Chương 8 : Ngôn tình vườn trường (7)

“Ca, anh nói cái gì? Bắt cóc?” Trên mặt Mộc Hi Thần là sự ngơ ngác phối hợp cùng hoảng sợ, nhìn giống như là bị hù doạ, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu, điều đó càng khiến cho Giang Trầm Tức khơi dậy nên ý muốn bắt nạt cậu.

“Đúng vậy a,” Giang Trầm Tức thở dài một tiếng, cảm khái nói : “Không biết Hàn Băng đắc tội ai, thế mà lại bị bắt cóc, đợi đến khi tìm ra thì đã hoàn toàn không nhìn ra hình người. . .” Hắn nhìn Giang Lê đầy mặt sợ hãi cùng thân thể không ngừng run rẩy của cậu, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, tiếp tục nói : “Cặp mắt của hắn đều bị người đào ra, gân tay gân chân cũng bị đánh gãy, nội tạng bên trong thiếu hụt, rất thảm...”

Cảm thụ được nhiệt độ cọ tới, Giang Trầm Tức như ý ngoắc ngoắc khóe môi, giống như lơ đãng đem người ôm vào trong ngực, miệng thế nhưng lại vẫn không ngừng, “Lúc đầu anh thấy Hàn Băng sống không dễ dàng, nghĩ đến kéo hắn một tay, không ngờ rằng thế mà lại xảy ra loại sự tình này, mẹ của hắn đang bệnh rất nặng cũng biến mất theo. Anh đã phái người đi tìm vài ngày nhưng đều không có kết quả.”

Mộc Hi Thần nép càng sâu vào trong ngực người đàn ông, thân thể càng lúc càng run lợi hại, nhưng trên mặt lại là một mảnh bình tĩnh đến quỷ dị, ánh sáng trong mắt sáng đến kinh người.

Hắn đã nói, là Tiêu Dật Trần không có khả năng đơn giản bỏ qua cho thủ phạm đã khiến gã bị tổn thất lớn như thế, chỉ là không nghĩ tới, thủ đoạn của nhân vật chính lại tàn nhẫn như vậy, gần 1 tỷ tiền tài chính không cánh mà bay, nghĩ đến đúng là tức điên!

Phỏng chừng Hàn Băng cũng không có ngờ đến, hắn mất hết lương tri bán đứng ông chủ cũ, đổi lấy lại là một kết cục như vậy, chẳng qua cũng coi như là gieo gió gặt bão, không có gì thương tiếc cả.

Thời gian thấp thoắt trôi qua, sự kiện hai đại tập đoàn của thành phố B liên hôn với nhau đã nhấc lên một làn sóng lớn, khiến cho các thế lực một lần nữa suy tính rốt cuộc nên theo phe nào, chẳng qua mặc kệ bên trong sóng ngầm có mãnh liệt đến đâu, tối thiểu mặt ngoài đều sẽ đem suy nghĩ của mình vùi vào trong bụng, dâng ra những lời chúc phúc chân thành nhất.

Tại khách sạn Vino Equatorial sang trọng bậc nhất thành phố B, bên trong là bầu không khí vô cùng náo nhiệt, trên dưới năm tầng khách sạn đều được bao trọn, đông đảo khách mời ăn mặc lỗng lẫy, các quý ông cùng người đẹp của mình đến nâng ly chào hỏi thổi phồng lẫn nhau, ăn uống quả là linh đình.

Mộc Hi Thần mặc bộ âu phục màu xám cao cấp được định chế cùng một kiểu với Giang Trầm Tức, hai đạo thân ảnh thon dài cao gầy đứng trước cửa, nháy mắt đoạt đi phần lớn lực chú ý của mọi người.

Ngũ quan Giang Trầm Tức gần như là tuấn mỹ sắc bén, thế nhưng bởi vì hắn luôn dùng nụ cười thân thiện nhu hoà làm chiếc mặt nạ nên nhìn qua có vẻ rất ôn hòa dễ mến, trong khi đó thiếu niên đứng bên cạnh hắn hơi thấp chút thì lại trông vô cùng thanh tú tinh xảo không gì sánh bằng, một cặp mắt đào hoa liễm diễm ngân ngấn nước tựa như biết nói chuyện, rụt rè cùng nhút nhát, khiến một trong lòng một đám đàn bà, con gái gào thét, khơi dậy lên tình thương của mẹ, hận không thể đem người ôm vào trong lòng hảo hảo chà đạp một phen.

