Chương 5-1: Nhà khoa học thập niên 70 (15)

Mấy ngày nay trong thôn vô cùng náo nhiệt, ba thằng con nhà Lý Đại Trụ nửa đêm lén lút trèo tường vào nhà hai ông cháu Bạch Chỉ thả rắn, chẳng may căn nhà bị sập, tình trạng của cả ba anh em vô cùng thê thảm, ba anh em hiện giờ đã được người nhà đưa đến bệnh viện đến giờ còn chưa trở về, cũng không nghe ngóng được tin tức gì.

Các thôn dân tụ tập lại một chỗ, bắt đầu bàn tán xôn xao về chuyện này.

“Ba thằng con trai nhà Lý Đại Trụ xui xẻo thật……”

“Theo như tôi nghĩ thì là do bọn nó gặp báo ứng đó, đáng đời quá còn gì, lúc trước có người nói bọn nó trèo tường đốt giấy báo dự thi thì tôi còn chưa tin lắm, nhìn mọi chuyện bây giờ xem, chắc chắn là bọn nó làm chớ ai!”

“Mấy người nói xem chú Xuyên Dân có biết chuyện này không? Tối hôm qua hai ông cháu họ còn rời khỏi nhà đi đến thị trấn đó!”

“Chắc là không biết đâu, chẳng lẽ bọn họ còn tự làm cho nhà mình sập được cơ à?”

“Vậy thì chú Xuyên Dân và Bạch Chỉ cũng may mắn quá rồi!”

Lúc này, lại có một một ông cụ lớn tuổi xen vào ——

“Ài, đều là báo ứng cả đấy, gậy ông đập lưng ông mà, căn nhà kia sập xuống, đúng lúc ba thằng con trai nhà họ Lý ở bên trong, không sập trúng Xuyên Dân và Bạch Chỉ mà ngược lại sập trúng ba đứa con nhà họ, đây đều là nhân quả từ trước……”

“Chú Lục, ý chú là sao?”

“Chẳng lẽ mấy người quên rồi à, trước kia Xuyên Dân sống ở đâu? Mấy người không nhớ rằng ai đã sửa chữa cái chuồng cừu kia à!”

“A, tôi nhớ ra rồi!” Lập tức liền có thôn dân nói, “Căn nhà hiện giờ gia đình Lý Đại Trụ đang ở là của chú Xuyên Dân, năm đó nhà lão Đại Trụ đói khổ, không nuôi nỗi mấy đứa con, suýt nữa bán chúng nó lấy tiền. Nếu không phải chú Xuyên Dân thương tình, cho bọn họ ăn cho bọn họ mặc, còn cho nhà họ thuê đất thuê nhà, có lẽ bây giờ ở trong thôn không có đại gia đình của Lý Đại Trụ đâu! Hồi ấy, hai cha con Lý Đại Trụ đã sửa chữa cái chuồng cừu đó, bảo rằng bọn họ làm ruộng xong xuôi rồi nên muốn đến báo ân, định giúp tu sửa cái chuồng cừu kia……”

Lập tức liền có mấy thôn dân trẻ tuổi thổn thức ——

“Chậc chậc, vậy thì đúng là gậy ông đập lưng ông thật, hai cha con Lý Đại Trụ đuổi hai ông cháu Xuyên Dân đến ở chuồng cừu, còn gia đình mình thì chiếm đoạt nhà người ta, kết quả cái chuồng cừu kia tu sửa không kiên cố, không sập trúng người có ân mà sập sập trúng người ba thằng con độc ác, quả nhiên là báo ứng!”

Tức khắc, các thôn dân gật đầu tỏ ý tán thành, hiển nhiên cũng cho rằng nhà Lý Đại Trụ gặp phải báo ứng.

“Sau này nhà ta vẫn nên cách xa gia đình đó ra một chút, miễn cho dính phải thứ xui xẻo……”

Lúc các thôn dân đang bàn tán sôi nổi, Bạch Chỉ và Lý Xuyên Dân đang thu dọn đồ đạc từ căn nhà sập, chỉ là bọn họ vốn dĩ không có đồ đạc gì nhiều, chẳng mấy chốc đã gom hết tất cả những món đồ có thể sử dụng được.

Lý Xuyên Dân nhìn về phía Bạch Chỉ, chợt mở lời: “Tiểu Chỉ, căn nhà sập này……”

Bạch Chỉ nhìn ông cụ, vẻ mặt vô tội: “Ông nội, cũng may tối hôm qua hai ông cháu chúng ta không ở lại trong thôn!”

“Đúng vậy, may thật may thật.” Lý Xuyên Dân nghĩ mà sợ không thôi.

Ý nghĩ vừa dâng lên trong lòng đã lập tức bị dập tắt, Bạch Chỉ nhà ông sao có thể điều khiển được việc nhà cửa sập hay không sập chứ? Chỉ là trùng hợp thôi, chỉ là do ông cháu họ may mắn nên không gặp phải xui xẻo như họ!

“Ài, cũng không biết sau này chúng ta phải sống ở đâu…… Trước khi nhà ta được xây lại, có lẽ ông cháu ta chỉ có thể sống ở chuồng bò thôi.” Hơn nữa bọn họ cũng không có đủ tiền để thuê người ta đến xây nhà giúp, dù cho đó là loại đơn giản nhất!

Lý Xuyên Dân lại thở dài một tiếng.

Bạch Chỉ: “Không sao đâu ông ạ, sẽ có chỗ ở ngay thôi.”

Lý Xuyên Dân không hiểu lắm, chỉ nghĩ Bạch Chỉ đang trấn an mình.

“Cái con bé này……”

----------------------------------------