Chương 45: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (2)

Tuyết Y Lâu vốn chỉ là thanh lâu cấp thấp, vị trí nằm ở góc Tây Nam kinh đô, xem như tương đối hẻo lánh, cho nên lúc đó Diệp Khuynh Thành mới yên tâm đem hắn ném tới chỗ này.

_________

Chỉ trong vòng nửa năm, Tuyết Y Lâu tựa như đổi chủ, trong lúc nhất thời thanh danh vang dội, rõ ràng vị trí đều không có thay đổi, nhưng bố cục bên trong lại cực kỳ xảo diệu, cho dù là một bộ phận nhỏ nhất cũng cực kỳ độc đáo, nếu chỉ nhìn bài trí nơi này có thể thấy được kiến trúc của nó thật sự tuyệt vời, chỉ sợ là phải hao phí tâm huyết suốt đời mới có thể đạt được thành tựu như thế.

Tiếng đàn miểu miểu, mọi thứ đều phong lưu thoải mái, lầu một là nơi các học giả đàm từ làm phú hoặc văn nhân học đòi văn vẻ, tối thiểu ban ngày mấy kẻ đó vẫn là quân tử, trừ tầm hoan tác nhạc, nơi đây có thể nói là nơi hội tụ các tài tử phong nhã, ngẫu nhiên ngâm lên một bài thơ hay, còn có thể dẫn tới mỹ nhân ghé mắt.

Bởi vì bên trong Tuyết Y Lâu nam nam nữ nữ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút thi từ ca phú, tì bà cầm sắt càng là không cần phải nói, tầm hoan mua vui, đây là nơi đến tuyệt hảo.

Tới đêm, nơi này lại biến thành lễ hội xá© ŧᏂịŧ cuồng hoan, tục truyền nơi này có hoa khôi xinh đẹp nhất từng gây nên trận đổ xô muôn người ra đường, hay quý công tử ca nhi xinh đẹp vũ mị, bất luận là muốn nam nhân hay nữ nhân, đều có thể ở đây đạt được khoái hoạt tuyệt vời nhất.

Tại một chỗ vắng vẻ trong hậu viện Tuyết Y Lâu, sau cửa nhỏ đi qua một đoạn hành lang tĩnh mịch, liền phảng phất như bước vào hoàng cung, vô luận là những viên ngọc tùy ý khảm nạm ở trên tường hay những viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng kia, hay thậm chí là tấm giao nhân hoàng kim, hoặc là da Bạch Hổ bày đầy đất, hết thảy đều lộ ra sự quý khí của chủ nhân nơi này, hết cái này tới cái khác đều lộ vẻ cao quý.

"Chủ nhân!" Nam tử kia nửa quỳ dưới đất, ánh mắt bình tĩnh nhìn màn lụa, tướng mạo hắn tương đối tinh xảo tuấn mỹ nhưng lại không chút nào hiện vẻ nữ khí, nếu là đặt ở hiện đại, hẳn sẽ là một *tiểu thịt tươi*, cùng với đường cong cơ bắp dáng người mảnh khảnh và thân hình thẳng tắp, cho thấy đây là một người biết võ, hơn nữa võ công khẳng định không kém.

*…* : chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisεメ)

Bên trong không có động tĩnh, thật lâu, hắn lại hô, "Chủ nhân!" Chẳng qua lần này, thanh âm lớn hơn vừa nãy.

Qua mấy giây, bên trong nhô ra một bàn tay ngọc ngà ưu mỹ tinh tế, làn da trắng nõn, dưới ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi xuống ẩn ẩn còn hiện ra ánh sáng như sứ, mạch máu xanh nhạt ẩn nấp dưới tầng da mỏng, quả thực chính là thiên chi bạch ngọc.

Theo bàn tay kia xốc màn lụa lên, lộ ra một thân ảnh mông lung, bởi vì mới ngủ dậy cho nên quần áo có chút lộn xộn, cổ áo có chút rộng mở lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh tinh xảo, cổ của hắn khẽ nhếch, ngáp một cái, thụy nhãn mông lung liếc xéo tới, cho dù là đã nhìn quen khuôn mặt của chủ nhân những vẫn có chút khó mà tự chế cúi thấp đầu.

"Thanh Y a, có chuyện gì? Ngươi nên biết, ta ghét nhất bị người khác quấy rầy trong lúc ngủ." Mộc Hi Thần dụi dụi mắt, lại ngáp một cái, hôm qua cái đám kia không nghe lời mà phải đánh một trận, rốt cục xem như thu phục, bận đến nửa đêm mới ngủ, có thể không buồn ngủ sao a?

