Chương 44: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (1)

Trở lại không gian của mình, Mộc Hi Thần rốt cục phát hiện một chút đỏ tươi ở góc kia, gian phòng này theo ý nghĩ trong đầu hắn mà biến đổi, thế nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào, cũng đều không có cách nào đem cái màu đỏ kia tiêu trừ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Chẳng lẽ là Chủ Thần đã dò ra được hắn có vấn đề?

Ánh mắt hắn phút chốc lạnh xuống, đưa tay đi sờ, lại cảm thấy ấm áp không có chút bài xích cùng địch ý nào.

Chẳng lẽ là...

Trong lòng của hắn đột nhiên có cái phỏng đoán to gan, thế nhưng lại không cách nào chứng thực, dù có sốt ruột như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể tiếp tục tiến vào thế giới tiếp theo đi tìm người kia, dù y lần nữa quên hắn, hắn cũng sẽ luôn tìm y, đây là lời thề mà hai người khắc sâu vào trong linh hồn, không, có lẽ còn sâu hơn, chỉ là trong lúc nhất thời hắn nghĩ không rõ.

Lần này từ trên giường tỉnh lại, chóp mũi ngửi được mùi son phấn rẻ tiền, gay mũi đến mức khiến hắn nhịn không được hắt hơi một cái, lại bị đau đớn trên người mà hít vào ngụm khí lạnh.

Đây là có chuyện gì?

Hắn cố nén đau nhức, nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp thu cốt truyện, nhưng có vẻ như hắn cảm nhận được ác ý của chủ thần.

Đây là một thế giới ca nhi, người nơi này chia thành nam nhân, nữ nhân, cùng ca nhi.

Ca nhi ngoại hình tuy giống nam nhân nhưng bộ dáng lại xinh đẹp tinh tế, còn có thể sinh con, trên thân có một nốt chu sa giúp phân biệt. Hơn nữa ca nhi không chỉ có ngoại hình xinh đẹp mà năng lực sinh dục cũng rất mạnh, hài tử sinh ra sẽ khỏe mạnh hơn, cho nên ca nhi trở thành trân bảo được người người săn đón, thậm chí có thể nói là vạn người cầu.

Nhân vật chính lần này là Diệp Khuynh Thành, nhị công tử nhà Binh Bộ Thượng thư, dáng dấp cũng đúng là tuyệt sắc khuynh thành, tuổi còn nhỏ mà người đến cầu thân gần như đạp hỏng cửa, nói là danh chấn Kinh Hoa cũng không chút nào khoa trương.

Về sau hắn toại nguyện cùng thanh mai trúc mã Thừa An - vương gia Tiêu Quân Duệ cùng một chỗ, vợ chồng hai người đều tài trí vô song, liên thủ với nhau đưa Tam Hoàng Tử lên đế vị, giành được công lao tòng vua, phụ thân của hắn Diệp Bác Hàm thì thành thừa tướng dưới một người trên vạn người, phải nói là phong quang vô hạn.

Nhớ ân tình của hắn cùng Tiêu Quân Duệ, tân đế ban thưởng Tiêu Quân Duệ làm Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, *thiết mạo tử vương*, mà Tiêu Quân Duệ đối với hắn càng là bảo vệ có thừa, cho hắn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, có thể nói là khiến người khác ghen tị, cuối cùng hai người sinh ba hài tử, cuộc sống trôi qua như thần tiên. Sau cùng trở thành tài tử giai nhân trong miệng những người hậu nhân sau này, cuộc đời của hắn được viết thành thoại bản trải rộng khắp nơi, được người người ca tụng.

*…* : tước vị được truyền đời mà không bị giáng chức

Chỉ xem như vậy, thì quả thực là một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, nếu như Mộc Hi Thần không xem từ góc nhìn của thượng đế, thì làm sao thấy nhiều nội tình đằng sau như vậy.

Trên thực tế Diệp Bác Hàm có hai ca nhi, đại nhi tử Diệp Thanh Hiên do đệ nhất mỹ nhân Giang Nam - Tô Vân Chỉ sinh, y gần như hoàn mỹ kế thừa mỹ mạo mẫu thân mình thậm chí còn xinh đẹp hơn một bậc, có thể nói là nhất tiếu khuynh quốc.

Nhưng Tô Vân Chỉ chỉ là con gái của một thương gia, năm đó Diệp Bác Hàm bởi vì Tô gia đối với hắn có ân cứu mạng, cho nên mới cưới nàng làm chính thê nhưng kỳ thực nội tâm hắn đối nàng có bao nhiêu khinh thường, cũng không quan tâm nàng. Cưới nàng vào, đến ngày thứ hai liền liền nạp người khác vào cửa, cũng chính là mẫu thân Diệp Khuynh Thành – bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta.

Tô Vân Chỉ ngày ngày u buồn không vui, một thân một mình từ Giang Nam ôn nhuận mất mẻ đến kinh đô, không quen khí hậu không nói, ẩm thực cũng có chút không thích ứng, lại thêm trượng phu không coi trọng, sinh xong hài tử về sau càng là ưu tư thành tật, không bao lâu liền rời xa nhân thế, chỉ để lại Diệp Thanh Hiên nho nhỏ tại Diệp Phủ lớn như vậy trôi qua trong gian khổ, bởi vì mỹ mạo y quá độ xuất chúng nên bị ức hϊếp, khi dễ.

