Chương 43: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (16)

"Đây là nơi nào?" Tưởng Minh Hiên lắc lắc cái đầu có chút mơ màng, miễn cưỡng chống đỡ thân thể, muốn ngồi dậy lại bị một lực léo lớn kéo về trên giường khiến đầu óc gã càng hỗn loạn.

Gã nhớ kỹ trước đó mình bị một đám người áo đen bắt cóc, nháy mắt liền không có ý thức, những kẻ đó đến tột cùng đem gã đưa đến địa phương nào? Càng nghĩ đầu óc càng đau, tựa như kim châm đâm vào huyệt thái dương không ngừng.

Gã giơ tay lên, nghĩ muốn xoa xoa huyệt thái dương đang thình thịch nhảy lên không ngừng, lại nghe được một trận đinh đinh linh lang giòn vang, cánh tay bị trói không thể nhấc lên được.

Tưởng Minh Hiên nhìn cánh tay, trừng lớn mắt, trên cổ tay gã đang đeo sợi xích sắt dày bằng hai ngón tay, không thấy đầu nối và tỏa ra hàn quang.

Gã giật mình, nửa chống lên muốn ngồi dậy, phát hiện chân mình cũng có, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

"Tưởng tiên sinh tỉnh rồi?" Tưởng Minh Hiên nghe tiếng ngẩng đầu, một *đạn hán* mặc đồ đen đứng bên cửa, mặt không biểu tình nhìn gã, ngữ khí cứng nhắc mười phần giải quyết việc chung, nhưng chẳng biết tại sao, gã lại nghe ra được ý cười trên nỗi đau của người khác, "Đã tỉnh, vậy thì bắt đầu làm việc thôi!"

*đại hán* : người đàn ông cao lớn.

"Làm việc? Làm việc gì? Các ngươi đây là bắt cóc, là phạm tội! Mau thả tôi ra, nếu tôi biến mất, fan hâm mộ cùng công ty của tôi sẽ không bỏ qua cho các người!" Tưởng Minh Hiên lớn tiếng gầm lên, nếu như không phải trên mặt hắn biểu lộ ra kinh hoảng cùng thất thố thì sẽ có độ tin cậy sẽ cao hơn một chút.

"Bình tĩnh." người áo đen kia có chút chán ghét ngoáy ngoáy lỗ tai, một người đàn ông mà đanh đá y hệt đàn bà, thật đúng là mất mặt!

Người áo đen hai ba bước đi đến bên giường, tiện tay lấy khăn nhét vào trong miệng gã, ngăn cản tiếng rít gào chói tai, sau đó vỗ nhẹ trên mặt gã, "Cậu yên tâm, cho dù cậu biến mất, cũng sẽ không có ai phát hiện ra, dù sao đại minh tinh Tưởng Minh Hiên bởi vì tinh thần thất thường, được đưa vào bệnh viện tâm thần, cho nên, sẽ không ai đi tìm cậu."

Gã ta nói cái gì? Gã đến cùng đang nói cái gì?

Tưởng Minh Hiên không tin được, nếu như ‘Tưởng Minh Hiên’ được đưa vào bệnh viện tâm thần, vậy gã đây là chuyện gì? Bị trói ở đây không phải Tưởng Minh Hiên gã sao? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?

Người áo đen hiển nhiên thấy Tưởng Minh Hiên biểu lộ ra vẻ mặt đờ dẫn lại tuyệt vọng thì hài lòng, cái bộ dáng này xem ra có vẻ đã hiểu, chỉ là lừa mình dối người không nguyện ý thừa nhận thôi, đã vậy, liền cho gã một kích cuối cùng, dù sao ông chủ đã phân phó, người này nhất định phải khoản đãi thật tốt.

"Tưởng tiên sinh không cần lo lắng, từ nay về sau, ở đây, ăn mặc ngủ nghỉ của cậu, toàn bộ đều là tốt nhất, thậm chí so với trước kia còn tốt hơn, bình thường cũng không có cái gì cần làm, cậu chỉ cần bồi Hàn nữ sĩ thật tốt là được, về phần những cái khác, cậu không cần quản."

Người kia nói xong, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu hướng Tưởng Minh Hiên nở một nụ cười, trông quỷ dị đáng sợ làm sao, "Hàn nữ sĩ đến rồi, Tưởng tiên sinh cần phải hảo hảo biểu hiện, chớ chọc ngài ấy sinh khí a, dù sao về sau, Hàn nữ sĩ chính là miếng cơm manh áo của cậu..."

Theo tiếng bước chân tới gần, một cái chân voi cực kì thô bỉ mập mạp đi một đôi giày cao gót đỏ chót, bên trên cũng đồng dạng to lớn, tầng mỡ rung rung trùng điệp, nhìn thôi đã khiến người buồn nôn. (thằng này có duyên với người béo nhỉ :) )

Hàn nữ sĩ, gần 40 tuổi, chỉ là bởi vì quá béo, cho nên không nhìn rõ ngũ quan, quần áo lụa trên người bị lớp mỡ của cô kéo căng.