Giang Trầm Tức đem ánh mắt hoặc dò xét hoặc tìm tòi nghiên cứu của tất cả thu hết vào trong mắt, không để lại dấu vết đem Mộc Hi Thần ra sau lưng mình. Có một hai đạo ánh mắt khiến hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu, thuận thế nhìn sang thì đáy mắt lập tức loé lên một tia âm lãnh.

Như mọi người đều biết, giới thượng lưu nhìn trông có vẻ rất hào nhoáng cao sang, nhưng vẫn có một số người có một vài sở thích, đam mê ác thú thậm chí có thể gọi là bỉ ổi, ghê tởm không muốn cho người khác biết, trong đó, có đùa bỡn trẻ vị thành niên hay trẻ con.

Đối với những cái đó, hắn không ý kiến, thế nhưng là nếu như những kẻ đó dám đánh chủ ý lên đầu Giang Lê, vậy thì hắn nhất định sẽ để cho bọn chúng biết hậu quả của việc *vuốt râu hùm*.

*...* : Hùm ở đây tức là hổ, là cọp, là chúa sơn lâm. Vuốt râu hùm nghĩa là làm việc dại dột, chọc tức người có quyền lực.

Giang Trầm Tức cường ngạnh đem người ôm chặt vào trong ngực, ngăn cách tất cả tầm mắt xung quanh, khi đến một góc vắng vẻ mới có chút buông lỏng ra.

Thẳng đến khi không còn nhìn thấy được bóng dáng của hai người nữa, mọi người mới dần thu tầm mắt mà trò chuyện lại với nhau, nhìn như có vẻ rất hoà hợp bình thường, kì thực bên trong mỗi người là một tâm tư. Ai cũng biết cái gọi là nhị thiếu gia của Giang gia là như thế nào, sự kiện năm đó đã truyền đi khắp giới rất lâu, cho nên mọi người đều ngầm hiểu địa vị của Giang Lê, bất quá hôm nay xem ra, dường như cũng không phải giống như những gì họ vẫn luôn nghĩ!

Giang Trầm Tức là gia chủ đời tiếp theo của Giang thị, nhưng thái độ của hắn vừa nãy rõ ràng là đã chứng minh thân phận và địa vị của Giang Lê trước mặt mọi người, điều đó làm cho bọn họ hảo hảo một lần nữa xem xét lại một phen, nhìn xem là nên lôi kéo, lấy lòng hay là kết thông gia?

Đáng tiếc Giang Trầm Tức xưa nay luôn giữ mình trong sạch, ngay cả một hi vọng nhỏ nhoi cũng không có, nếu không đã có thể dựa vào hắn trèo lên Giang thị.

Đúng lúc này, toàn bộ đèn trong đại sảnh tắt đi, chỉ còn lại một chùm sáng ở đầu bậc thang, một *đôi bích nhân* tay trong tay cùng nhau bước xuống, ánh đèn theo sát hai người từng bước từng bước một, rõ ràng chỉ là những bước chân bình thường không thể bình thường hơn, nhưng lại khiến mọi người có cảm giác như mỗi bước đi của hai người họ tựa như là đang giẫm lên tâm trí mình. Không một ai có thể dời mắt khỏi họ.

*...* : hai người đẹp đôi, có tướng phu thê

“Cảm tạ chư vị đã bớt chút thời gian, tới tham dự lễ đính hôn của tôi cùng Sở Vân. Cảm ơn những lời chúc phúc của mọi người, chúng tôi nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, mọi người không cần câu nệ, cứ tận hưởng bữa tiệc thật vui vẻ!”

Theo lời Tiêu Dật Trần vừa rơi xuống, tất cả đều nhao nhao vỗ tay, không cần biết trong lòng bọn hắn có tâm tư bẩn thỉu hay giao dịch gì với nhau, tối thiểu giờ phút này, trước mắt, hai người này xác thực vô cùng xứng đôi, không thể tìm ra một chút sai sót nào.

“Chờ một chút!” Bỗng nhiên, một giọng nữ bén nhọn truyền đến, vang lên trong tiếng vỗ tay ồn ào, khiến một đám người quay đầu ghé mắt, tiếng vỗ tay dần dần thưa thớt. Dám người tự động tránh ra hai bên tạo một lối đi nhỏ, đứng ở nơi đó là một thiếu nữ mặc váy trắng với khuôn mặt đầy sự tức giận.