Hắn khẽ kéo cổ áo nên, đứng dậy choàng lên người tầng áo đỏ, màu hổng của áo phản lên khuôn mặt tinh xảo, đẹp đến yêu nghiệt.

Tổn thương trên mặt hắn sớm đã được hắn chữa lành từ lâu, thẳng đến khi lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình trong gương hắn mới hiểu được cái gì gọi là một nụ cười khuynh quốc, cho nên nói Diệp Khuynh Thành ghen ghét ca ca của hắn như vậy cùng không phải là không có đạo lý.

"Thuộc hạ đáng chết, chỉ là chạng vạng tối trong các mới bán đến một thiếu niên, lúc đầu loại chuyện nhỏ nhặt này không cần quấy rầy chủ tử, chỉ là theo như ý tứ hắn nói, hắn đến từ phủ Nhị Hoàng Tử, thuộc hạ không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho nên tới để xin chỉ thị của chủ tử."

Bàn tay trên đai lưng Mộc Hi Thần hơi khựng lại, phủ Nhị hoàng tử... Sở Thiệu?

Đương kim Hoàng đế có tổng cộng 4 người con trai, Nhị hoàng tử - Sở Mộ cùng Tứ hoàng tử - Sở Mặc Uyên cùng một mẹ, là trưởng tôn do hoàng hậu sinh, chỉ tiếc cho một nữ nhân kinh tài tuyệt diễm nhưng hồng nhan bạc mệnh, khi Tứ hoàng tử ba tuổi đã ra đi.

Phụ thân nàng Bắc Uyên hầu nghe tin dữ, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận, mắc chứng bệnh ho ra máu, cộng thêm vết thương cũ trên chiến trường năm đó lưu lại, không được bao lâu thì liền đi theo nàng, chỉ để lại hai huynh đệ nhỏ tuổi không chỗ nương tựa trong hoàng cung gian nan mà cầu sinh.

Tam hoàng tử - Sở Thiên Thần thì là nhi tử hoàng đế sủng ái nhất, chỉ là một chữ ‘Thần’ đã đủ nhìn ra hoàng đế đối với đứa con trai này thiên vị như thế nào, Tam hoàng tử chính là do Tiêu quý phi sinh hạ cũng là nữ nhân mà Hoàng đế yêu thương nhất, Tiêu gia hùng mạnh, phía sau cầm trọng binh của Bình Uyên hầu, trong cốt truyện ban đầu Tiêu Quân Duệ chính là nhờ nâng đỡ Tam hoàng tử mà sau đó một đường thẳng tới mây xanh.

Ngũ hoàng tử - Sở Hoàn, tầm thường vô dụng, so với mấy ca ca kia của hắn còn được xưng tụng là ngu dốt, chẳng qua mẫu phi hắn là con gái Hộ bộ, cho nên cũng coi như có chỗ dựa, an an ổn ổn mà suốt ngày ăn uống, thậm chí bởi vì hắn đã rõ ràng ngay từ đầu đối với hoàng vị không có hứng thú, cho nên lúc Tam Hoàng Tử đăng cơ về sau còn được phong tước Bắc hầu, hưởng phúc an nhàn.

Nếu nói là đến từ phủ Nhị hoàng tử, kia hình như Nhị hoàng tử chỉ có một đứa con gọi là Sở Thiệu, tuổi chưa quá 12, coi như hoàng đế không sủng ái Nhị hoàng tử nhưng cũng không đến nỗi sẽ để cho cháu mình lưu lạc đến loại địa phương này a...

Mộc Hi Thần vừa sửa sang lại suy nghĩ trong đầu vừa đeo lên chiếc mặt nạ tinh xảo, quay người nhấc tay áo, mái tóc đen dài như suối rủ xuống bên hông, tỏa sáng rạng rỡ, bên trên vạt áo thêu những đường vân hỏa hồng chỉ vàng, tựa như là đuôi cánh của Phượng Hoàng, phóng túng lại tùy ý.

Hai người đi đến một gian nhà, còn chưa đẩy cửa, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng hài đồng gào thét cùng tiếng khóc rống, "Các ngươi đám cẩu nô tài này, biết ta là ai không, ta cảnh cáo các ngươi, mau thả ta trở về, nếu không, nếu không ta liền..."

"Nếu không thì như nào?" Mộc Hi Thần nhướng mày đẩy cửa, tất cả những người ở bên trong nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ, lui ra ngoài, trong chốc lát bên trong gian phòng chỉ còn lại ba người.

