Chương 5-3: Nhà khoa học thập niên 70 (17)

“Bà nhổ vào! Con ả sao chổi này, căn nhà của mày sập đè lên mấy đứa con nhà tao, vậy mà bây giờ mày còn muốn……”

Bạch Chỉ ngắt lời mụ: “Nếu tối hôm qua cháu và ông ở nhà, thì có lẽ bây giờ cũng đã chết trong đống đất đá này rồi, tuy nhà họ bị thương thật, nhưng lần này cháu có chứng cứ, nhất định cảnh sát sẽ thẩm vấn bọn họ! Ông nội, ông cháu mình đến báo cảnh sát đi.”

Cô quay đầu nhìn về phía Lý Xuyên Dân.

Lý Xuyên Dân ngơ ngác, mờ mịt đi hai bước theo Bạch Chỉ.

“Đợi đã!” Lý Đại Trụ lập tức lên tiếng.

Trần Quế Phương cũng cắn răng, la lớn: “Chúng mày không được đi!”

Dù mụ kêu la lớn tiếng thế đấy, mắng chửi hăng say thế đấy, nhưng trên đường trở về, thật ra mụ đã hỏi Lý Hương Hương rồi, đại đội trưởng cũng nói tương tự, nhà mụ không thể bắt ép hai ông cháu Bạch Chỉ bồi thường được, dù sao cũng là do ba đứa con trai mụ đêm hôm khuya khoắt lén trèo tường đột nhập vào nhà người ta để làm chuyện xấu.

Nếu Bạch Chỉ báo cảnh sát thật, thì cảnh sát cũng chỉ bắt ba thằng con của mụ thôi!

Tình trạng bây giờ của ba đứa con trai mụ vốn đã không tốt, nếu còn bị bắt vào đồn cảnh sát hai ngày, dù vài ngày sau đó sẽ được thả ra thì cũng ……

Lý Đại Trụ và Trần Quế Phương không dám tượng tưởng đến kết quả lúc ấy sẽ ra sao!

Bạch Chỉ và Lý Xuyên Dân dừng bước chân.

“Bạch Chỉ à, cháu đừng động một tí là đòi đến đồn cảnh sát chứ, chuyện trong thôn của chúng ta thì cứ tự mình giải quyết ở trong thôn đi!” Đại đội trưởng thở dài tiến lên khuyên bảo, ông ta lại bắt đầu ba phải.

“Cô muốn cái gì?” Lý Hương Hương nghiến răng hỏi.

Bạch Chỉ quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Chiếm lấy nhà tôi cũng lâu rồi đó, đến lúc trả về cho chủ rồi.”

Tất cả mọi người xung quanh bỗng chốc im phăng phắc.

Cũng đúng, căn nhà mà gia đình Lý Đại Trụ đang sống là tài sản của Lý Xuyên Dân trước kia, lúc trước không phải không có ai trong thôn nghĩ tới chuyện này, phải biết rằng, đó chính là căn nhà đẹp nhất trong thôn họ.

Nhưng gia đình Lý Đại Trụ vốn đã sống ở bên trong, họ tiên hạ thủ vi cường*, bá chiếm lấy căn nhà kia.

(* Tiên hạ thủ vi cường có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.)

Các thôn dân cùng có chung một chủ ý chỉ có thể lén lút mắng vài câu, dù sao bọn họ cũng không lẹ tay bằng nhà người ta thật.

“Đại đội trưởng, yêu cầu này của cháu không quá đáng chứ? Vốn dĩ căn nhà này là của nhà cháu, bọn họ bá chiếm lâu như vậy, đã đến lúc nên trả lại rồi.” Bạch Chỉ quét mắt liếc nhìn đám người Lý Đại Trụ, lại nhìn về phía đại đội trưởng.

Đại đội trưởng chỉ im lặng nhíu mày.

“Lý Bạch Chỉ! Mày đang mơ mộng cái gì đó hả?! Đó là nhà của chúng tao, đáng lẽ ra nhà chúng mày phải bồi thường cho nhà tao, thế mà mày còn dám tơ tưởng đến nhà của tao à, mày đừng có mơ! Bà đây phải liều mạng với mày!” Trần Quế Phương tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch.

Mụ xô những người đang can ngăn mình ra, nhặt lấy một cục đá to dưới đất muốn đến đánh Bạch Chỉ.

“Dì Quế Phương à, dì đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ!”

“Trần Quế Phương!”

Các thôn dân thấy thế thì sốt ruột, chỉ có Bạch Chỉ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí cô còn tiến lên một bước: “Bà cứ đánh thử xem, có vẻ như bà thương yêu mấy đứa con trai của mình lắm nhỉ, muốn cùng đi vô đồn cảnh sát với con trai đúng không.”

Tay Trần Quế Phương lập tức cứng đờ lại.

Mụ thường hay chửi rủa xối xả, trước giờ chẳng có ai lớn giọng đanh đá bằng mụ, lại càng ngang ngược hơn bất kỳ ai. Nhưng trên thực tế, mụ ta là người tham sống sợ chết, lại sợ dính đến mấy chuyện phiền phức, chẳng qua trước giờ chưa có ai uy hϊếp mụ bằng luật pháp hay cảnh sát mà thôi.

Bạch Chỉ đã nhìn ra điểm này của mụ từ buổi chiều ngày hôm qua.

Tầm mắt Bạch Chỉ hướng về phía đại đội trưởng và Lý Đại Trụ: “Bây giờ mấy người mau đưa ra quyết định đi, nếu không trả nhà cho ông cháu tôi thì tôi và ông nội chỉ có thể đến đồn cảnh sát báo án thôi, đêm nay chúng tôi sẽ ở luôn trong đồn cảnh sát.”

Đôi lông mày của đại đội trưởng nhíu chặt lại, ánh mắt Lý Đại Trụ cũng tối đi, không biết là đang suy tính chuyện gì.

----------------------------