Chương 9 : Ngôn tình vườn trường (8)

Mộc Tiêm Tiêm co người lại trong phòng, không ngừng lẩm bẩm : “Tôi mới là người yêu của Tiêu Dật Trần . . . là phu nhân tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ . . . Giang Trầm Tức yêu tôi. . . Giang Lê cũng yêu tôi. . . Tất cả mọi người đều yêu Mộc Tiêm Tiêm tôi. . . Ha ha ha. . .”

Cô đã từng mơ ước những điều huy hoàng như vậy đó, đáng tiếc hiện thực tàn khốc. Viễn cảnh đẹp đẽ hiển nhiên càng khiến cho con người ta càng lúc càng trầm mê, lún sâu vào đó. Vốn dĩ lúc đầu tinh thần Mộc Tiêm Tiêm chỉ là có chút rối loạn, nhưng hiện tại liền trực tiếp biến thành thần kinh, gần như không có khả năng khỏi bệnh, cộng thêm việc không được chăm sóc tốt sau ca phẫu thuật, có lẽ chỉ có thể sống không quá bốn mươi tuổi.

Nhìn thấy kết quả như vậy, Mộc Hi Thần thổn thức, Mộc Tiêm Tiêm đích xác là rất thông minh và can đảm, nhưng giáo dục gia đình cùng môi trường sống từ nhỏ đã khiến cô xem nhẹ khác biệt về *tam quan* giữa cô cùng Tiêu Dật Trần.

*tam quan* : bao gồm: thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Trong đó cụ thể:

- Thế giới quan hay có tên gọi khác là vũ trụ quan dùng để chỉ quan điểm căn bản của mỗi con người đối với cuộc sống xung quanh bao gồm toàn bộ thế giới cùng với những mối quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.

- Nhân sinh quan là dùng để chỉ thái độ cùng với cách nhìn đối với mục đích hay ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.

-Giá trị quan là dùng để chỉ cái nhìn cùng với cách đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng hay là ý nghĩa của sự vật khách quan ở xung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).

=> Nói ngắn gọn lại tam quan là cách nhìn khách quan của một người đối với thế giới, là cách lý giải cùng với điểm giới hạn đạo đức của người đó.

Cô đã đánh giá cao tình cảm cùng tầm quan trọng của đứa bé trong bụng đối với Tiêu Dật Trần, đồng thời cũng đánh giá thấp sự tàn nhẫn cùng quyền thế của người đàn ông có mị lực như hắn, cho nên cuộc chiến này, ngay từ đầu cô đã thua.

Nguyên bản bởi vì Giang Lê luôn tìm đường chết nên Tiêu Dật Trần mới có thể dễ dàng đánh bại và thôn tính Giang thị, nhảy lên trở thành tập đoàn tài phiệt số một số hai toàn quốc, không có bất luận uy hϊếp nào về kinh tế cũng như địa vị của gã, thế nên gã mới có thời gian rảnh rỗi mà đi lưu tâm phát hiện ra tình cảm của mình với nữ chính, đi cân nhắc đến những chuyện *phong hoa tuyết nguyệt* kia. So sánh với những tiểu thư thế gia kiêu căng nhu nhược thì Mộc Tiêm Tiêm phá lệ khác biệt, vì thế nên Tiêu Dật Trần mới có thể dễ dàng bị thu phục.

*...* : nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là các điều đẹp tuyệt vời nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Trước đây, câu thành ngữ này cần sử dụng để nói đến các cảnh vật đc mô tả trong thơ ca cổ xưa, bởi thiên nhiên tươi xinh, hữu tình là một trong các đề tài, nguồn cảm xúc bất diệt của những văn nghệ sĩ, sau còn cần sử dụng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng content thì nghèo khổ, trống rỗng . Đồng thời nó cũng chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang da^ʍ vô độ, ăn chơi đàng điếm

Nhưng là hiện tại, dưới sự can thiệp của Mộc Hi Thần, tập đoàn Hoàn Vũ lâm vào nguy cơ vô cùng lớn, đối với cái dạng thiên chi kiêu tử như gã mà nói, không có cái gì đau khổ cùng khó chấp nhận bằng việc mất đi tài sản cùng địa vị của mình! Dưới tình huống như vậy thì chắc chắn gã sẽ hoàn toàn đặt toàn bộ tâm tư đi hồi sinh lại Hoàn Vũ.

Còn về tình yêu? Đó là cái gì, ăn được sao?

Chỉ cần gã vẫn là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được! Huống chi không có một loạt tương trợ trong lúc hoạn nạn cùng đồng cam cộng khổ với nhau, Mộc Tiêm Tiêm bất quá cũng chỉ là một trong những nữ nhân mà Tiêu Dật Trần từng ngủ qua mà thôi.