“Tiêm Tiêm. . .” Mộc Hi Thần khẽ hô một tiếng, nhìn đến bóng lưng nhỏ nhắn lại kiên định kia, không tự chủ được hướng phía trước đi tới, lại bị Giang Trầm Tức đè chặt đầu vai, cường ngạnh kéo hắn vào trong ngực, “Chính em đã đáp ứng yêu cầu Mộc tiểu thư đưa cô ấy tới đây, em quên rồi sao?” Ngữ khí bất mãn hàm ẩn cảnh cáo, Giang Trầm Tức ghé vào lỗ tai Mộc Hi Thần cọ cọ, cảm thụ được sự run rẩy truyền đến từ người trong l*иg ngực.

“Thế nhưng là Tiêm Tiêm, cậu ấy. . .” Mộc Hi Thần quay đầu nhìn về phía người đàn ông, trong mắt hiện lên bi thương cùng đau khổ, “Cậu ấy không phải đã nói là chỉ muốn nhìn một chút thôi sao? Hiện giờ là sao. . .”

Giang Trầm Tức ngẩng đầu, nhìn về phía con đàn bà đang tìm đường chết kia, khoé môi âm thầm nhếch lên, mỉa mai cười, “Em đã đáp ứng và đưa cô ta tới đây, thế là đủ rồi, em không cần phải can thiệp vào việc này cũng như quan tâm đến cô ta nữa, bởi vì tất cả đều là lựa chọn và quyết định của cô ta, em có hiểu không?”

Nhìn thấy hai mắt Giang Lê có chút cô đơn cùng mờ mịt, đau lòng, làm trái tim Giang Trầm Tức đau nhói, đưa tay lên che mắt cậu, thấp giọng thì thào, “Đừng nhìn,em mệt không? Cùng ca ca đi nghỉ ngơi một chút, có được hay không?” Thanh âm trầm thấp từ tính của người đàn ông như mê hoặc Mộc Hi Thần, nhẹ nhàng bị hắn lôi đi, quên cả xem kịch.

Tiêu Dật Trần nhìn Mộc Tiêm Tiêm đột nhiên xuất hiện, trong lòng hiện lên dự cảm không lành, thảo nào người phụ nữ này tại sao lâu như thế không xuất hiện, nguyên lai là ở chỗ này!

Mặc dù hận không thể đem con đàn bà đáng chết dưới kia chém thành nhiều mảnh, nhưng trên mặt hắn vẫn không chút thay đổi, vẫn y nguyên ôn hòa hữu lễ, “Vị nữ sĩ này cũng là tới tham gia lễ đính hôn của tôi sao? Nếu đã là khách, vậy mời cô ngồi xuống, để Tiêu mỗ hảo hảo chiêu đãi.” Ánh mắt hắn đảo qua chỗ bảo tiêu đang ẩn lấp, họ nhận lệnh hiện thân, âm thầm bao quanh nữ chính, muốn đánh ngất cô mang đi.

Mộc Tiêm Tiêm nhìn một chút đám vệ sĩ đang hung thần ác sát bao quanh, nhếch miệng cười lạnh, hơi cong eo, ỷ vào mình dáng người thấp bé, chui dưới cánh tay một người đang duỗi ra, hướng phía đám đông chen vào, vì cố kỵ thân phận của khách nhân mà lũ bảo tiêu có chút bó tay bó chân, thế mà lại để cho nữ chính thành công chui vào khoảng trống, lúc đám người kịp thời phản ứng thì Mộc Tiêm Tiêm đã leo lên được trên sân khấu.

“Dật Trần, anh thật sự muốn cưới nữ nhân này sao? Vậy những lời hứa hẹn anh đã nói với em thì sao? Đều là giả ư? Còn con của chúng ta, anh cũng không cần sao?” Ánh đèn từ đỉnh đầu chiếu xuống đem ba người hoàn toàn bại lộ trước mắt mọi người, vốn dĩ là đang có chút nhàm chán, giờ đây tinh thần một đám người nháy mắt tỉnh táo tập trung xem trò vui, mặc dù những kẻ có tiền cơ hồ đều sẽ chơi đùa với một vài cô gái, nhưng có cả con riêng thế này vẫn là có chút mất mặt, lại còn bị tuồn ra ngay trong ngày trọng đại thế này.

