chỉ có vài ba đồng bạc lúc trước cướp được từ trên tay Lý Xuyên Dân.
Nhìn tình huống của ba anh em nhà họ, ai nấy đều biết chắc rằng sau này sẽ tiêu tốn không ít tiền điều trị, bệnh viện cũng đề nghị bọn họ trở về dưỡng thương, cho nên đại đội trưởng và Lý Đại Trụ lại mang theo người trở về.
Ba anh em nằm ở trên xe đẩy bằng tay, vẻ mặt sau khi tỉnh táo đầy tuyệt vọng.
Anh tư nhà họ Lý còn nửa tỉnh nửa mê, bằng không nếu biết tình trạng của mình như thế thì sẽ càng điên cuồng hơn.
Một lát sau, Trần Quế Phương và Lý Hương Hương vội vàng xông tới chỗ Bạch Chỉ và Lý Xuyên Dân.
“Cái dòng thứ ác ôn táng tận lương tâm! Trả con trai lại cho tao, hai ông cháu chúng mày mau trả con trai lành lặn về cho tao! Đều là tại hai ông cháu mày, nếu không phải tại hai ông cháu mày thì con tao sẽ không xảy ra chuyện như vậy!!” Trần Quế Phương tru lên một tiếng rồi xông đến, nhưng nửa đường bị thôn dân ngăn lại.
Nếu lúc trước mụ nói như vậy, thôn dân còn có thể suy ngẫm, nhưng trải qua một ngày lên men hôm nay, các thôn dân đều cảm thấy là do ba đứa con trai nhà Lý Đại Trụ gặp báo ứng, không liên quan gì đến nhà của Bạch Chỉ cả.
Nhưng cũng không ai chịu ra mặt nói chuyện thay bọn họ, chỉ cản người lại, miễn cho làm ông cháu họ bị thương thật.
“Lý Bạch Chỉ, sao hai ông cháu nhà cô lại hiểm độc như thế!” Lý Hương Hương khóc đến nỗi sưng cả mắt, ba người anh trai vốn là chỗ dựa vững chắc của cô ta, hiện giờ cả ba người anh trai không ai là lành lặn, cô ta hận Bạch Chỉ chết đi được.
“Lý Xuyên Dân, Lý Bạch Chỉ, ông cháu nhà mày phải phải nói ra lẽ cho tao!” Trần Quế Phương bị người cản lại, không đánh được người nên bèn nghiến răng nghiến lợi, mụ buông lời chửi rủa, “Dòng thứ táng tận lương tâm, tại sao nhà chúng mày không chết hết đi! Đoạn tử tuyệt tôn rồi tuyệt hậu luôn đi, mày là đồ sao chổi, đồ tai họa, đồ đê tiện……”
Bạch Chỉ không để ý tới bọn họ, ngược lại nhìn về phía đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, lần này cháu sẽ báo cảnh sát thật, bọn họ phá huỷ nhà cửa của cháu, xem như là ‘ bắt cả người lẫn tang chứng vật chứng ’, nếu không phải là do bọn họ, nhà cửa của cháu có lẽ sẽ không sập đâu. Bọn họ lén lút trèo tường đột nhập vào nhà cháu lúc nửa đêm, không biết là có ý đồ xấu xa gì.”
Thấy đại đội trưởng muốn nói gì đó, cô lại ung dung thong thả bổ thêm một câu ——
“Lần này cháu có chứng cứ, chính là đây này.” Cô chỉ vào căn nhà sập bên cạnh.
Tiếng chửi rủa của Trần Quế Phương chợt dừng lại, mụ ta sửng sốt, ngay cả Lý Đại Trụ đang nhìn họ với vẻ oán hận cũng sững người.
Rõ ràng là bọn họ tìm hai ông cháu Bạch Chỉ tính sổ, nhưng cuối cùng tại sao lại biến thành Bạch Chỉ muốn kiện nhà bọn họ rồi?!
“Pháp luật nhà nước bây giờ cũng phần nào hoàn thiện rồi. Đầu tiên thì bọn họ đốt giấy báo dự thi, còn bây giờ lại làm ra chuyện như vậy, ỷ nhà chúng cháu chỉ có hai ông cháu nương tựa vào nhau, hại nhà cháu không có chỗ ở, nhất định cảnh sát sẽ xử lí chuyện này!” Bạch Chỉ vô cùng bình tĩnh, tầm mắt hướng về đại đội trưởng, ông ta có thể thấy được sự kiên định và quyết tâm trong ánh mắt của cô.