Chương 7: Ngôn tình vườn trường (6)

Ngày hôm sau, Mộc Hi Thần mang theo bữa sáng vô cùng phong phú đến gõ cửa, dù sao thì vai trò của hắn cũng chính là cái người si tâm ái mộ nữ chính a, tóm lại là phải bỏ ra thành ý.

Thời điểm Mộc Tiêm Tiêm mở cửa thì Mộc Hi Thần thấy được thần sắc cô ta mệt mỏi, dưới hốc mắt còn có vết thâm đen rất rõ ràng, xem ra là cả đêm hôm qua đều không có ngủ.

“Tiêm Tiêm, cậu có sao không? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, có phải còn nghĩ tới ... Người kia sao?” Mộc Hi Thần buông bữa sáng xuống, có chút cô đơn mà cúi đầu, dường như là rất đau lòng.

Sắc mặt Mộc Tiêm Tiêm tối sầm lại, cô hôm qua đã phải quét dọn cả đêm mới miễn cưỡng thu dọn được một cái phòng, lúc đầu cho rằng, lấy tâm tư của Giang Lê đối với mình, hôm nay nhất định sẽ dẫn người đến giúp, thế nhưng là hắn đang nói cái gì mà cô không hiểu nổi?

Cô mấp máy môi, nghĩ đến Giang Lê thích nhất là dáng vẻ ôn nhu rộng lượng của mình, liền trả lời : “Không phải, không phải như cậu nghĩ, mình... Được rồi, đây là bữa sáng cậu mang tới cho mình sao? Cảm ơn cậu, đáng tiếc, nơi này điều kiện có hạn, không thì mình có thể để cậu nếm thử bữa sáng do chính tay mình làm. . .”

Mộc Hi Thần kinh hỉ ngẩng đầu, nhưng nháy mắt lại uể oải cụp mắt, “Vẫn là thôi đi, Tiêm Tiêm, tâm tình hiện tại của cậu nhất định là đang rất tồi tệ, hẳn là bây giờ không muốn nhìn thấy mình đi. . . tốt hơn hết là mình nên đi trước, đợi đến bữa trưa mình sẽ phái người đưa tới cho cậu, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt, chớ suy nghĩ nhiều.”

Nói rồi, xoay người rời đi, không cho Mộc Tiêm Tiêm cơ hội mở miệng nào, đem hình tượng một người muốn tới gần nhưng phải cực độ khắc chế chính mình không được đến gần, phát huy đến vô cùng tinh tế.

Mộc Tiêm Tiêm nhìn bóng lưng Giang Lê biến mất, chợt trầm xuống, cô trước kia chỉ cảm thấy Giang Lê ngốc, hiện tại xem ra, căn bản là không có đầu óc!

Tức giận đem đồ trên bàn hất xuống đất, nhưng lập tức trong bụng lại truyền đến cảm giác trống rỗng, thoắt cái gương mặt liền trở lên dữ tợn, cam chịu ngồi xổm xuống, đem túi thức ăn chưa mở, một lần nữa nhặt lên, bên trong là đồ ăn rất phong phú và nóng hổi, xem ra, là đã phí không ít tâm tư.

Cảm xúc Mộc Tiêm Tiêm dần dần ổn định lại, cẩn thận suy tính bước tiếp theo của kế hoạch, cô là một người con gái cực kì thông minh, có thể cảm nhận được Tiêu Dật Trần nảy sinh tìm cảm đối với mình, chỉ là bởi vì đã quen *cao cao tại thượng* cho nên mới khó nhìn thấy trái tim mình.

*...* : nghĩa bóng và nghĩa đen. Nghĩa đen ở đây chính là nói đến vị trí cao, tôn quý trong xã hội. Ai được miêu tả bằng cụm từ này thì cuộc đời sẽ an nhiên hơn. Tuy nhiên, về phần nghĩa bóng cụm từ này dùng để ám chỉ những người không biết kính trên nhường dưới. Lúc nào cũng cho mình là đúng, luôn tỏ thái độ khinh thường người khác.

Cho nên cô rất dứt khoát trốn đi, chỉ có tạm thời chia ly mới có thể bức anh ta thừa nhận cô, hừ, cô mới không muốn biến thành một món đồ chơi. Ngày hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, xem ra, cô cần chuẩn bị một kế hoạch nho nhỏ để trong khoảng thời gian này, nhất định phải thu được sự đồng tình cùng thương cảm của Giang Lê, dù sao muốn cạnh tranh cũng phải có đồ vật đầy đủ giá trị, điểm này cô vô cùng rõ ràng.