Sắc mặt Tiêu Dật Trần càng thêm khó coi, trong mắt thậm chí còn xuất hiện sát khí, hắn có thể cảm nhận được Hàn Sở Vân bên cạnh đang kinh ngạc, đau khổ cùng với ánh mắt gϊếŧ người của bố mẹ cô quăng tới hắn từ dưới đài. Hít thật sâu hai cái mới miễn cưỡng đè xuống xúc động muốn bóp chết ả đàn bà kia trước công chúng, gằn từng chữ một, “Vị nữ sĩ này, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không nên bừa bãi, Tiêu Dật Trần tôi trước đó xác thực đã từng qua lại với một vài cô gái, không sai, nhưng về sau tôi nhận ra được tình cảm của mình với Sở Vân nên sớm đã cắt đứt toàn bộ mối quan hệ ngoài luồng đó, những người giống như cô nghĩ muốn trèo cao, leo lên phú quý tôi đã thấy nhiều rồi, thật không may, chiêu này vô dụng đối với tôi. Ai cũng biết Tiêu Dật Trần tôi không phải kiểu người tùy tiện, trước đó có bạn gái không phải là tiểu thư thế gia thì cũng là minh tinh ảnh hậu, tha thứ cho tôi nói thẳng. . .”

Hắn hơi nghểnh cổ, hướng ánh mắt xuống, ấy thế mà lại lộ ra một loại bễ nghễ cùng khinh thường của một vị vua, cười nhạo con kiến không biết lượng sức trước mắt, “Loại người như cô vô luận là ngoại hình hay tướng mạo thậm chí kể cả gia cảnh cũng đều tầm thường, thật sự là không thể nào khơi dậy dù chỉ một tia hứng thú, không biết nghiệt chủng của ai mà cũng dám nói là của Tiêu Dật Trần tôi, xem ra dạo gần đây tôi quá mức nhân từ, tạo cho các người ảo tưởng rằng tôi dễ bắt nạt, mặc kệ mục đích của cô là cái gì, nhất định hôm nay cô sẽ phải vì hành động của mình mà trả giá đắt!!” Giọng nói của hắn càng lúc càng trở nên bức bách, uy nghiêm của người ở lâu trên vị trí cao lộ ra, làm Mộc Tiêm Tiêm sợ hãi không thốt lên lời.

“Anh. . .” Mộc Tiêm Tiêm hai mắt mở lớn, kinh hãi nhìn Tiêu Dật Trần, cô phát hiện có lẽ cô chưa từng chân chính hiểu người đàn ông này, trước kia cho dù có bá đạo, nhưng cũng sẽ thu liễm lại, không giống như bây giờ, khí thế đáng sợ của hắn khiến cổ họng cô như bị một bàn tay gắt gao bóp chặt.

Cô cầu cứu nhìn về phía dưới khán đài, cô nghĩ rằng đứa nhỏ này là Tiêu Dật Trần vậy thì hắn hẳn là sẽ chịu trách nhiệm với cô, cô tin tưởng mắt mọi người đều sáng như tuyết đều sẽ nhận ra, thế nhưng là vì cái gì? Tất cả đều nhìn cô giống như nhìn một thằng hề!

Trào phúng, khinh thường, chán ghét, . . .

Bị hàng loạt ánh mắt như vậy vây quanh, làm cho tinh thần Mộc Tiêm Tiêm vốn đã mỏng manh ngay lập tức sụp đổ, khi đám bảo tiêu lại lần nữa vây quanh, cô ta thất thố la to, thế nhưng lại không có bất kỳ người nào tiến lên giúp đỡ, mọi người tựa như đang xem khỉ diễn xiếc, trơ mắt nhìn nữ chính bị người đánh ngất mang đi.

“Được rồi, mọi người cũng nhìn thấy người phụ nữ này rõ ràng là tinh thần có vấn đề, muốn gả vào *hào môn* đến điên rồ, thế mà lại dùng phương thức như này, chuyện ngày hôm nay tôi nhất định sẽ điều tra cho ra lẽ, tuyệt sẽ không để Sở Vân mảy may chịu một chút ủy khuất nào, rất xin lỗi đã quấy rầy nhã hứng của mọi người, vậy bây giờ tôi xin phép tuyên bố, bữa tiệc chính thức bắt đầu!”

*hào môn* : hay hào môn thế gia: gia đình có bối cảnh hùng hậu lâu đời, có thể về mặt kinh tế hoặc về mặt chính trị, nói chung là có tiền có quyền.