Nhưng hắn không nghĩ tới Mộc Tiêm Tiêm lại dám dùng đứa bé đi uy hϊếp Tiêu Dật Trần, Mộc Hi Thần chỉ có thể nói, thật sự là làm rất giỏi.👍👍

Không còn Mộc Tiêm Tiêm, Giang Trầm Tức rốt cục mở lòng từ bi thả hắn ra ngoài. Một lần nữa trở lại trường học, Mộc Hi Thần có chút xúc động muốn cười, đã sớm biết ẩn giấu dưới vẻ ngoài ôn hoà đó là một du͙© vọиɠ khống chế cùng độc chiếm dục mạnh mẽ, chỉ là không nghĩ tới tình cảm của Giang Trầm Tức dành cho hắn lại nhiều tới vậy. Điều đó quả thực rất tuyệt vời, nếu là như vậy thì nhiều kế hoạch thú vị của hắn cũng có thể bắt đầu thực hiện rồi.

Vừa bước vào phòng học, liền thấy Tề Triết ngồi trên ghế của hắn, gã vừa thấy hắn liền vội vàng đem chân trên mặt bàn bỏ xuống dưới, nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi.

“Giang Lê a, sao lâu như thế không đến trường học? Thật sự muốn cùng Giang Trầm Tức học quản lý công ty sao? Công ty có cái gì tốt, vừa mệt lại còn tốn công, chả có ích gì, chẳng bằng cùng mấy ca đi ra ngoài chơi một chút, nói xem, chúng ta cũng một thời gian rồi không có tụ họp với nhau... Cho tao một câu trả lời chắc chắn được hay không, nếu mày không đồng ý vậy là không xem bọn tao là bằng hữu rồi, sau này có đi chơi cũng sẽ không mang mày đi nữa, miễn cho cảm thấy khó xử!” Tề Triết giống như thân mật ôm bả vai hắn, giọng gã trầm trầm, nửa là mê hoặc nửa là uy hϊếp.

Tề Triết thỏa mãn cười khi nhìn thấy Mộc Hi Thần nhăn măt.

Hừ, hắn liền nói, một người trong thời gian ngắn làm sao có thể thay đổi lớn đến vậy, xem ra lần trước Giang Lê chỉ giả vờ, thế mà thật sự bị hắn doạ sợ, ngẫm lại đúng là mất mặt.

Ác ý trong lòng Tề Triết càng thêm bành trướng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười ân cần thân thiết. Thật vặn vẹo, ghớm ghiếc, buồn nôn.

Mộc Hi Thần không nói chuyện, chỉ cúi đầu mím chặt môi, tựa hồ đang rất đắn đo, nhìn dáng vẻ nhát gan cùng nhu nhược quen thuộc, Tề Triết nhếch miệng khinh thường.

Nghiêng đầu, tiếp tục dụ dỗ, “Không phải chỉ là ăn một bữa cơm uống mọt chút rượu thôi sao, mày làm sao lại giống như đàn bà, cứ nhăn nhăn nhó nhó. Lại nói, lần này ca giới thiệu cho mày mấy huynh đệ có bản lĩnh, có thể giúp mày một tay, như vậy thời điểm người ca ca đó của mày muốn cướp cổ phần thì liền không còn dễ dàng nữa, mày nói xem, tao đều vì mày đi suy sét đến mấy cái chuyện này, mà mày một điểm cũng không biểu lộ ra, không khỏi quá không thức thời đi. Nếu đã như vậy, Tề Triết tao coi như chưa từng quen biết người bạn như mày!”

Đoạn nói xong, buông tay, quay người muốn đi, lại tại thời điểm sắp đẩy cửa ra, nghe được sau lưng truyền đến một câu nhẹ như muỗi kêu, “Tôi đi, mấy giờ?”

Tề Triết đưa lưng về phía hắn, môi câu lên nở một nụ cười đắc ý vừa lòng lại châm chọc.

A, tất nhiên là tụi hắn nhất định sẽ chiếu cố thật tốt người anh em này, dù sao. . . Giang Lê có được sủng ái như thế nào thì vẫn đâu thể nào trở thành người đứng đầu Giang gia ...

Chạng vạng tối tan học, Mộc Hi Thần cố ý về sớm hơn vài phút, bỏ lỡ thời gian Giang Trầm Tức tới đón hắn, sau đó liền đến nơi đã hẹn với Tề Triết.

Vừa đẩy cửa ra, là một phòng riêng KTV siêu cấp xa hoa, bên trong gần như tối đen, chỉ có ánh sáng từ màn hình phát ra cùng đèn xoay trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nhánh, phóng xuống đủ loại màu sắc, hơi chiếu sáng bầu không khí có chút mơ hồ này.

