Chương 46: Tinh nguyệt trầm, người về chốn cũ (3)

"Chủ nhân đang ngủ, ai cũng không thể quấy nhiễu!" Thanh Y ngăn ở trước cửa, mặt vô biểu tình, đôi môi mỏng mím chặt, nhìn còn có chút trắng bệch càng lộ ra vẻ lạnh lùng hơn, thậm chí mơ hồ ẩn ẩn một tia sát ý.

Sở Thiệu từ phía sau một người nam nhân vóc dáng cao lớn chui ra, tiến đến trước mặt Thanh Y, vươn tay trước mặt hắn lắc lắc, "Ngươi không nhận ra ta sao? Chúng ta hôm qua vừa mới gặp a! Ta là tới cảm tạ chủ nhân ngươi, ngươi nhìn, ta đem thúc thúc ta tới đây, đã đủ thành ý đi? Ngươi nhanh mời chủ nhân ngươi ra đi, hoặc là ta đi vào cũng được!"

Thanh Y không nhúc nhích chút nào, có chút hướng phía trước một bước, đưa tay ngăn lại động tác đẩy của nhóc, khí thế trên thân toàn bộ triển khai, cảm giác áp bách nồng đậm hướng nhóc đổ xuống, "Chủ nhân đang ngủ, không tiếp khách, mời về!"

Sở Thiệu có chút ủy khuất bĩu môi, hơi lui ra phía sau mấy bước, tựa hồ là thỏa hiệp. Mắt xoay chuyển liên tục nghĩ ý xấu nhưng nghẹn khuất tất cả không dùng được, một lát sau, mới giả bộ thở dài hướng thúc thúc đi đến, "Vậy chúng ta chỉ có thể trở về, ta chỉ là nghĩ đến cảm tạ hắn một chút, hắn không chịu gặp, đành vậy, aizzz..."

Làm bộ đại nhân nho nhỏ cúi đầu than thở, chắp tay sau lưng như ông cụ non, chậm rãi bước đi.

Đứng tại cửa chính, Sở Mặc Uyên nhìn vẻ mặt thất vọng của chất tử nhà mình, trong mắt cũng hiện lên hàn quang, chẳng qua chỉ là kỹ nữ thanh lâu, còn dám làm bộ làm tịch, quả nhiên là không biết tốt xấu.

Y vươn tay nghĩ muốn xoa xoa đầu chất nhi đi tới, lại nhìn thấy tiểu gia hỏa kia bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với y nở nụ cười giảo hoạt, sau đó cấp tốc quay người, bỗng nhiên hướng phía cửa xông tới!

Thanh Y mắt thấy nhóc thức thời, cũng hơi thả lỏng dỡ xuống phòng bị thu lại khí thế, lui trở về cạnh cửa, lại không nghĩ rằng tiểu tử này thế mà lại ra một chiêu như vậy, mắt thấy người sắp đυ.ng vào cửa, tay mắt lanh lẹ níu lại cánh tay của nhóc, tay dùng lực trực tiếp đem thiếu niên gầy yếu vung lên trời, có thể nói là không chút lưu tình.

Sở Mặc Uyên nhìn thấy chất nhi nhà mình hướng phía mình bay ngược tới, dọa đến tim ngừng đập, vượt lên trước đem người ôm vào lòng, xác nhận nhóc không bị thương, thì trên mặt lộ ra hung quang, mấy bước xông lên trực tiếp đánh nhau với Thanh Y.

Không nghĩ tới Sở Mặc Uyên - một hoàng tử sống an nhàn sung sướиɠ trong cung thế mà lại có võ công thâm hậu như vậy, mà Thanh Y tiếp xúc với võ thuật chính quy mới được một thời gian ngắn trong lúc nhất thời gần như bị hắn đè lên đánh, Sở Mặc Uyên tìm đúng khe hở, bắt lấy chân Thanh Y, đem hắn hướng cửa ném tới, tư thế này cùng với tư thế bay lên vừa rồi của Sở Thiệu giống nhau như đúc, trả thù thỏa đáng!

