Chương 6 : Ngôn tình vườn trường (5)

Sau đó cứ đến cuối tuần là Giang Trầm Tức đều sẽ đem Mộc Hi Thần cùng đi đến công ty, dù không làm gì, cũng không cho phép hắn rời đi, cùng lúc đó Tiêu Dật Trần cùng mấy lần đến tìm hắn, muốn hắn đem văn kiện trộm ra, mỗi lúc như vậy Mộc Hi Thần đều giả vờ ngây ngốc không biết gì, Tiêu Dật Trần không còn cách, đành phải tức giận mặc hắn lưu lại Giang thị.

Tối hôm đó tan tầm về, một bóng người lén lén lút lút lẻn vào toà cao ốc Giang thị đã hoàn toàn tắt đèn, bên trong còn lại lác đác hai ba cái điểm sáng trên lớp kính, vừa đi vừa lấp lóe, xem ra là bảo vệ tuần tra ban đêm.

Người kia cực kỳ thuần thục vòng qua tất cả các bảo vệ, đóng máy giám sát xong, cuối cùng mới lẻn vào văn phòng Giang Trầm Tức, ánh sáng của màn hình máy tính lập loè phản chiếu một gương mặt nhìn qua có chút quen mắt.

Kẻ đó tên là Hàn Băng, là đồng học Giang Trầm Tức, gia cảnh nghèo khó, cha mẹ ly dị từ khi anh ta còn nhỏ, sau khi kết thúc vụ việc thì anh liền theo mẹ. Mẹ anh vì cấp tiền cho anh đi học, không kể ngày đêm mà làm việc dần dần lưu lại mầm bệnh, về sau càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí dẫn đến *nhiễm trùng tiểu đường* , mỗi tuần đều phải cần lọc máu để duy trì sự sống.

*...* : (nhiễm trùng đường tiết niệu – UTI) là một trong những bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn thường gặp nhất ở phụ nữ, chiếm gần 25% tổng số các bệnh nhiễm trùng. Khoảng 50-60% phụ nữ sẽ phát triển UTI trong cuộc đời của họ. Bệnh xảy ra khi vi khuẩn xâm nhập vào đường tiết niệu, nhân lên và gây viêm.

Giang Trầm Tức nhận thấy anh là một nhân tài, tỏ rõ thành ý muốn chiêu mộ anh vào công ty, lương một năm hai mươi vạn, đối với một người còn chưa có tốt nghiệp đại học mà nói, quả thực là không dám nghĩ tới.

Đáng tiếc, bệnh của mẹ anh chính là một cái hang không đáy, trừ phi làm phẫu thuật ghép thận, may ra còn có cơ hội sống sót. Không riêng gì khoản phí phẫu thuật khổng lồ, muốn tìm người hiến thận phù hợp, lại càng khó. Bất ngờ, Tiêu Dật Trần nói là đã tìm được cho mẹ anh một cái thận phù hợp, bảo rằng, chỉ cần trộm được tư liệu cốt lõi ra ngoài liền đưa cho anh một trăm vạn, đồng thời hứa hẹn sẽ lo khoản phí làm phẫu thuật cùng phí tổn chăm sóc hậu kỳ.

Quả thực là đây là một lựa chọn vô cùng khó khăn, một mặt là mẹ, một mặt khác là ân nhân có *ơn tri ngộ* với anh, từ xưa tới nay trung nghĩa khó song toàn, do vậy, càng thêm tra tấn người.

*...* : biết giá trị của người nào đó mà người đời ít biết đến, và coi trọng, giúp đỡ, đối đãi xứng đáng

Hàn Băng rất rõ ràng tư liệu mật của một công ty có ý nghĩa như thế nào, một khi hạ tay xuống, vô cùng có khả năng sẽ khiến Giang Trầm Tức cửa nát nhà tan, mà kết cục ban đầu của hắn cũng xác thực là như thế. Nhưng nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, mẹ của anh rất có thể chỉ còn sống được nửa năm, cuối cùng, anh đưa ra quyết định.

Mộc Hi Thần thông qua 233 yên lặng quan sát hết thảy mọi việc, nhếch môi. Lòng người chính là như vậy đó, nó là thứ đơn thuần nhất cũng là thứ phức tạp nhất trên đời này, hơi có chút ngoại vật tác động liền có thể ảnh hưởng đến quyết định của người đó.