Một tình địch mạnh mẽ rất ích cho tình cảm phát triển, chỉ là Giang Lê thực sự quá nhu nhược, mặc dù có ý đối với cô, nhưng lại nhiều lần lùi bước, căn bản chẳng làm lên trò trống gì, cái người ca ca kia của hắn cũng không tệ, chỉ là địch ý của người đàn ông kia đối với cô thực sự quá mạnh mẽ, hơn nữa cô không tài nào hiểu nổi tại sao hắn lại có địch ý với mình lớn tới vì vậy. Do đó cô căn bản không có chỗ xuống tay...

Bên kia, Mộc Tiêm Tiêm suy nghĩ như thế nào Mộc Hi Thần không biết, nhưng hiện tại hắn lại rất đau đầu với người đàn ông rõ ràng đang khó chịu trước mặt này, bất đắc dĩ thở dài, “Ca, anh sao vậy?”

Giang Trầm Tức nhìn hai tay rỗng tuếch của hắn, lạnh giọng nói, “Em đi đưa cơm cho người phụ nữ đó?” Hẳn là hắn không ngờ tới là sẽ có một ngày, hắn thế mà lại dùng giọng điệu ghen tuông như trẻ con để nói chuyện.

“Đúng vậy a,” Mộc Hi Thần bất đắc dĩ mà thả hai tay, “Dù sao cô ấy cũng là bạn tốt của em nha, hiện tại lại không có chỗ để đi, cũng không thể để cậu ấy đói bụng a?”

Giang Trầm Tức không nói chuyện, dùng cặp mắt dò xét đem hắn từ trên xuống dưới quét hết một lượt, tay đánh nhịp, nói, “Anh về sau sẽ để cho Trương tẩu định kỳ đi đưa đồ ăn cho Mộc tiểu thư, em cũng đừng quản nữa, trước đó đưa sách cho em, đã xem xong hết chưa, chưa xem hết thì không cho phép ra khỏi cửa!”

“Caaaaaa. . .” Mộc Hi Thần xị mặt xuống, ai biết Giang Trầm Tức đột nhiên nổi điên cái gì, đút cho hắn các loại sách quản lí kinh tế, còn bắt buộc hắn nhất định phải xem hết, mà nội dung bên trong những cuốn sách đó đều quá mức ngây thơ, buồn cười và phi thực tế, tựa như sinh viên đi đọc sách nhi đồng, nhưng hết lần này tới lần khác Giang Trầm Tức không tin hắn đã xem hết, quả thật là đem hắn nhốt ở trong phòng, thậm chí còn ở bên cạnh hắn phê duyệt văn kiện, thuận tiện giám sát hắn.

Thấy vẻ mặt đau khổ không vui của Giang Lê, Giang Trầm Tức nhất thời có xúc động muốn nói cho cậu rằng những cuốn sách đó không cần đọc, thế nhưng, nếu là không làm như thế, hắn căn bản không có lý do đem cậu cột bên người mình mọi lúc, không nghĩ để cậu rời khỏi tầm mắt của mình dù chỉ là một phút thậm chí là một giây, lòng chiếm hữu càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí, ngay cả bản thân hắn cũng thấy có chút kinh hãi.

Hắn đã minh bạch mình đối Giang Lê là tâm tư gì, lúc đầu nên thuận theo lẽ thường mà nên xa lánh, thậm chí là đem người ra nước ngoài, như vậy liền sẽ không còn nhược điểm có thể gây thương tổn đến hắn, thế nhưng, hắn không làm được...

Vé máy bay đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lại bởi vì ngẩng đầu một cái liền không thấy bóng hình Giang Lê đâu, điều đó khiến tâm thần hắn hoảng loạn, giờ khắc này hắn liền biết, hắn đã sa ngã rồi.

Chẳng qua cũng không quan trọng, đã như vậy rồi thì liền hoàn toàn sa ngã đi.

Nếu không thể buông, vậy liền triệt để nắm thật chặt.

Hắn hiện tại có rất nhiều thời gian để bồi Giang Lê, chỉ cần để Giang Lê quen thuộc với sự tồn tại của hắn, không thể rời xa hắn, lúc đó sớm muộn gì Giang Lê cũng có thể coi nhẹ giới tính cùng đủ loại luân thường đạo lý, mà sà vào vòng tay của hắn!

Mấy ngày kế tiếp, Mộc Hi Thần nhìn như có vẻ đều ở trong phòng chăm chỉ đọc sách, thế nhưng trên thực tế là hắn đang lợi dụng 233 theo dõi nhất cử nhất động của nhân vật chính.