Tưởng Minh Hiên nhìn người phụ nữ hướng gã đi tới, có chút co quắp lại run lên. Giống, quả thực là quá giống!

Năm đó, khi gã vẫn chỉ là một cái tiểu minh tinh tuyến 18, từng theo một người phụ nữ đoạn thời gian, lão bà kia mười phần biếи ŧɦái, còn không phải nghĩ bản thân mình đẹp như tiên nữ, muốn gã nghĩ hết các loại biện pháp làm vui lòng mụ, thậm chí sẽ còn nghĩ ra các loại ý tưởng cổ quái kỳ lạ để chà đạp gã, khiến gã mỗi lần nhìn thấy ai mập mạp liền sẽ sinh ra tâm lý chán ghét.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao gã lại không có sắc mặt tốt với Phó Tử Thần, bằng không với thân phận bối cảnh của cậu ta, dù béo, tốt xấu cũng là một cái đùi vàng.

Nhưng gã thực sự là không chấp nhận được.

Thế nhưng là bây giờ, mụ đàn bà trước mặt này cùng con mụ đáng chết kia mười phần tương tự nhau, đến cùng là ai nghĩ ra loại chủ ý này đến chỉnh gã?

Thật là quá đáng sợ, quá ác độc!

"U, cục cưng bé nhỏ làm sao bị bịt miệng, thật đáng thương, đến, nói ngọt một chút, kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ thương ngươi a ~" người phụ nữ kia nằm vật xuống giường, toàn bộ giường lún xuống ba tấc như bị một con voi đè lên.

"Hàn... Hàn nữ sĩ." Tưởng Minh Hiên nhìn người áo đen kia đã đi ra ngoài, lá gan lớn hơn chút, run rẩy luống cuống nói : "Ngài đại phát từ bi, thả tôi đi, tôi thích đàn ông, đối với ngài , căn bản không được a..."

Lúc này, gã căn bản đã không còn tâm tư gì đi so đo với việc đàn ông mà nói không thể là điều kiêng kị, gã chỉ hi vọng có thể mau chóng từ cơn ác mộng đáng sợ này đi ra ngoài.

Chờ gã ra được bên ngoài, nhất định phải làm cho tên áo đen vừa rồi cùng độc thủ sau màn kia đẹp mắt!

"Không được?" Hàn nữ sĩ che miệng cười cười, động tác này nếu như là đại mỹ nữ làm, tuyệt đối là phong tình vạn chủng, thế nhưng đặt ở trên người cô ta chỉ làm cho người cảm thấy buồn nôn, "Không có việc gì bảo bối, tôi ở đây có rất nhiều thuốc, miễn là cậu còn sống thì chắc chắn lên được, đến, nhìn xem một chút, nghĩ trước muốn thử cái nào?" (mk để là “cô” vì cũng chỉ tầm gần 40 mà thôi)

Cô ta đưa tay mở ra ngăn kéo tủ đầu giường, bên trong là các loại bình bình lọ lọ, Tưởng Minh Hiên run rẩy co giật dữ dội căn bản không dừng được.

"Không! Không muốn, tôi muốn ra ngoài, thả tôi ra ngoài!" Gã như điên bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng sợi dây xích kia như giòi trong xương dán chặt vào da gã, theo động tác của gã mà đào sâu vào trong thịt, lại kéo một phát, máu thịt be bét.

Hàn nữ sĩ liền nằm nghiêng người nhìn xem gã giãy dụa, trong tay vuốt vuốt một cái điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn một cái, xích sắt nháy mắt thông với bên điện, Tưởng Minh Hiên triệt để liền không có khí lực giãy dụa, chỉ có thể trở thành con cá nằm trên thớt chờ bị làm thịt.

Sự biến mất của Tưởng Minh Hiên không có gây nên sóng gió gì, ngay cả Mộc Hi Thần cũng không có chú ý có một người như vậy biến mất, hắn biết lão công nhà hắn sẽ đem mọi việc xử lý tốt.

Quá trình quay phim « Hàn Giang Tuyết » đã kết thúc, cho nên khó có được nhàn rỗi, hắn liền cùng Mộ Khanh Hàn ra ngoài du lịch, đền bù cho thời gian ngọt ngào mà hai người bỏ lỡ trước đó.

Không có em trai ồn ào lại dính người, không có những trò quậy phá cuối năm, Phó Tử Hàn trong lúc nhất thời có chút không quen, sự vụ của Thiên Hoa càng ngày càng nhiều, anh bình thường cũng đều tăng ca đến 10 giờ tối, thậm chí còn là người rời đi cuối cùng.

Về đến nhà, cũng chỉ là thanh thanh lãnh lãnh một mình, trong nhà không có chút nhân khí nào, có lẽ anh càng muốn ở lại công ty hơn.