Thời điểm Hàn Băng động thủ, hoàn toàn quên mất lúc trước nếu không phải có Giang Trầm Tức kéo hắn, hắn tuyệt đối trả không nổi tiền cho đợt trị liệu đầu tiên, mẹ hắn căn bản cũng không thể sống đến bây giờ, để mà có thể đi cân nhắc đến chuyện phẫu thuật.

Không, có lẽ hắn nhớ, chẳng qua, như vậy thì thế nào? Thà rằng người khác cửa nát nhà tan, dù sao cũng tốt hơn là mình cửa nát nhà tan, cho dù đây là ân nhân đã từng cho hắn cuộc sống mới?

Mộc Hi Thần khẽ cong môi, một đôi mắt trong bóng đêm sáng rực rỡ, lộ ra nguy hiểm cùng quỷ quyệt, tại thời điểm Hàn Băng xâm nhập vào văn phòng, hắn đã sớm thông qua 233 thay đổi toàn bộ tư liệu trong máy tính Giang Trầm Tức, chỉ cần họ sử dụng phần tài liệu này, đến lúc đó nhất định sẽ phải đối mặt với tổn thất ít nhất 1,5 tỷ nhân dân tệ, nếu như Tiêu Dật Trần rơi vào trong cái hố này, mặc dù không đến mức *thương cân động cốt*, nhưng gã chắc chắn là không thể không tìm sự trợ giúp từ bên ngoài đến để ổn định thế cục, a, hắn đây là đang giúp mối quan hệ của nam chính cùng với vị hôn thê hắc đạo của gã càng thêm thân mật hơn!

*...* : trọng thương đến gân cốt, ảnh hưởng đến cốt lõi, trung tâm

Thời điểm Mộc Hi Thần thiết kế bố cục này, thật ra đã cho Hàn Băng một cơ hội. Chỉ cần gã hướng Giang Trầm Tức cầu cứu hoặc là tiết lộ ra một chút tin tức, hắn đều có thể giúp Hàn Băng đoạt đi cái người hiến thận đó từ tay Tiêu Dật Trần, đáng tiếc a, Hàn Băng lại lựa chọn tin tưởng Tiêu Dật Trần.

Cái này đương nhiên cũng không sai, chỉ là hắn nhất định phải vì quyết định của mình mà trả giá đắt, Tiêu Dật Trần ăn thiệt thòi về sau chắc chắn sẽ trả thù, mà trả thù như thế nào thì tuỳ thuộc vào tên đó.

Ngày hôm sau, khi Mộc Hi Thần đến công ty, đánh giá thần sắc Hàn Băng, nhận thấy mọi sự u uất giữa hai lông mày gã đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn tươi cười vui vẻ, xem ra Tiêu Dật Trần đã cho mẹ gã phẫu thuật đi, mà hắn không biết Hàn Băng đã xây dựng bước tường tâm lý cho mình như thế nào, tại thời điểm nhìn thấy Giang Trầm Tức thế mà lại không có một chút áy náy cùng mất tự nhiên nào. Nếu không phải Mộc Hi Thần đã chứng kiến toàn bộ quá trình, sợ là cũng không có cách nào đem cái người này cùng cái tên tiểu nhân không biết xấu hổ ăn trộm tối hôm qua liên hệ tới nhau.

Đi vào văn phòng, ngồi trên bàn làm việc của mình, hắn được Giang Trầm Tức đặc biệt chế tạo cho một chiếc bàn có một không hai, nó chỉ cách với bàn của Giang Trầm Tức có hai mét, gần như chỉ cần ngẩng đầu một cái liền có thể đem từng hành động cử chỉ của người kia thu hết vào mắt.

Mộc Hi Thần bật máy tính lên, tùy ý loay hoay nghịch ngợm mấy cái, nhận thấy lực chú ý của Giang Trầm Tức không còn trên người mình, liền cấp tốc mở ra mấy trang web, xác định được động thái sắp tới của Tiêu Dật Trần, vừa lòng thỏa ý mà bật cười, lại đột ngột nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy người gọi là “Mộc Tiêm Tiêm”, hơi ngạc nhiên nhíu mày, dùng giọng điệu có chút khẩn trưng cùng căng thẳng mà trả lời, bắt trước y hệt hình ảnh tâm trạng của một người khi nhận được cuộc gọi của người trong lòng, “Alo. . . Tiêm Tiêm? Ân, cậu. . . cậu tìm mình có chuyện gì không?”

