Chương 10 : Ngôn tình vườn trường (9)

Mộc Hi Thần lấy điện thoại di động ra, chụp lại những hình ảnh da^ʍ uế nhất của từng người, có vài người chụp khộng rõ được mặt mũi, hắn còn cố ý lật mặt họ lại, một cái lại một cái, tất cả đều không thoát, Tề Triết càng là đặc biệt nhất, được hắn ưu ái nhiều bức chụp cận mặt cùng các tư thế có độ khó cao, không ngờ là gã đều làm rất giỏi, thật sự khiến người ta líu lưỡi. Đúng lúc này, Giang Trầm Tức gọi đến, Mộc Hi Thần nhìn qua, được đấy anh bạn, gần 60 cuộc gọi nhỡ!

Cũng may trước đó hắn đặt ở chế độ yên lặng, không thì sợ là điện thoại một giây cũng không ngừng rung.

“Ca. . . Em sợ. . . Anh đang ở đâu? Hưʍ. . . Em sợ quá, anh ơi...” Thanh âm Mộc Hi Thần nghẹn ngào truyền qua micro, mang theo nồng đậm bất lực cùng tuyệt vọng. Nghe thấy thế, trái tim Giang Trầm Tức siết chặt, thấp giọng an ủi vài câu, hỏi địa chỉ liền nhấn ga lao như điên, tiếng động cơ gầm rú phát ra từ trong ống nghe.

Mộc Hi Thần lách mình trốn vào phòng vệ sinh, khoanh chân ung dung ngồi trên nắp bồn cầu, yên lặng chờ đợi Giang Trầm Tức tới, không đến năm phút đồng hồ, từ xa đã vang lên tiếng đập cửa, tiếng cãi lộn cùng tiếng hét liên miên không dứt.

Cửa phòng bị một lực đạo vô cùng lớn đá văng, khớp cửa còn hơi lỏng lẻo, một chiếc đinh tán rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng “Đinh” giòn tan.

Kể từ lúc cánh cửa được mở ra, cả không gian thoáng chốc tĩnh lặng, ngoại trừ những âm thanh ** dấp dính cùng rêи ɾỉ. Giang Trầm Tức thở hổn hển như ống khói tàu hoả, trong con ngươi hằn vệt những tia máu, nhìn cứ như dã thú, hung tợn mà đảo qua khung cảnh da^ʍ loại bên trong, bấu thật chặt vào lòng bàn tay mới có thể miễn cưỡng đè xuống ham muốn gϊếŧ người của mình.

Giang Trầm Tức thống khổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nhấc chân hướng về phía những cơ thể đang giao cấu kia, muốn tìm kiếm người làm đáy lòng hắn đau đến phát run, mỗi bước đi đều nặng nề, cứ như trên chân đang treo hai khối thiết nặng mấy trăm kilogam.

Ngay khi tay hắn tay sắp chạm đến cái đầu của một người đang cắm xuống đất thì cửa phòng vệ sinh bỗng nhiên mở ra, từ bên trong lộ ra một khuôn mặt rụt rè, nhỏ bé tràn đầy sợ hãi.

“Ca. . .” Môi cậu run run, cất tiếng gọi, đôi mắt to sáng ẩn chứa một tầng sương mù, hai hàng lông mi cong vυ"t như cánh bướm chớp chớp lên xuống, sau đó lập tức ngưng kết thành những giọt lệ lăn dài trên gò má tái nhợt của cậu. Giờ phút này, cậu giống như con nhím luôn ra vẻ kiên cường, vừa nhìn thấy người nhà đáng tin cậy, nháy mắt liền dỡ xuống hết lớp nguỵ trang sắc bén, lộ ra địa phương mềm mại yếu ớt nhất, làm cho người ta hận không thể ôm nó vào lòng, nâng niu trong vòng tay mà hảo hảo thương yêu.