Mộc Hi Thần đứng ở cửa, ánh sáng mạnh ngoài hành lang khiến hắn phá lệ nổi bật, tựa như đường ranh giới phân cách giữa ánh sáng cùng bóng tối, một nửa là quang minh, một nửa là đầm lầy hắc ám, tùy thời đều có thể bị kéo vào vực thẳm của ác mộng.

Trong *bao sương*, nam nam nữ nữ có hơn mười người, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Mộc Hi Thần, không thể không thừa nhận vẻ ngoài của Giang Lê xác thực tương đối xuất sắc, nhất là sau khi Mộc Hi Thần thay đổi cách ăn mặc. Trong môi trường khiếm nhã mà lại thấp kém này, tựa như một tờ giấy trắng vô cùng sạch sẽ, khiến người ta hận không thể vấy bẩn hắn, bôi lên khắp người hắn các loại ô uế tạp nham xấu xí.

*bao sương* : Khán đài giành riêng trong rạp hát, hí viện. Mk tìm thấy như vậy nhưng theo mk hiểu kiểu khác là chỗ ngồi đặc biệt trong phòng.

“A Lê tới rồi, hảo tiểu tử, rốt cuộc cũng không có phí công thương mày, mau tới đây ngồi!” Tề Triết là người đầu tiên phản ứng lại, chủ động đứng dậy đem Mộc Hi Thần kéo vào trong phòng, ánh mắt có chút mơ hồ đảo qua mặt của hắn, buộc mình đè xuống những rung động vừa rồi, có chút tâm động liếʍ liếʍ môi.

Không nghĩ tới tiểu tử Giang Lê này, chỉnh chu một chút, thế mà làm cả hắn cũng cảm thấy có chút kinh diễm . . .

A, dù sao tiểu tử này sớm muộn gì cũng bị hủy, thay vì trực tiếp giao nó đưa cho những lão quái đản kia chà đạp, không bằng chính hắn tới nếm thử trước, hắn trước giờ chưa từng có chơi qua đàn ông đâu, nếu như là Giang Lê. . . Hẳn là không đến mức quá khó tiếp nhận đi. . .

“Tới tới tới, để tao giới thiệu cho mày.“ Tề Triết đè xuống những tâm tư bẩn thỉu của mình, lôi kéo Mộc Hi Thần giới thiệu qua từng người, “Đây là Đông ca, thiếu gia của Đông gia, đây là Phương ca là nhị thiếu gia tập đoàn Phương thị, cùng Giang gia là đồng bạn hợp tác, đây là. . .”

Mộc Hi Thần treo nụ cười nhu thuận, có chút lắp ba lắp bắp hô chào, theo sát Tề Triết đi hết một vòng. Nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo cùng dáng vẻ rụt rè như con thỏ nhỏ của hắn ngay lập tức trong đầu đám người kia sinh ra những suy nghĩ đồϊ ҍạϊ , trơ trẽn, nháy mắt ra hiệu cho Tề Triết, gã liền cực kỳ thức thời cầm bình rượu tới, “A Lê a, những huynh đệ này đều là tao thật vất vả mới có thể mời đến, bình thường đều rất bận rộn, hôm nay xem như cho mày mặt mũi, như vậy không phải, mày nên bày tỏ thành ý một chút sao?”

Mộc Hi Thần tiếp nhận chén rượu Tề Triết đưa tới, nhờ dùng 233 điều chỉnh số liệu cơ thể mà giờ đây hắn phi thường nhạy bén phát hiện ra mùi thuốc ẩn giấu dưới vị chua của rượu chính là "ma tuý", khẽ cười.

Hoá ra đây chính là nguyên nhân nguyên chủ dính tới "ma tuý", nhưng mà ngược lại, ‘ma tuý" quả là một ý kiến hay, lấy tính cách kia của Giang Lê, một khi cậu nghiện thì nhất định sẽ bị lũ súc sinh này gắt gao cắn chặt cùng với việc không cách nào cầu xin sự giúp đỡ từ người khác, khó trách cuối cùng bị đem cho mấy lão già biếи ŧɦái!

Mà Tề Triết cũng khá thông minh, trong rượu không có vấn đề gì, đồ vật là bôi lên thành chén, như vậy thì tuyệt đối sẽ không gây vạ vào thân.

“A Triết, trước đó là tôi hiểu lầm cậu, tôi không nên tin lời đại ca nói. Không nghĩ tới cậu vì tôi mà suy xét tới vậy, cám ơn cậu, thật. . . thật sự cám ơn cậu!” Mộc Hi Thần giả vờ cảm động, hung hăng ôm Tề Triết một cái, thừa dịp lúc tay gã ôm eo mình, nhanh chóng cháo đổi hai cái chén.