Ở phía đối diện Mộc Tiêm Tiêm khóc không thành tiếng, nói chuyện đứt quãng, nửa ngày cũng không nói rõ ràng được là có chuyện gì, chỉ bảo hắn đi đến quán trà sữa gần trường gặp cô.

Mộc Hi Thần để điện thoại xuống chuẩn bị đi xoát kịch bản thì lại bị Giang Trầm Tức gọi lại, “Đi đâu, điện thoại của ai?”

Mộc Hi Thần cúi đầu xuống, các ngón tay cuộn tròn lại nắm lấy ống tay áo, không dám ngẩng đầu nhìn Giang Trầm Tức, lúng túng nửa ngày, chỉ nhỏ giọng nói câu, “Một đồng học, là ...ca, ừm, em. . . Em đi ra ngoài một chút nhé.” Nói xong liền chạy mất, hoàn toàn là một bộ dáng giấu diếm gia trưởng đi gặp đối tượng thầm mến.

Mộc Thần Hi tìm thấy nữ chính trong một quán trà nhỏ, chỉ là thời khắc này gò má cô tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, nhìn qua có vẻ như là đã khóc rất lâu, quần áo mặc trên người rỗng thùng thình, xem ra là đã ăn không ít khổ.

“A Lê. . .” Mộc Tiêm Tiêm nhìn thấy hắn, hai mắt lại một lần nữa đỏ lên, nhào tới nhảy vào trong ngực hắn, Mộc Hi Thần phải làm bộ đi gọi đồ uống để đẩy ra cô ta ra, sau đó nữ chính cũng chỉ có thể cắn cắn ống hút âm thầm rơi lệ.

Lúc này Mộc Hi Thần mới đem ánh mắt đặt trên người cô, lo lắng nói : “ Tiêm Tiêm, cậu làm sao vậy? Là ai khi dễ cậu sao?”

Mộc Tiêm Tiêm chỉ lắc đầu thút tha thút thít, trông vô cùng đáng thương, nửa ngày cũng không nói ra đươc một câu đầy đủ, Mộc Hi Thần cũng không vội, chỉ lẳng lặng uống trà sữa, thậm chí còn rất tri kỷ đưa khăn giấy.

Đoán chừng là đã thực sự khóc mệt, không ra được nước mắt nữa, Mộc Tiêm Tiêm mới ngẩng đầu, dùng cặp mắt sưng to như hạch đào nhìn chằm chằm Mộc Hi Thần, “Dật Trần hắn. . . Hắn phản bội mình, hắn không quan tâm mình nữa, hơn nữa mình, mình hiện tại không có nơi nào để đi, A Lê, mình nên làm sao đây?”

Mộc Hi Thần trừng lớn hai mắt, mặt lập tức đỏ lên, “xoạt” một cái đứng dậy, phẫn nộ nói : “Hắn làm sao có thể đối cậu như vậy? Cậu chờ ở đây, mình đi tìm hắn. . .” Còn chưa dứt lời, liền bị Mộc Tiêm Tiêm nắm lấy cổ tay, “Được rồi, A Lê, mình, mình dù sao cũng đã từng yêu hắn, chỉ là hiện tại mình không nhà để về, thực sự là không có cách nào, cậu, cậu có thể thu lưu mình không? Đừng lo thời gian sẽ không quá dài đâu, chờ đến khi mình tìm được một công việc bán thời gian, có tiền rồi, liền sẽ lập tức dọn đi.”

Mộc Hi Thần cúi đầu xuống, ánh mắt ảm đạm đi, không có ngay lập tức đáp ứng cô. Bởi vì Giang Lê không có địa vị gì ở trong Giang gia, do đó không có cách nào an bài cho nữ chính, cho nên chỉ có thể trầm mặc, dáng vẻ mười phần đắn đo đó làm cho Mộc Tiêm Tiêm nhăn mày, “A Lê? Cậu là không nguyện ý sao? Cậu không phải đã nói mình mãi mãi cũng là bạn tốt của cậu sao?”