"Nếu không ta sẽ kêu thúc thúc tới đánh ngươi..." Thiếu niên nhìn thấy hắn, sững sờ trong chớp mắt, có chút co rúm trốn về sau một chút, sau đó tựa hồ cảm thấy như vậy có chút mất mặt, lại thẳng tắp sống lưng, chỉ là những lời uy hϊếp đó của nhóc như thế nào lại thấy giống nũng nịu, tựa như tiểu động vật mềm nhu yếu ớt thật vất vả lấy dũng khí muốn phản kháng, lại chỉ duỗi ra lợi trảo không có tí sát thương nào.

Mộc Hi Thần nghe vậy phì cười, hơi nghiêng đầu tránh đi, hết sức nhịn xuống ý cười không ngừng dâng lên, ho nhẹ một tiếng, mới tiếp tục nói : "Ngươi nói ngươi đến từ phủ Nhị Hoàng Tử, vậy làm sao lại bị bán đến nơi này?"

Sở Thiệu ngây ra một lúc, nhìn chằm chằm ý cười trên khóe môi kia hồi lâu, mới đột nhiên ý thức được sự thất thố của mình, dùng sức quay đầu, hừ lạnh một tiếng, "Bản điện hạ làm sao biết chứ, ta chính là hôm nay đột nhiên... Nghĩ muốn ra ngoài chơi, sau đó liền gặp một cái quái nhân, tỉnh lại liền..."

Nói nói, chính nhóc cũng thấy lí do này thật ngớ ngẩn, cũng đã ý thức được mình đơn độc chạy ra ngoài như này là không đúng, thế nhưng là hết lần này tới lần khác lại không được tự nhiên muốn biện hộ, nhớ tới tình cảnh bây giờ của mình, cảm thấy càng lúc càng ủy khuất, cứ như vậy mà gào khóc, "Oa... Các ngươi đều là người xấu! Ta muốn kêu thúc thúc tới đánh các ngươi!"

Nghe thanh âm gào khóc bén nhọn của nhóc, Mộc Hi Thần cảm giác lỗ tai của mình sắp hỏng tới nơi, từ trong ngực móc ra một chiếc khăn mùi soa ném trên mặt nhóc, "Được rồi, đừng gào thét nữa, chúng ta sẽ thả ngươi về."

"Ngươi... Ngươi nói thật chứ?" Sở Thiệu nháy mắt ngừng gào khóc, kéo xuống chiếc khăn mùi xoa trên mặt, lộ ra một đôi mắt rụt rè gắt gao nhìn chằm chằm hắn, chóp mũi lại ngửi được một cỗ mùi hương thoang thoảng, thanh thanh nhàn nhạt, tựa như là hương của một loài hoa mà nhóc không nhớ ra tên nó là gì, nhưng là nhóc hoảng hốt nhớ rõ Nguyễn nương (mẹ của nhóc này) cũng có hương thơm dễ ngửi như vậy, "Lời người nói có thể tin sao?"

Nhắc tới cũng kỳ quái, đây là loại địa phương nào nhóc biết rõ, nhưng kì lạ là nơi này lại không mảy may có thứ hương liệu gay mũi như các thanh lâu phổ thông diễm tục khác, chóp mũi ngửi đến vậy mà tất cả đều là hương hoa, khiến nhóc có chút hiếu kỳ.

Mộc Hi Thần nhìn đôi mắt thỏ con của nhóc thấy nơi nào còn có nửa điểm muốn khóc? Làm sét đánh mà không mưa, tiểu hài tử này sợ là đều thích dùng cách này để làm người khác mềm lòng.

Hắn lại ngáp một cái, như không có xương cốt ngả người ra sau, Thanh Y phi thường có nhãn lực lót cho hắn một chiếc đệm thắt lưng, để hắn dựa vào thư thái hơn chút.

Từ khi hắn tiếp quản Tuyết Y Lâu, tiếp nhận không ít người hoặc là có thù, hoặc là có oán, hay là giống như Sở Thiệu này, không hiểu lí do bị người bán vào đây, hắn lúc đầu cũng khinh thường làm cái loại kinh doanh xá© ŧᏂịŧ kia, đều để bọn họ tự mình lựa chọn.

Nếu như thực sự không có nơi nào để đi, muốn ở lại học hỏi ít thứ, vậy hắn cũng hoan nghênh, cho dù không tiếp khách, muốn làm thanh quan cũng hoàn toàn tùy ý bọn họ, thậm chí có thù oán thì còn có thể đi vào tổ chức sát thủ do chính hắn sáng lập học bản lĩnh, đến lúc đó có thù báo thù có oán báo oán, chỉ cần sau khi chuyện thành công phải ở lại trong các làm công miễn phí mấy năm, về sau muốn đi hay lưu lại hoàn toàn phụ thuộc vào bọn họ.