Giang Trầm Tức lao vọt tới, đem thân thể mảnh khảnh yếu ớt của cậu ôm vào trong ngực, nặng nề áp đầu cậu vào ngực mình, dùng l*иg ngực mạnh mẽ, tráng kiện cách ly cậu khỏi tràng cảnh khó coi xung quanh, giọng nói thậm chí là cả cánh tay đều phát run, “Không có việc gì là tốt . . . không có việc gì là tốt rồi ... không sao ... không sao cả rồi”

Giang Trầm Tức vùi đầu mình vào cần cổ Mộc Hi Thần, hung hăng cọ xát một phen, sau đó cúi xuống bế cả người cậu lên, bước nhanh đi ra ngoài, cho đến khi đem người bỏ vào trong xe thì trái tim đang cực độ sợ hãi của hắn mới vơi bớt đi phần nào.

Hắn đem cái người đang run lẩy bẩy từ trong l*иg ngực mình kéo ra, nỗi hoảng sợ kiềm nén bấy lâu rốt cục bộc phát thành cơn phẫn nộ, “Sao em không nghe điện thoại? Làm sao mà em lại dám một mình tới chỗ như thế? Em có biết hay không, nếu như em không có nghe điện thoại của anh, nếu như em không có trốn vào phòng vệ sinh, thì em có biết, chuyện gì sẽ xảy ra với em hay không? ! ! Hả——?? Sao em dám hả? ! !”

Giang Trầm Tức gần như mất khống chế rống giận với Mộc Hi Thần, hai tay bóp chặt lấy cánh tay hắn, lực đạo trên tay kém chút thì bóp nát xương tay hắn, thế nhưng cánh tay vẫn đang run rẩy tiết lộ tâm trạng của chủ nhân nó hiện giờ đang rất bất an cùng kinh sợ, tựa như một con sư tử phẫn nộ kinh hãi tới cực điểm, như hận không thể đem con mồi trước mặt mình triệt để xé nát, nuốt vào bụng cho an tâm.

Mộc Hi Thần trầm mặc, hắn không ngờ tới phản ứng của người đàn ông sẽ lớn như vậy, cũng không có nghĩ đến, cái người này thế mà lại quan tâm đến hắn như thế. . .

Cái người sẽ chân thành quan tâm, yêu thương, thậm chí sẽ vì an nguy của hắn mà sợ hãi phẫn nộ, đối với một pháo hôi mà ở mỗi một thế đều chết không được tử tế như hắn mà nói, cầu–mà–không được, điều này không thể nghi ngờ là rất khác lạ đối với hắn.

Lúc đầu người đàn ông này chẳng qua chỉ là một món đồ chơi giúp hắn bớt nhàm chán, nhưng là bây giờ, đối mặt với cặp mắt đỏ rực bừng cháy của Giang Trầm Tức, khiến cho trái tim xưa nay vẫn luôn lạnh lẽo của hắn thế mà lại cảm thấy có chút ấm áp, từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm tới hắn giống như vậy. . .

Vốn dĩ tưởng rằng sau hàng loạt tra tấn đau khổ vô cùng tận thì trái tim hắn đã chết lặng với cái thứ gọi là “tình yêu” rồi, nhưng nguyên lai, hắn chỉ là vùi sâu khao vọng đó vào trong nội tâm mình mà thôi, sau tất cả, hắn vẫn như bao người bình thường khác, đều khát khao có một tình yêu chân thành mà lại tha thiết, chỉ là chưa từng từng chiếm được, cho nên hắn chỉ có thể dùng thái độ lạnh nhạt cùng khinh bạc làm vỏ bọc để chơi đùa cùng với cuộc đời.

Thế nhưng đủ loại kiên trì ngày xưa đều tại cái nhìn chăm chú này vỡ thành bột mịn. Mộc Hi Thần hơi cúi đầu, dụi mặt vào l*иg ngực Giang Trầm Tức, nghẹn ngào nói : “Ca. . . Những người kia có vẻ đều rất lợi hại, em nghĩ đến là nếu mình kết thân với bọn họ thì có thể giúp đỡ anh một chút, để anh không cần phải khổ cực. Trước đây em vẫn luôn coi Tề Triết là bằng hữu thế nhưng em lại không ngờ rằng. . .”