Thanh Y bỗng nhiên trừng lớn mắt, nếu như hắn cứ như vậy đυ.ng vào đại môn, nhất định sẽ khiến chủ nhân thức tỉnh!

Mà chủ nhân vốn khó ngủ, mấy ngày nay càng là ngủ không ngon, hắn tuyệt không thể quấy nhiễu giấc ngủ của chủ nhân!

Nghĩ như vậy, hắn phần eo dùng sức, vậy mà tại trên không trung thay đổi tư thế, tình nguyện hung hăng đập xuống đất cũng tuyệt đối không đυ.ng vào cánh cửa kia, chỉ là cái tư thế này, mặt nhất định sẽ đáp đất...

Mắt thấy cách mặt đất càng ngày càng gần, Thanh Y nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón đau đớn sớm đã thành thói quen, nhưng không ngờ lại được có một sức lực nhẹ nhàng đỡ lấy, vững vàng nửa quỳ trên mặt đất.

Chóp mũi hắn lướt qua một cỗ hương lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy chủ nhân một thân trương dương hồng y ngăn tại trước người hắn, có chút xấu hổ lại tự trách mà cúi thấp đầu, "Chủ nhân, Thanh Y lãnh phạt!"

Đến cùng vẫn là đánh thức chủ nhân...

Mộc Hi Thần không nói gì, hắn vươn tay nâng cằm Thanh Y, trái phải nhìn kỹ một chút, phát hiện không có thương tích, mới thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi tự mình xuống dưới bôi thuốc đi."

Ngữ khí nhu hòa, không có chút ý tứ trách cứ nào, làm cho Thanh Y trong lòng không khỏi ngạc nhiên khó hiểu.

"Thế nhưng..."

"Lui xuống!" Lần này, Mộc Hi Thần trực tiếp dùng mệnh lệnh, mặc dù vẫn như cũ ôn nhu, lại mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.

"Dạ..." Thanh Y chậm rãi đứng lên, che lại cánh tay trật khớp của mình, quay người rời đi, hắn còn chưa đủ mạnh, thậm chí còn phải cần chủ nhân đến bảo hộ, thật sự là... Vô dụng!

Nhìn thấy thân ảnh Thanh Y biến mất tại hành lang, Mộc Hi Thần mới xoay người nhìn hai kẻ cầm đầu gây rối này, ánh mắt hắn không chút gợn sóng, không nhìn thấy nhóc Sở nịnh nọt sợ hãi, cũng không có nhìn thấy khách không mời mà đến dám xông vào đại môn mà tức giận cùng bất mãn, chỉ là một mảnh yên tĩnh như nước, hắn nhìn hai kẻ cùng củ cải trắng không có gì khác biệt kia, hơi phất tay áo, đi vào phòng, "Vào đi!"

Sở Thiệu không hề bất mãn khi bị xem nhẹ, nhìn thấy Thanh Y vướng víu kia rốt cục rời đi, vui vui vẻ vẻ dắt thúc thúc vào, hoàn toàn ngốc ngếch không chút để ý gì.

"Ngươi tại sao lại đến rồi? Hôm qua không có bị đánh?" Mộc Hi Thần nằm trên ghế quý phi của mình, một đôi chân trần trụi phối hợp với màu đỏ của áo phụ trợ khiến làn da của hắn càng thêm ngọc bạch tinh xảo, hắn đưa tay bưng lên chén trà tự nhiên mà uống, không có chút tính tự giác nào của chủ nhà. (aka mời nước đó)

Đối với mấy kẻ không mời mà tới còn nhiễu loạn giấc ngủ của hắn, từ trước đến nay hắn đều không cho sắc mặt tốt.

"Đánh... cái gì mà đánh chứ! Cha thương ta như vậy, mới sẽ không đánh ta!" Bộ dáng nho nhỏ giống như mèo con bị đạp đuôi nháy mắt dựng thẳng lông toàn thân lên, muốn vãn hồi chút mặt mũi, nhưng thực sự quá mức nhuyễn manh ngốc nghếch, không có chút lực uy hϊếp nào.