Mà Tiêu Quân Duệ vốn nên là vị hôn phu của y, thế nhưng Diệp Khuynh Thành lại thích với hắn, liền vào ngày đông giá rét đem y đẩy vào hồ sen, ao không sâu chìm không chết người, nhưng dưới đáy ao đá vụn trải rộng khiến khuôn mặt y bị trầy xước đầy vết thương, nguyên bản chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, đơn giản hảo hảo điều dưỡng gần như sẽ không lưu lại sẹo. Chỉ có điều Diệp Khuynh Thành lại hối lộ đại phu sắc thuốc cho y, đem khuôn mặt của y hủy hoại, khiến y phải suốt đời mang mạng che mặt, căn bản không có cách nào gặp người.

Mắt thấy hôn kỳ sắp tới, hắn ta thậm chí còn đánh thuốc mê Diệp Thanh Hiên, đem y bán đến thanh lâu, sau đó với Diệp Bác Hàm nói y bởi vì tự ti dung mạo xấu xí, cho nên trong đêm rời nhà đào hôn!

Diệp Bác Hàm thực sự tin tưởng, quay đầu liền hứa đem nhị nhi tử của mình gả đi để bồi tội, thậm chí hứa hẹn không ít chỗ tốt.

Tiêu Quân Duệ rất thích mỹ nhân, vốn là đối với vị hôn thê xấu xí kia ghét bỏ bất mãn, nếu không phải bởi vì cha mẹ chỉ điểm, hắn khả năng đến nhìn cũng không thèm, hiện tại kết quả như vậy, quả thực là cầu còn không được, dưới tình huống đó hai bên đều cảm thấy hết sức hài lòng.

A, có lẽ Diệp Bác Hàm biết hết mọi chuyện, nhưng là một đứa bị hủy dung so với tiểu nhi tử từ nhỏ đã được hắn nuông chiều mà lớn lên, cái gì nhẹ cái gì nặng dường như liếc qua là thấy ngay.

Mộc Hi Thần nghiến răng, thân phận hiện tại của hắn thật không may chính là đứa trẻ đáng thương Diệp Thanh Hiên kia, hôm qua hắn vừa mới bị bán vào thanh lâu, bởi vì không tiếp nhận được hiện thực có ý đồ chạy trốn, cho nên bị đánh cho một trận tơi bời khói lửa, dựa theo cốt truyện nguyên bản ba ngày sau hắn sẽ bị mất đi lần đầu của mình, sau đó là chuỗi những ngày phải đi tiếp khách, cuối cùng điên dại mà tự sát.

Sau khi chết cũng chỉ có một tấm chiếu rơm tùy ý ném ở bãi tha ma, bị sói hoang gặm nuốt, một đời thế gia công tử lại bị hủy hoại đến thây cốt cũng không còn, thậm chí rất nhiều người căn bản còn không biết Diệp gia có một cái Đại công tử.

Dấu vết của y hoàn toàn biến mất, sự tồn tại của y, cuộc đời của y đều chỉ là bi thảm đến cùng cực.

"Aizzzz, thật đau..." Mộc Hi Thần giật giật cánh tay, cũng may đây đều là vết thương ngoài da, không có thương tổn đến xương cốt, nếu không cho dù hắn có dùng 233 sợ rằng cũng phải nằm trên giường một lúc lâu.

Tú bà lắc lắc cái mông bự đẩy cửa đi đến, "Tỉnh rồi? Lão nương nói cho ngươi, Tuyết Y Lâu chúng ta không nuôi thứ bất tài, ngươi cũng không soi gương nhìn lại bản thân mình là cái đức hạnh gì, xem như là ca nhi cũng không gả đi được, nếu không phải vị đại nhân kia cho bạc, lão nương còn không vui lòng thu đâu, thức thời thì ngoan ngoãn uống thuốc, hiện tại tỏ ra trinh tiết liệt nữ cái gì? Chỗ này của chúng ta, có rất nhiều biện pháp để khiến ngươi nghe lời...". Trên mặt bà ta bôi chát một đống son phấn trông y như ma, khiến Mộc Hi Thần kém chút nữa lại hắt hơi một cái, cũng may là nhịn xuống.

Đánh một gậy cho một táo ngọt, ân huệ cùng uy nghiêm luôn là một thủ đoạn không tồi, bà ta vừa nói vừa nhìn về phía cái người gầy yếu trên giường, ánh mắt lại dần dần dại ra, cuối cùng ngừng nói.

"Lăn ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta thì không được phép tiến vào, còn có, đem những đồ vật trong này đều đổi hết cho ta!" Mộc Hi Thần lạnh lùng nhìn, đôi mắt hắn sắc lạnh khí tràng bành trướng, hiện giờ hắn tự như ma quỷ dưới vực sâu.

Đến khi mấy thứ vướng bận đều đi hết, Mộc Hi Thần mới thở ra một hơi, thanh lâu a...

Hắn thật là phải "Báo đáp" thật tốt vị đệ đệ kia của hắn!