Đôi mắt cậu phiếm hồng yếu ớt, làm ngọn lửa tức giận của Giang Trầm Tức ngay lập tức vụt tắt, hắn không hề nghĩ tới, rằng Giang Lê, ngày thường luôn luôn ngơ ngác ngốc ngốc, thế mà lại có thể vì hắn mà làm tới mức này, rõ ràng nhìn như đối với mọi chuyện trong nhà đều thờ ơ, nhưng lại vì lo nghĩ cho hắn, không màng đến sự tự ti, hướng nội của bản thân, đi tiếp xúc với những tên phú nhị đại kia, chỉ để có thể san sẻ một chút gánh nặng với hắn...

“A Lê. . . A Lê. . .” Giang Trầm Tức cảm giác tâm mình nhũn thành một bãi nước xuân, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt lệ óng ánh như pha lê rơi trên mi mắt cậu, đầu lưỡi nếm được vị đắng chát, lại mặc danh kì diệu khiến hắn nghiện, thậm chí quỷ dị cảm nhận được ngọt ngào, ngọt đến đáy lòng hắn run rẩy. Hắn thậm chí không quan tâm tới việc mình nên kéo dãn khoảng cách với cậu trong cái không gian rõ ràng đang vô cùng mập mờ này. Ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn đem người ôm vào trong ngực, bảo hộ cậu dưới cánh chim mình.

Đương lúc Giang Trầm Tức không kìm được khát vọng trong nội tâm, hôn lên đôi môi ánh nhuận ẩm ướt của cậu thì điện thoại đột nhiên vang lên, nháy mắt hắn liền thoát ra khỏi trạng thái mất khống chế, nhấn nghe, “Ân, tốt, các người biết nên xử lý như thế nào chứ? ... Đúng...”

Đơn giản bàn giao hai ba câu, Giang Trầm Tức liền cúp máy, có chút mệt mỏi ôm lấy Mộc Hi Thần, hai người cùng nhau nằm xuống, trong lúc nhất thời rơi vào một khoảng không ấm áp yên tĩnh, luồng hơi ấm nhàn nhạt lưu chuyển đan xen giữa hai người.

“Chát!” một tiếng thật lớn, Tề Triết bị cha hắn-Tề Hoàn hung hăng cho một bạt tai, nó mạnh đến mức khiến gã lảo đảo lui về sau mấy bước, ngã xuống, đυ.ng vào thành ghế sô pha trong góc, may mắn là không đυ.ng phải góc bàn, bằng không thì nhất định sẽ đổ máu.

“Đồ hỗn đản! ! Mày không phải nói Giang Lê không được sủng ái sao? Không phải nói quan hệ của nó cùng Giang Trầm Tức không tốt thậm chí là chán ghét nhau sao? Vì cái gì Giang thị lại ra tay với chúng ta? ! !”

Tướng mạo Tề Hoàn thuộc dạng tương đối nho nhã, toàn thân toát lên khí chất thư sinh, hiền lành, ước chừng khoảng 40 tuổi, thế nhưng giờ phút này, hai mắt lão đỏ ngầu, gương mặt đỏ bừng vì giận, trên mu bàn tay hằn vệt những đường gân xanh, có thể thấy được, lão đã sử dụng sức lực lớn đến mức nào.

Khuôn mặt hiền hoà hoàn toàn trở lên biến dạng, tựa như ác quỷ, hung tợn nhìn chằm chằm con mồi trước mắt, như thể một giây sau liền nhào tới cắn xé, căn bản không giống thái độ đối đãi với một đứa con trai.

Tề Triết bị vẻ mặt khủng bố của lão doạ sợ, run lẩy bẩy núp bên ghế sô pha, một bên má sưng tấy, còn có vệt máu do chiếc nhẫn lưu lại, miệng không khép lại được mà không ngừng nhỏ xuống dưới hỗn hợp máu cùng nước bọt, trông đáng thương vô cùng.

“Con không. . . Không biết, khả năng Giang Trầm Tức chỉ là. . . Cảm thấy thật mất mặt, Giang Lê dù sao cũng là người của Giang gia, con xin lỗi, con thật sự không nghĩ tới, Giang Trầm Tức thế mà lại vì Giang Lê mà ra tay, hắn hẳn là cho là chúng ta muốn đối đầu với Giang gia. . .” Tề Triết lắc đầu từ bên này sang bên khác, đầu lưỡi thắt lại, nửa ngày cũng không nói không rõ được một câu, vô cùng hoảng loạn rụt lại thân thể, hận không thể đem mình hoàn toàn nhét vào bên trong ghế sô pha.