Tiêu Dật Trần sử dụng tư liệu giả mà hắn làm, một cái hạng mục lớn với gần 1 tỷ vốn đầu tư liền không cánh mà bay, chủ đầu tư nhảy lầu tự sát, đối tác thì cuỗm tiền bỏ trốn, tập đoàn Hoàn Vũ danh tiếng lẫy lừng nháy mắt rớt xuống, các cổ đông lo sợ, điên cuồng bán tháo cổ phiếu Hoàn Vũ đi, dẫn đến giá cổ phiếu nhảy lầu, một bước liền rớt xuống điểm đóng băng, trực tiếp dừng phiên giao dịch. (Mk cx chả bt cổ phiếu rớt xuống điểm đóng băng là như nào thôi thì bạn nào không bt thì tự tìm hiểu nhé)

Vì tương lai của Hoàn Vũ , Tiêu Dật Trần lập tức đem chút tình cảm mới nhú lên với nữ chính ném ra sau đầu, lấy tốc độ cực nhanh hướng Hàn gia đưa ra thỉnh cầu, do đó, lễ đính hôn liền định vào ba ngày sau, sở dĩ vội vàng như thế, chính là vì ổn định lòng người, tại thời điểm này, đã chả còn lo được cái gì phô trương thanh thế nữa.

Hàn Sở Vân mặt mày vui vẻ hạnh phúc ôm lấy người đàn ông anh tuấn bên cạnh mà đối diện với ống kính, “Lần đính hôn này là kết quả mà hai nhà đã sớm thương lượng từ rất lâu, trước đó chỉ là bởi vì việc học của Dật Trần còn dang dở vẫn chưa kết thúc, không nghĩ tạo áp lưc quá lớn cho anh ấy mà định hoãn lại, nhưng hiện giờ, Dật Trần đã nhận được bằng trước thời hạn, cho nên trưởng bối hai bên liền quyết định để chúng tôi đính hôn. Tôi yêu Dật Trần, không liên quan tới thân phận, địa vị, tướng mạo, chỉ là đơn thuần là yêu anh, yêu người đàn ông đã làm bạn với tôi suốt mười tám năm này, tôi hi vọng, có thể nhận được thật nhiều lời chúc phúc từ mọi người.”

Khi cô vừa dứt lời thì Tiêu Dật Trần cũng một mặt thâm tình chậm rãi nhìn sang cô, nắm lấy bàn tay thon dài ngọc ngà, đem mười ngón đan xen vào nhau, kiên định nói : “Tôi cũng vậy, trải qua nhiều năm như vậy, là cô ấy một mực ở bên cạnh tôi, đồng hành cùng tôi, cổ vũ cho tôi, đối với tôi không rời không bỏ, nó quả thực là phước lành mà ông trời ban cho tôi, người đã đưa em đến và ở bên tôi, tôi - Tiêu Dật Trần nhất định sẽ che chở cho em suốt đời này.”

Nói xong, hai người thâm tình hôn nhau, vô luận là ánh mắt yêu thương hay là những cử chỉ thân mật, tất cả đều khiến cho mọi người có mặt tại đó xúc động, vỗ tay không ngớt, chân thành mà chúc phúc cho đôi tình nhân này.

Mộc Tiêm Tiêm đập mạnh chiếc điều khiển trong tay, sắc mặt âm trầm, kế hoạch mà cô tính đáng lẽ ra không nên chút sai sót nào, thế nhưng là vì cái gì, chẳng những cái gì cũng không thành, ngược lại còn để cho con hồ ly tinh kia xen vào.

Nhìn hai người đắm đuối ôm hôn nhau kia làm lòng cô khó chịu, nhưng càng là như vậy cô càng phải tỉnh táo, không để mình được phép mất bình tĩnh thiếu suy nghĩ.

Tắt TV, ngồi trở lại sô pha, cẩn thận vạch ra con đường cho kế hoạch trong thời gian sắp tới, khi bàn tay chạm vào vùng bụng phẳng lì của mình, mặt Mộc Tiêm Tiêm lập tức giãn ra, nở nụ cười chắc thắng.

“ A Lê. . . mình. . . mình sợ quá, cậu có thể tới đây một chút không? Mình cần cậu. . .”

Nghe được Giang Lê bên kia lo lắng hỏi thăm, Mộc Tiêm Tiêm mười phần trấn định cúp điện thoại, tiện tay đem bài biện trong phòng đập nát một chút, lại đem tóc của mình vò loạn lên, làm ra một bộ dáng cực kỳ suy nhược, yếu ớt dựa vào ghế sô pha, lẳng lặng chờ Giang Lê đến.