Mộc Hi Thần càng cúi xuống thấp hơn, qua một lúc lâu mới lúng túng nói : “ Vậy, vậy mình trước mang cậu về nhà hỏi một chút, trong nhà rất lớn, hẳn là còn. . .”

“Không thể!” Mộc Hi Thần còn chưa kịp nói hết, liền bị một đạo âm trầm thấp đánh gãy. Giang Trầm Tức mặt mày âm trầm nhìn hai người, Giang Lê không chỉ yêu sớm thậm chí còn muốn đem người mang về nhà? Cô gái này có cái gì tốt, tướng mạo thì xấu xí phẩm hạnh cũng thấp kém, chả phải là thứ tốt đẹp gì!

“Tiểu Lê, không phải loại người không đứng đắn nào cũng đều có thể mang về nhà.” Giang Trầm Tức đẩy mắt kính, ánh mắt cảnh giác lại chán ghét của hắn khiến Mộc Tiêm Tiêm cảm thấy rất không thoải mái, cô rất muốn quẳng bàn rồi rời đi, nhưng bây giờ tình thế khác trước , cô còn có việc cầu người, cho nên không thể không nhẫn nhịn, chỉ là đôi con ngươi hừng hực lửa giận kia vẫn là không thoát khỏi đôi mắt của Giang Trầm Tức.

“Không phải đâu ca ca. . .” Mộc Hi Thần liền vội vàng tới kéo Giang Trầm Tức, ngăn lại những lời quá mức cay nghiệt của hắn, ngửa mặt lên chăm chú nhìn Giang Trầm Tức, trong mắt mang theo khẩn cầu, “Cô ấy là bạn tốt của em, bởi vì có một chút ngoài ý muốn mà hiện tại không có nơi nào để đi, em chỉ là nghĩ. . . Muốn giúp cậu ấy một chút, Tiêm Tiêm không phải như anh nghĩ là cái loại người đó đâu, ca ca, làm ơn, cầu xin anh . . .”

Bờ môi thiếu niên đỏ thắm lúc đóng lúc mở, cặp mắt đào hoa vốn đã ánh nhuận nay lại thêm một tầng nước mắt, nhìn qua thật là đáng thương, nhất là khi cậu dùng thanh âm nhu mềm kia cầu xin làm cho Giang Trầm Tức hoàn toàn không cứng rắn được, một bên nghĩ đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu, một bên lại lửa giận tăng vọt, hồ ly tinh này đến cùng đã cho Giang Lê ăn bùa mê thuốc lú gì, mà đem em trai nhu thuận của hắn mê hoặc đến thần hồn điên đảo như vậy!

Ánh mắt có thể xưng là đáng sợ quét về phía Mộc Tiêm Tiêm, khiến cô nhìn đến giật mình kinh hãi, kém chút là muốn khóc lên, thế nhưng ngoài miệng lại dần dần dịu xuống, “Thôi vậy, nếu đã là bạn của em vậy thì để anh an bài giýp cho, bố chắc chắn là sẽ không thể nào để cho phụ nữ vào ở nhà chúng ta, cho nên bạn em chỉ có thể ở bên ngoài, có một căn hộ nhỏ gần đây, trước mang bạn em đi tới nơi đó đi.”(Bây giờ sẽ chính thức đổi xưng hô thành anh)

Nghe được lời Giang Trầm Tức nói, Mộc Hi Thần lập tức cười rộ lên, ôm eo hắn nũng nịu nhõng nhẽo, trên mặt tràn đầy vẻ ỷ lại cùng cảm kích.

Giang Trầm Tức cảm giác được khi cậu dán lại gần thì nơi đó giống như bị lửa thiêu đốt vậy, một cỗ cảm giác sảng khoái tự nhiên sinh ra, nhưng nó lại dần dần hội tụ xuống dưới bụng, khiến hắn trong nháy mắt biến sắc.

Vội vàng đẩy người ra đi lấy xe, đợi đến khi ngồi trên xe thì mới có thể thả lỏng toàn thân, hồi tưởng lại tư vị vừa rồi thì vật dưới thân hắn lại có xúc động muốn ngẩng lên. Phiền muộn mà đập mạnh lên tay lái.

Chết tiệt, hắn thế mà lại có ham muốn đối với Giang Lê?