“Bố. . . Bố đừng lo lắng, con ngày mai. . . Không, bây giờ con sẽ ngay lập tức đi liên hệ với Giang Trầm Tức, con sẽ cùng hắn giải thích rõ ràng, bố, con van xin bố, cho con thêm một cơ hội nữa. . .”

Sắc mặt Tề Hoàn dần dần hòa hoãn lại, lão chậm rãi đi đến bên người Tề Triết, ngồi xổm xuống, rút cái tay đang che má của gã, thổi thổi lên chỗ sưng đỏ kia, ôn nhu nói :“ Tiểu Triết, con lớn rồi, đừng làm ta phiền lòng, ta xin lỗi, vừa rồi là ta quá tức giận, nhưng là con phải biết.. “

Ngón tay lão trượt xuống, nắm cằm Tề Triết, nâng mặt gã lên, buộc gã nhìn thẳng mắt mình, giọng nói nháy mắt âm lãnh, “Con nhiều năm như vậy, ăn của ta dùng của ta, tất cả đều là ta ban cho, con có được cuộc sống tốt như ngày hôm nay, cũng từ ta mà có, nếu như công ty xảy ra vấn đề, dù có bán con đi, cũng không đền bù nổi đâu, con có hiểu không?”

Tề Triết nhìn ánh mắt vô tình đến lạnh lùng của cha mình, trong lòng sợ hãi, nhưng vô luận là như thế nào đều trốn không thoát, chỉ có thể bị khí tức khủng bố kia bao trùm, cảm giác như mình bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.

Hắn chưa bao giờ tưởng tượng được, rằng người cha ngày thường luôn đối với hắn hết mực cưng chiều, một khi trở mặt lại đáng sợ như vậy. Phảng phất như hắn không phải là người con có quan hệ máu mủ với ông ấy, mà chỉ vỏn vẹn là một công cụ lợi dụng, lúc tâm tình tốt có thể đem hắn sủng lên tận trời, lúc tâm tình không tốt, liền tùy thời có thể vứt bỏ hắn. . .

Tề Triết lảo đảo trở về phòng mình, hai ngày này trải qua quả thực hết mức huyền huyễn, đầu tiên là hắn không hiểu sao xảy ra quan hệ với một người con trai, mà gia thế của người kia cũng không thua kém gì hắn. Hắn nghiện thuốc, giờ cha hắn đối với hắn cũng sinh ra các loại chán ghét.

Hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được nếu không có Tề Hoàn che chở, hắn sẽ ra sao, không nói đến cậu con trai kia sẽ không không buông tha cho hắn, chỉ riêng Giang Trầm Tức thôi, cũng đủ khiến hắn sống dở chết dở.

Nhưng Giang Trầm Tức. . . Hắn vì sao lại vì Giang Lê mà ra mặt? Hắn không phải rất chán ghét sự tồn tại của Giang Lê hay sao a?

Tề Triết mím chặt môi, nhấp số, gọi đến số riêng của Giang Trầm Tức, “Xin chào, Giang tổng. Tôi là Tề Triết. . . Chà, chỉ là tôi không biết tôi đã đắc tội gì đến ngài? Dù sao cũng coi như là chúng ta có chung địch nhân a. . . A, không, tôi đương nhiên không thể để cho hắn bôi nhọ thanh danh của Giang gia, chỉ đơn giản là muốn hắn nghiện thuốc mà thôi a, điều này đối với ngài mà nói không phải cũng là có rất nhiều chỗ tốt hay sao? Một khi hắn nghiện, vậy liền hoàn toàn nằm trong sự khống chế của ngài, cổ phần Giang thị trong tay hắn liền có thể dễ dàng thu hồi, vậy ngài...”

Gã còn chưa kịp nói hết, đằng kia đã cúp máy, bên tai truyền đến một giọng nói thâm thúy, nương theo lấy câu cuối cùng, văng vẳng bên tai hắn tựa như ma chú.

“Người của tôi, cũng dám đυ.ng vào!”