Tề Triết sờ lấy vòng eo mềm dẻo của Mộc Hi Thần, tâm tư nhất thời có chút nhộn nhạo, thẳng đến lúc tách ra vẫn còn có chút chưa thỏa mãn mà xoa xoa tay, vừa nghĩ đến những chuyện phát sinh sắp tới, trong lòng liền rạo rực lên, thúc giục hắn, “Tao còn có thể hại mày sao? Đừng nghe tên anh trai của mày kia xúi giục, tao khẳng định mình luôn đứng về phía mày. Nhanh, tới kính rượu cho mấy ca, không cần khiêm tốn. . .” Gã đem Mộc Hi Thần đẩy về phía trước, thuận thế vỗ mông hắn.

Mặt Mộc Hi Thần nháy mắt đen sì, âm thầm mài răng, Tề Triết, mày thật đúng là muốn tìm chết mà! Nhất định tao phải bắt mày trả cái giá thặt đắt! !

Một lần nữa phủ lên mặt nụ cười rạng rỡ, lắc lắc bình rượu, ngón tay giống như lơ đãng ma sát qua miệng bình, đổ đầy từng chén, yếu ớt cười, nói : “Tôi. . . Tôi tên Giang Lê, cảm ơn các vị đại ca hôm nay cho tôi mặt mũi, tới đây hỗ trợ tôi, vậy tôi trước liền kính mọi người một ly!” Nói xong, ngửa đầu, đem rượu trong chén một hơi cạn sạch, hướng miệng chén xuống, chứng minh đã uống hết.

Những kẻ kia nhìn nhau mỉm cười, truyền cho nhau ánh mắt mà chính bọn hắn mới hiểu được, nâng ly, “Tiểu tử cậu nói không sai, rất đúng, xem ở trên mặt mũi A Triết, về sau cậu chính là bằng hữu của bọn tôi, chỉ cần cậu có việc, cứ mở miệng, bọn tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ!” Nói xong hào khí uống cạn chén.

Thế nhưng dần dần cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, liền cầm bình rượu lên, dốc ngược ra.

Cơn khát tình tăng vọt, mặt càng lúc càng đỏ, đầu óc không còn thanh minh, phảng phất như cảm thấy có một cỗ hỏa khí xông thẳng xuống bụng dưới, không chút nghĩ ngợi nắm ngay nữ nhân bên cạnh, xé mở quần áo vướng bận, thậm chí cả quần cũng không kịp cởi, chỉ vội vàng thoát dây lưng cấp tốc xông tới, sớm đã không còn phân rõ được hoàn cảnh hiện tại, chỉ muốn ngay lập tức dập đi cỗ hoả khí trong người.

Tề Triết chăm chú nhìn Giang Lê cách đó không xa, cúc áo cậu đều đã giải khai hơn phân nửa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng nửa bờ vai mượt mà, da thịt trắng nõn hơi chút ửng hồng, vốn là đôi mắt tròn trịa trong sáng, nhưng giờ đây bên trong chỉ có sương mù, ánh mắt mông lung, mờ mịt nhìn chằm chằm hắn, hắn lao tới, gắt gao gặm lấy bờ môi đỏ thắm kia, dáng vẻ dục cự còn nghênh làm hắn huyết mạch sôi trào.

Đưa tay mở khóa kéo, dùng sức đem thân thể mê người của Giang Lê đặt ở dưới thân, thô lỗ gặm cắn cánh môi mềm mại, hừ cười, nói: “Giang Lê, mày không phải rất có năng lực sao a? Mày con mẹ nó không phải dám *vả vào mặt* lão tử sao a? Hôm nay lão tử nhất định phải đem mày thao đến chết!” Động tác càng thêm vội vàng, mạnh mẽ, mặt càng lúc càng vặn vẹo, hung hăng mà làm, không có chút thương tiếc nào.

*...* hiểu theo nghĩa bóng, chắc mọi hiểu vả mặt là gì nhỉ!

Mộc Hi Thần là người duy nhất còn đứng, hắn cười lạnh nhìn Tề Triết áp đảo một thanh niên dáng người cường tráng, làm ra đủ loại tư thế giao hợp, thỉnh thoảng phát ra tiếng gầm thét như dã thú cùng tiếng rêи ɾỉ sảng khoái, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị khó nói lên lời, ánh đèn vốn là mơ hồ nhấp nháy, giờ phút này hết thảy càng làm nổi bật sự dâʍ ɖu͙©, ghê tởm ở đây.

Định đánh ** ở chỗ dâʍ ɖu͙© nhưng mà nghĩ lại lại thôi, mọi ng hãy động viên tôi đi, học bù đầu từ sáng tới tối, thứ 7 chủ nhật cx k đc nghỉ học suốt mà vẫn chăm chỉ dịch tr cho mọi ng đấy, thương tôi thì hãy ấn theo dõi và đánh giá truyện 10 sao để tôi có thêm động lực.(◍•ᴗ•◍)❤