Nếu là gia sự trong sạch phụ mẫu còn tại, chỉ là nhất thời vô ý bị bán vào đến, hắn cũng không quan trọng, thậm chí cho chút vòng vèo đem người thả đi, dù sao hắn cũng không dựa vào cái này kiếm cơm.

Tựa như Thanh Y, nguyên bản cũng là thế gia công tử, trong một đêm toàn môn tộc bị diệt, bản thân bị làm nhục sau đó bị bán đến đây, hắn cũng cho Thanh Y thời gian nửa năm để hắn báo thù, về sau cái người này liền an phận canh giữ ở bên cạnh hắn, đuổi đều không đi.

"Nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy, nói thả ngươi đi chính là thả ngươi đi, Tuyết Y Lâu ta cũng không thiếu 10 lượng bạc kia." Mộc Hi Thần chống cằm, mắt hơi híp lại, như thể sắp chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Ai ngờ con thỏ nhỏ Sở Thiệu lại đột nhiên xù lông, "Ngươi nói bậy, bản điện... Ta làm sao có thể chỉ có giá mười lượng bạc? Ta rất đáng tiền, dù sao cũng phải một ngàn lượng a?" Nhóc còn sợ hắn không tin, hai cánh tay ở trước ngực họa một cái vòng lớn, như muốn hình dung phải nhiều bạc như vậy mới đủ.

"Phụt hahahahaha ——" Mộc Hi Thần thực sự nhịn không được nữa cười lớn, một chút buồn ngủ kia cũng tiêu tán, hắn nhìn nhóc con tức giận đầy mặt, hiếm khi tâm tình tốt dỗ hai câu, "Tốt, ngươi đáng tiền nhất, tối thiểu năm ngàn lượng bạc, có thể đi? Trời cũng sắp tối rồi, ngươi không quay về sao, sợ là sẽ bị mắng đó a?!."

"A?" Sở Thiệu giống như là đột nhiên nhớ tới còn có gác cổng biết chuyện này, hôm nay không những bỏ bài tập tiên sinh giao mà còn lén chạy ra ngoài, thiếu chút nữa còn... Nếu là chậm thêm chút nữa trở về, nhóc nhất định sẽ bị cha đánh chết!

Trong đầu đột nhiên nhớ tới cha nhóc bình thường dáng vẻ ôn hòa nhưng ra tay đánh nhóc lại rất tàn nhẫn, lập tức cảm thấy toàn thân bắt đầu đau rát, kinh hô một tiếng, "Ta... Ta đi trước, cái kia... Cám ơn ngươi, ta sẽ nói với thúc thúc cảm tạ ngươi..."

Một chữ cuối cùng chưa nói xong người đã biến mất tại cửa hiên, Mộc Hi Thần khoát khoát tay, "Thanh Y, ngươi đi theo nhóc con đó, bảo đảm nó an toàn trở về, chuyện này, sợ là không có đơn giản như vậy."

Thanh Y gật gật đầu, sau đó nháy mắt biến mất tại chỗ.

Mộc Hi Thần một mình chậm rãi trở về gian phòng của mình, lúc này mới bao lâu chứ, đã không nhịn được ra tay sao? Với đại cục hiện tại, xem ra Tam Hoàng Tử chiếm hữu ưu thế tuyệt đối, thế nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn cùng tên rác rưởi Tiêu Quân Duệ kia là cùng một trận doanh, liền khiến Mộc Hi Thần hắn cảm thấy buồn nôn, Nhị Hoàng Tử hoặc là Tứ Hoàng Tử ngược lại lại là một cái lựa chọn tốt, chẳng bằng giúp bọn hắn một tay, hai người này vô luận là ai ngồi vị trí chí cao vô thượng kia, đều tốt hơn cái thứ buồn nôn đó…

Xem lại kế hạch trong đầu qua một lần, Mộc Hi Thần lại miễn cưỡng duỗi lưng một cái, nha, chuyện sau này sau này hãy nói, dù sao hắn cùng những người này không có quan hệ gì, mọi chuyện cứ phải từ từ, hiện tại không có gì quan tọng bằng giấc ngủ của hắn.

Chỉ là dường như hắn muốn thong thả, nhưng sự đời thì không cho nó luôn biến hóa khôn lường, cho nên đến ngày thứ hai hắn bị một đám người tới bái phỏng, cảm thấy một trận đau đầu, hắn chỉ muốn thật tốt ngủ một giấc, khó như vậy sao?

A? Không biết hắn mỗi đêm phải đánh nhau rất mệt mỏi không a?