Đèn sáng lên, đám người một lần nữa đi lại nâng ly trò chuyện, coi sự việc vừa rồi như một trận mây bay, không chút để ý, mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể tiếp tục xem kịch vui, nhưng bọn họ cũng đều biết Tiêu Dật Trần thực sự nói thật. Cô gái đó, xác thực không xứng với Tiêu dật Trần - tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Vũ, chỉ cần Tiêu Dật Trần đầu óc không có bệnh, liền không có khả năng cùng dạng phụ nữ kia có dính dáng đến, về phần có thể hay không hắn lâm thời đổi khẩu vị. . .

A, mọi người biểu thị, hẳn là không đến mức mù a?

Cuối cùng Mộc Tiêm Tiêm bị mang đi như thế nào, Mộc Hi Thần không quan tâm, hiện tại hắn đang bị Giang Trầm Tức lừa gạt mang về nhà nghỉ ngơi hay nói đúng hơn là giam lỏng, không cho hắn lại có cơ hội tiếp xúc đến bất luận cái gì liên quan tới Mộc Tiêm Tiêm.

Chẳng qua có 233 trong tay, Mộc Hi Thần hắn đều đã xem hết vở kịch không sót chút nào, nữ chính bị nam chính đem tới bệnh viện, cưỡng ép bỏ đứa bé, vì tâm lý trả thù, gã không thèm cho nữ chính bất luận cái gì, kêu người đem nữ chính ném trên đường cái, thậm chí cắt đứt mọi nguồn thu nhập và cả công việc bán thời gian hiện giờ.

Nữ chính không có nhà để về lại bị Giang Trầm Tức *phong sát*, không còn cách nào khác đành phải một lần nữa quay lại ký túc xá của trường. Nhưng những việc cô làm sớm đã truyền đi khắp trường, loại chuyện này đối nam nhân mà nói, chẳng qua chỉ cần dùng hai chữ “phong lưu” liền có thể bỏ qua, nhưng đối với cô thì đây hoàn toàn là ác mộng.

*...* “Phong” là phong tỏa, bao vây, “Sát” nghĩa là gϊếŧ hại hay là nói chặt đứt đường sống.

Lúc đầu bởi vì xuất thân mà cô thường xuyên bị sỉ nhục, trước kia còn có Tiêu Dật Trần che chở, nhưng đã qua một thời gian rồi mà hắn vẫn không có động tĩnh gì, hiện tại xem ra.

Bất quá chỉ là một đôi giày rách mà Tiêu đại tổng tài chơi nát!

Huống chi Tiêu tổng đã sớm nói, hài tử không phải là của hắn, không chừng nữ nhân này đều bị nhiều người chơi qua đi, cùng cái dạng người ghê tởm này học chung một trường thậm chí cùng một lớp học, quả thực chính là vũ nhục lớn nhất đối với bọn họ.

Rất nhanh, Mộc Tiêm Tiêm liền trở thành đối tượng bắt nạt số một toàn trường, cô mỗi ngày đều sẽ trải qua đủ loại nhục mạ cùng đánh đập, thậm chí đi trên đường cũng sẽ bị một số nam sinh kéo vào trong rừng cây lăng nhục. Dù cho có báo cảnh thì họ cũng không quản, thậm chí còn trắng trợn chế giễu cô, cho rằng cô muốn trở thành người giàu có đến phát điên, nghĩ cô ảo tưởng cảm thấy người ta sẽ đối với cô có hứng thú.

Bị tra tấn liên tục cả ngày lẫn đêm, Mộc Tiêm Tiêm từ thể xác đến tinh thần đều phải chịu đau đớn, nguyên bản sau khi sảy thai thân thể không được điều dưỡng tốt nay lại bị hành hạ đến thừa sống thiếu chết, dẫn đến tử ©υиɠ bị nhiễm trùng, thối rữa nặng, không thể không làm phẫu thuật cắt bỏ tử ©υиɠ. Sau hàng loạt đả kích, nữ chính liền triệt để phát điên, bị Tiêu Dật Trần đưa vào bệnh viện tâm thần, đồng thời hắn đưa ra một số tiền lớn, bảo đảm cho dù cô có bình thường trở lại thì cũng tuyệt không có khả năng được thả ra.

Bà tác giả chán quá, lúc dịch truyện cảm thấy cốt tr cx khá hay nhưng lại viết hơi non tay, lm mk dịch đến khổ, lặp câu và chữ rất nhiều nên mk cx phải sửa rất nhiều chỗ. Đây là phiên bản "Cao thủ đổi đen thay trắng" cùi, dịch truyện hơi chán, nhưng thôi cố nốt vậy( ̄~ ̄;)( ̄へ ̄)(҂⌣̀_⌣́)╰(‵□′)╯ヽ(`Д´)ノ