Tựa hồ là nhớ tới việc hôm qua bị trừng phạt, có chút sợ hãi ôm lấy thân mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Mộc Hi Thần nâng lên chén trà, che đi ý cười trên khóe môi, chờ ý cười nhạt bớt mới nhẹ giọng dụ dỗ nói : "Hảo hảo hảo hảo, ngươi lợi hại nhất, cho nên ngươi tới đây là làm gì? Chỗ này, cũng không phải nơi tốt lành gì mà tiểu hài tử nên đến."

Sở Thiệu nghe vậy, lập tức đem mấy cái không được tự nhiên kia ném ra sau đầu, hất cằm lên, mặt kiêu căng, nói : "Ta mới không sợ, ta đưa thúc thúc ta tới đây, cha sẽ không đánh ta, ta hôm nay đến chính là để cảm tạ ngươi, ngươi nhìn, đây là thúc thúc ta!"

Giọng nói trẻ trung trong trẻo thanh thúy của thiếu niên mới lớn có chút tự hào cùng kiêu ngạo, như là hướng người khác khoe khoang anh hùng mình sùng bái, hận không thể để khắp người trong thiên hạ đều biết nhóc có một thúc thúc vô cùng tốt.

Ánh mắt Mộc Hi Thần lúc này mới chậm rãi chuyển qua trên người nam nhân kia, hắn mặc trên thân một bộ mãng bào màu tím sậm, da thịt màu đồng cổ khỏe mạnh, *thân cao tám thước*, cơ bắp tráng kiện thoạt nhìn hắn tương đối có cảm giác áp bách, ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, chỉ từ trên người hắn cũng đủ để nhìn ra năm đó trưởng tôn hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành như thế nào.

*…* : cao 8 thước là cỡ 1m8

Có điều cái người này khí chất quá mức lạnh lùng, ánh mắt quá sắc bén, vừa nhìn là biết không dễ ở chung, lại thêm hắn đối với cái người này cũng không có cảm tình gì, cho nên chỉ là nhàn nhạt gật đầu, "Tứ điện hạ."

Sở Mặc Uyên lông mày hơi nhíu, toàn thân từ trên xuống dưới đều tản ra khí tức không vui, lúc đầu y nghe nói chất nhi nhà mình gặp chuyện không hay rất chi là phẫn nộ, nghe nó quấy rầy đòi hỏi nửa ngày nhất định phải tới gặp cái người nghe nó bảo là rất giống Nguyễn nương kia, càng làm cho tâm sinh cảnh giác, sợ chất nhi nhà mình bị mê hoặc, thế mà lại muốn đến loại địa phương như thanh lâu này...

Thời điểm nhìn thấy người này, cho dù chỉ cách nửa khối mặt nạ, nhưng cũng khiến y trong nháy mắt thất thần, riêng một điểm này, cũng đủ để cho cảnh giác của y tăng vọt, y tự biết mình xưa nay không trọng sắc đẹp, huống chi còn là loại kỹ nữ lấy sắc hầu người này.

Y cũng không phải là Sở Thiệu, từ nhỏ y đã ở trong thâm cung nhìn quen sắc mặt người khác, luyện ra nhãn lực thấy được cái người nhìn như ôn nhuận vũ mị này, tuyệt đối không giống như biểu hiện vô hại bên ngoài của hắn, dạng này người, quá mức nguy hiểm.

Huống chi thái độ xem nhẹ y của cái người này khiến y khó chịu, y đường đường là Tứ Hoàng Tử - Thiên Hoàng quý tộc, hắn nhìn y bằng ánh mắt như nhìn con chó con mèo!

Quả thực khiến người khó mà chịu đựng!

Đủ loại suy xét phía dưới, Sở Mặc Uyên ngay lập tức đem Mộc Hi Thần liệt vào danh sách ‘nhân vật nguy hiểm’, mắt thấy cháu trai nhỏ nhà mình đều sắp cọ đến trên thân người ta, lông mày y co rút, từ trong ngực móc ra một chồng ngân phiếu để lên bàn, thấp giọng nói, "Đa tạ vị công tử này đã cứu chất nhi nhà ta, đây là năm ngàn lượng ngân phiếu tạ lễ."