Lúc Mộc Hi Thần tiến vào, nhìn thấy chính là một màn như vậy, một thiếu nữ gầy yếu mỏng manh đang cuộn thân mình lại trên ghế sa lông, tóc tai cô rối loạn có chút che khuất mắt, nơi lộ ra lại là một mảnh đỏ ửng sưng tấy, hiển nhiên là đã khóc một trận to, cơ thể vốn đã gầy yếu nay lại run lên từng đợt, hầy, thật là làm cho người ta cảm thấy xót thương.

Mộc Hi Thần trong lòng âm thầm cười nhạo, giả bộ đáng thương? Đích xác về điểm này, nữ chính làm rất tốt, nhìn, hiện tại mặc dù vừa mới vào thu, nhưng là hai ngày trước vừa vặn hạ một trận mưa rào, nhiệt độ chợt hạ thấp nhanh chóng, Mộc Tiêm Tiêm lại chỉ mặc độc một chiếc váy lụa trắng đơn bạc, này cũng coi như là đủ đi. Phỏng chừng giờ phút này nếu như người đứng ở đây là nguyên chủ, sợ rằng sẽ hận không thể hái sao trên trời để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.

“Tiêm Tiêm, cậu sao rồi? Không nên làm mình sợ a. . .” Mộc Hi Thần bước nhanh qua đó, nhưng lại chỉ một mặt lo âu ngồi bên người nữ chính, không có chút tự giác nào đem áo khoác của mình cởi ra phủ thêm cho cô.

Thân thể Mộc Tiêm Tiêm run lên, đáng thương ngẩng đầu, môi dưới đã bị cắn đến trắng bệch, nói : “A Lê, mình... mình mang thai, mình sợ quá, mình...mình giờ đây nên làm thế nào..."

Cô cúi mạnh đầu xuống, nước mắt một giọt lại một giọt chảy thuận xuống chiếc cằm thanh tú, rồi bị vải vóc hấp thu, lưu lại từng vệt nước sẫm màu.

Mộc Hi Thần nháy mắt cứng đờ, hai mắt mở lớn, khó mà tin nổi nhìn chằm chằm cô hồi lâu, rồi mới run rẩy mở miệng, “Mang thai? Cậu. . . Là của hắn?”

Mộc Tiêm Tiêm khó khăn mở một bên mắt, chỉ bất lực gật gật đầu, tựa như là mất đi tất cả dũng khí cùng quyết tâm sống, thì thào nói, “ Mình nên làm gì? Dật Trần hắn. . . mình hiện tại có thể làm sao đây. . .”

Mộc Hi Thần thống khổ nhắm mắt lại, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nữ chính, giọng nói ấm áp mà lại kiên định, “Tiêm Tiêm, cậu còn trẻ, Tiêu Dật Trần hắn căn bản không phải người tốt lành gì, đứa bé này, vẫn là bỏ đi đi, có điều, nếu như cậu. . . Nguyện ý tin tưởng mình, vậy dù là cậu vẫn muốn sinh nó ra, mình. . .”

Mộc Tiêm Tiêm dùng một ngón tay chặn lại lời nói trên môi hắn, bi thương nhìn hắn, “Cám ơn cậu, A Lê, cậu rất tốt, thế nhưng là mình...mình thật sự chỉ là coi cậu là bạn, đứa bé này...” Cô sờ sờ bụng mình, trên khuôn mặt nhỏ bé chưa trưởng thành tràn đầy tính trẻ con lại lộ ra một hài tử tình thương của mẹ, “ Đứa bé vô tội, nó vốn không nên bị cuốn vào những chuyện rắc rối này, mình sẽ tìm một chỗ sinh nó ra và rồi, sẽ nuôi dưỡng nó thành người, chỉ là mình có chuyện muốn nhờ cậu. . .”

“Chuyện gì?” Mộc Hi Thần theo phản xạ mở miệng, nhưng ngay lập tức lại khép mắt lại, dường như còn chưa vực dậy được tinh thần từ trong cú đả kích.

“Mình muốn nhờ cậu giúp mình, để mình gặp mặt Dật Trần một lần nữa...” Mộc Tiêm Tiêm nhẹ giọng nói, ngữ khí ẩn ẩn mang theo bi thương.

“Vì cái gì? Hắn đối cậu như vậy, cậu lại. . . cậu lại còn không bỏ được hắn sao?”