Thời điểm khi ba người tiến vào cái gọi là căn hộ nhỏ kia, thì vẻ mặt lúc đó của Mộc Tiêm Tiêm có thể hình dung là hết sức khó coi.

Căn hộ này tuyệt đối không nhỏ, năm phòng hai đại sảnh, chính giữa là phòng khách, bên trên treo một chùm đèn pha lê sang trọng, nói chung thiết kế cũng có thể xưng là xa hoa, chỉ có điều, nó cũng không thể nào che giấu được sự thật rằng nơi này trông vô cùng bẩn thỉu dơ dáy!

Căn hộ này giống như mấy năm rồi không có người ở, đầy đất bừa bộn, thậm chí lấy ngón tay vuốt một cái thì liền có một lớp bụi dày đặc bám lên, Giang Trầm Tức nhìn vẻ mặt táo bón của Mộc Tiêm Tiêm, rất không có thành ý nói : “Thực xin lỗi a, Mộc tiểu thư, chúng tôi chỉ còn một căn nhà nhỏ này mà thôi, bởi vì quanh năm không có người ở, cho nên cũng không có cho người quét dọn, hai ngày nay trong nhà nhiều chuyện, người hầu cũng bận không qua đây được, đành trước hết ủy khuất Mộc tiểu thư đích thân quét dọn một chút, chờ thêm mấy ngày nữa tôi sẽ gọi người tới giúp cô.”

Mộc Tiêm Tiêm gắt gao cắn chặt môi, đến mức suýt nữa thì bật máu, mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Không sao, vốn dĩ chính là tôi quấy rầy hai người, có thể có nơi ở cũng đã là không tệ rồi, tôi không có gì mà bắt bẻ, không cần quá phiền phức.”

“A, Mộc tiểu thư quả nhiên như lời tiểu Lê nói, rất ôn nhu rộng lượng, kia đã như vậy, chúng tôi liền không làm phiền cô nữa, cô cứ an tâm ở lại đây, muốn ở bao lâu đều được, cũng đã muộn rồi, chúng tôi xin phép.” Nói xong dắt tay Mộc Hi Thần đi ra ngoài, làm bộ như không thấy vẻ mặt hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn của Mộc Tiêm Tiêm .

Thẳng đến khi ngồi vào trong xe, Mộc Hi Thần mới có chút kỳ quái, ngốc ngốc, khó hiểu hỏi : “Ca , trong nhà có chuyện gì quan trọng sao? Vì cái gì người hầu đều bận rộn a?”

Giang Trầm Tức ho nhẹ một tiếng, nụ cười treo trên khóe miệng nhất thời vặn vẹo một chút, mất tự nhiên nói : “Là. . . Hai ngày nữa là sinh nhật của anh, cho nên để Lưu thẩm cùng những người khác chuẩn bị trước.”

“Hai ngày nữa?” Mộc Hi Thần nghi hoặc nghiêng đầu, “Em nhớ là sinh nhật anh còn hai tháng nữa mới tới nha? Sớm như vậy liền phải chuẩn bị sao?”

Giang Trầm Tức nghiến răng, đặt lưng ghế nằm ngang, cường ngạnh đem người đè xuống, nói : “Đương nhiên là phải chuẩn bị từ sớm, anh sẽ còn lừa em sao? Đừng nghĩ nữa, ngủ một lát đi, lập tức sẽ tới nhà ngay.”

Mộc Hi Thần nghe lời nhắm mắt lại, nhớ tới vẻ mặt như ăn phải phân vừa rồi của nữ chính thì tâm tình hắn liền thư sướиɠ, cô ta biết rõ nhà Giang Lê rất có tiền nhưng có lẽ là không nghĩ tới bản thân cư nhiên sẽ nhận được loại đãi ngỗ như thế đi?

Kỳ thật ngay cả khi Giang Trầm Tức không có đến, hắn cũng dự định tuỳ tiện đem nữ chính ném tới một khách sạn nào đó.

Nhớ lại hành động và biểu cảm vừa rồi của người đàn ông, hắn khoái trá mà đem mặt mình vùi hoàn toàn vào trong chiếc áo khoác mà Giang Trầm Tức vừa rồi đắp lên cho hắn, cười giống như một con mèo tinh ranh láu cá, người đàn ông này, trốn không thoát...