Mộc Hi Thần đọc ý nghĩ trong ánh mắt của nam nhân "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước" "Tranh thủ thời gian cầm, tốt nhất là *nhất đao lưỡng đoạn*" "Nhận rõ thân phận của mình" vv…, có chút khinh thường bĩu môi, đem tay áo chịu đủ sự chà đạp từ trong tay nhóc con bên cạnh giải cứu ra, nhạt giọng nói, "Tiểu tử này chỉ trị giá 10 lượng, còn lại 4,990 lượng, ta liền bán cho ngài một cái tin tức, miễn cho có người khác cảm thấy ta chiếm tiện nghi của các người..."

*…* : 1 nhát dao trí tuệ chặt đứt kiến giải chấp có, chấp không. Ví dụ thái độ cương quyết, dứt khoát không dễ bị tình cảm lôi quấn, cám dổ.

Hắn xoay người từ trên ghế đứng lên đi đến bàn bên cạnh, nâng bút viết mấy dòng chữ như nước chảy mây trôi, đưa cho tên nam nhân vẻ mặt khó ở kia, ác liệt cười cười, "Tin tức này, công khai ghi giá một vạn lượng, nhìn chất tử ngài đáng yêu, giảm một nửa, không cần cảm tạ ta, đi thong thả, không tiễn!"

Nói, liền xoay người đi vào phòng trong, không thèm để ý chút nào đến ánh mắt gần như gϊếŧ người của người phía sau.

"A? A! Nguyễn nương, ta về sau có thể tới đây tìm ngươi chơi hay không a? A?" Sở Thiệu cảm nhận một cỗ hương lạnh thoảng qua chóp mũi, hoàn hồn trở lại thì thấy người đã đi rồi, nhóc nhảy cẩng lên, muốn đuổi theo, lại bị thúc thúc nhóc đè lại gáy như mèo bị điểm huyệt, không thể động đậy.

Sở Mặc Uyên nhìn thân ảnh thon dài áo bào đỏ chót gần như muốn đốt nóng mắt y, chẳng qua chỉ là kỹ nữ, dám đối với y như vậy!

Vừa mới rồi người kia gần như dùng ánh mắt khinh miệt nhìn y khiến trong đầu y không vứt đi được, y hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng bình phục lại sát ý trong lòng, trong tay hung hăng túm gáy chất tử nhà mình dắt đi, "Đi! Lần sau còn dám vụиɠ ŧяộʍ chạy đến đây, ta xem cha ngươi có đánh gãy chân ngươi không?!"

"A? Thúc thúc, người không thể làm như thế? Không phải đã nói sẽ mang con tới đây sao? Người nói không giữ lời a!"

"..."

Cuộc đối thoại của hai người kia từ từ đi xa, Mộc Hi Thần chậm rãi cởϊ áσ trên người, lười biếng vùi vào trong chăn, tựa như hồ ly bại hoại lại mê người, mang theo một loại phong tình khó tả, đáng tiếc lại không có người thưởng thức.

Mấy gia hỏa chướng mắt rốt cục đi, lần này có thể ngủ ngon giấc...

Trở lại phủ hoàng tử về sau, Sở Mặc Uyên hiếm khi đứng ngồi không yên, trong đầu tới tới lui lui đều là ban ngày người kia đối với y hoặc khinh thường hoặc không nhìn vào mắt, nhất là cặp mắt phượng hẹp dài lại câu người nhân đó.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi bọn y trưởng thành, thật lâu chưa có kẻ nào dám đối đãi như vậy với bọn y, hơn nữa người kia còn là một kỹ nữ thanh lâu, cái này càng khiến y không thể nào tiếp thu được, y cảm thấy lòng tự trọng của mình tựa như là bị ném vào chậu than, thừa nhận lửa than thiêu đốt.

Vòng quanh cái bàn vài vòng, cũng chưa nguôi giận, nước trà một chén lại một chén uống cạn, nhưng vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là cầm lấy tờ giấy bị vò thành một đoàn kia vuốt phẳng lại :)), quỷ mới biết y vừa rồi làm sao lại không đem thứ như này ném đi!

Song khi y đem tờ giấy mở ra, thấy rõ nội dung bên trong, trừng lớn mắt, đây không có khả năng!