Mộc Tiêm Tiêm lắc đầu, thở dài nói, “Mình là thật tâm yêu hắn, cho nên trước khi rời đi nghĩ đến gặp mặt hắn lần cuối, để đến lúc rời đi, quãng đời còn lại cũng có thể mang theo hồi ức tốt đẹp với hắn mà kiên trì sống, không đến mức quá cực khổ, mình biết là rất khó, nhưng xin cậu hãy giúp mình. Đây là thỉnh cầu cuối cùng của mình trước khi đi. Xin cậu, A Lê, cậu nhất định sẽ giúp mình đúng không?”

Con ngươi cô mông lung, đôi mắt đẫm lệ nhìn chăm chú vào hắn, trong đó tràn đầy sự khẩn cầu có thể khiến bất kỳ người đàn ông nào mủi lòng xót thương, huống chi là Giang Lê - người tôn thờ cô như tín ngưỡng.

Mộc Hi Thần phi thường rõ ràng cô ta đang có ý đồ gì, vô cùng phối hợp mà làm ra bộ mặt đau khổ như không chịu nổi, gần như nghiến răng nghiến lợi nói : “Giang thị cùng Hoàn Vũ từ trước đến nay bất hòa, hắn sẽ không gặp chúng ta, nhưng là một tháng sau hắn sẽ cùng Hàn Sở Vân đính hôn, trong bữa tiệc, chắc chắn sẽ mời các thế lực lớn trong thành phố B. Đến lúc đó, mình mới có thể có cơ hội mang cậu vào, thế nhưng là. . . mình hi vọng cậu có thể lại cân nhắc một chút, Tiêm Tiêm , cuộc đời cậu còn rất dài, không cần thiết phải vì một kẻ cặn bã như vậy...”

“Ý mình đã quyết, “ Mộc Tiêm Tiêm lắc đầu, đánh gãy lời hắn, “Cám ơn cậu A Lê, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều, nhưng mà mình sẽ không đổi ý đâu.”

“Thật sao. . .” Mộc Hi Thần có chút thất bại gục đầu xuống, giọng nói cũng có chút run rẩy, hắn dùng sức vuốt vuốt mặt mình, miễn miễn cưỡng cưỡng lên tinh thần, “Vậy mình đi chuẩn bị, cậu. . . Nghỉ ngơi thật tốt.” Nói xong, gần như chạy trốn xông ra ngoài, thậm chí, còn va phải cánh cửa khiến thân mình lảo đảo một chút.

Mộc Tiêm Tiêm không mảy may để ý đến hắn không thích hợp, chỉ mải suy nghĩ tính toán, một tháng, đến lúc đó, đứa bé trong bụng cô cũng đã thành hình và ổn định. Mộc Tiêm Tiêm mỉm cười, cô nhất định sẽ cho mọi người biết, ai mới là bạn gái thật sự của Tiêu Dật Trần!

Mộc Hi Thần về đến nhà, nhìn thấy dáng vẻ sa sút tinh thần của cậu làm Giang Trầm Tức khó chịu nhăn lại lông mày, “Em lại đi gặp người phụ nữ đó?”

Nhưng mà ngoài ý muốn, Giang Lê không trả lời hắn, thậm chí còn không thèm chú ý tới sự tồn tại của hắn, thất hồn lạc phách mà lên lầu, đây rõ ràng căn bản là dáng vẻ của du hồn.

“Tiểu Lê, có chuyện gì xảy ra? Anh đang nói chuyện với em đấy!” Giang Trầm Tức có chút bực bội nắm cằm hắn, trông thấy cặp mắt vô thần kia, trong lòng hắn càng thêm phiền muộn.

Giang Lê thế mà bởi vì một con đàn bà, mà không thèm để ý đến hắn?

“Ca. . .” Bị cảm giác đau đớn truyền từ cằm đánh thức, Mộc Hi Thần lúc này mới yếu ớt kêu lên, buồn rầu nói, “Em nên làm như thế nào. . .” Hắn đem sự tình từ đầu chí cuối nói hết cho Giang Trầm Tức, ấy thế mà hai mắt Giang Trầm Tức lại càng ngày càng sáng, thậm chí trấn an vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, tiểu Lê, Mộc tiểu thư đã muốn gặp Tiêu Dật Trần đến vậy thì để anh thu xếp cho, em đừng lo lắng, được không?”

Hắn cảm thấy tâm tình của mình từ trước tới nay chưa từng thư sướиɠ như vậy, đây chính là thời điểm thích hợp để Giang Lê thấy rõ bộ mặt thật của con ả đàn bà kia.

Trên đời này, chỉ có hắn, mới là người duy nhất Giang Lê có thể dựa vào!