Phía bên ngoài đèn đường không còn bao nhiêu, chỉ có văn phòng Tổng giám đốc vẫn là đèn đuốc sáng trưng, nhất là từ trong nhìn vào, tia sáng hơi u ám tựa như đang giam giữ ác thú, chậm rãi tới gần, dần dần thôn phệ hết những tia sáng, âm lãnh đến khó hiểu.

Thế nào lại cảm giác... có chút cô độc?

Trong đầu đột nhiên lóe ra cái từ này, bút trong tay Phó Tử Hàn rời khỏi tay rơi đập trên mặt đất, tại không gian nhỏ hẹp tĩnh mịch này lại đặc biệt vang dội.

Anh làm sao lại có suy nghĩ buồn cười như vậy? Chẳng lẽ bị quỷ ám rồi?

Phó Tử Hàn mấp máy, cúi người nhặt bút, muốn tiếp tục phê duyệt, lại phát hiện vô luận như thế nào đều đọc không vào, chỉ có thể coi như thôi.

Sáng sớm ngày mai đến sớm hơn vậy.

Anh mặc áo khoác rồi đi ra ngoài, đèn văn phòng ở phía sau cũng dập tắt, nháy mắt lâm vào bóng đêm tĩnh mịch, bên trong hành lang trống trải chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, thanh thúy mà lại nặng nề.

Thật mệt mỏi quá a...

Anh năm nay mới 23 tuổi, lại một mình chống trên lưng sản nghiệp lớn như vậy, nguy cơ tứ phía, anh mỗi giờ mỗi khắc đều phải tập trung 100% chú ý, miễn cho sơ ý một chút liền sẽ bị đám tham lam kia gặm đến không còn mẩu xương.

Trước kia anh còn có niềm tin kiên định là phải chiếu cố thật tốt Thần Thần, nhưng bây giờ, em trai cũng đã có người mình yêu nhất, không còn cần anh từng li từng tí chiếu cố bảo hộ nữa, dường như nhân sinh của anh, tựa như như diều đứt dây, nháy mắt mất đi phương hướng.

Mờ mịt, cô độc trống trải. Bay tới bất cứ đâu...

Phó Tử Hàn hít sâu một hơi, âm thầm phỉ nhổ chính mình, đã lúc nào rồi mà như tiểu cô nương thích bi xuân thương thu? Không khỏi làm ra vẻ, thế này không giống anh chút nào...

Phó Tử Hàn cười khổ lắc đầu, bước ra cổng chính lại bỗng nhiên đứng tại chỗ.

Trước cổng công ty, một chiếc Maybach đen khiêm tốn đậu ở dưới đèn đường, một người đàn ông thân hình cao lớn thon dài tựa bên cạnh xe, cho dù bị gió lạnh thổi đến run lẩy bẩy, cũng không nhúc nhích chút nào, cái khuôn mặt baby đáng yêu đó, nhìn thấy anh một cái thì hai mắt liền long lanh phát sáng.

Mục Thắng mở cửa xe, cầm cái thứ gì đó ra, sau đó cấp tốc chạy đến bên người Phó Tử Hàn, nhét vào đôi tay có chút lạnh buốt của anh, cực kỳ tự nhiên cởi xuống khăn quàng trên cổ mình đeo lên cho anh.

"Làm sao lại muộn như vậy? Công ty có vấn đề gì sao? Có cần hay không cần em hỗ trợ? Anh ngàn vạn lần phải chiếu cố tốt thân thể của mình, mùa đông vốn dễ sinh bệnh, đừng để em lo lắng..." Mục Thắng đưa tay đem người ôm vào ngực, vô cùng tự nhiên mang theo anh hướng xe của mình đi đến, một bên nói dông dài, rất giống bà mẹ già.

Phó Tử Hàn cảm thụ nhiệt độ đến từ cổ cùng trên tay, dường như nhanh chóng tách khỏi bóng đêm u ám tĩnh mịch kia mà đi ra ngoài, trái tim xao động cũng dần dần bình tĩnh trở lại, anh nghiêng đầu nhìn bên mặt Mục Thắng, lần đầu tiên không có chủ động hất tay hắn ra, cũng không có nói gì thêm những câu châm chọc, nhu thuận lặng yên tựa như bé con.

Cho đến khi bị nhét vào trong xe ấm áp, Mục Thắng còn dùng bàn tay ấm áp của hắn vuốt ve bàn tay mang theo băng lãnh của anh, nhiệt độ cực nóng từ mu bàn tay thiêu đốt da thịt, khơi dậy một trận ấm áp trong lòng anh.

"Đừng lo lắng, uống nhanh đi đừng nhìn em, em biết anh hôm nay phải tăng ca, cố ý đi mua cho anh đấy, rất nóng, chỉ là em không nghĩ tới anh sẽ tăng ca trễ như vậy, dẫu sao hương vị đợi chờ cũng rất tuyệt." Mục Thắng mở ống hút, cắm, đưa tới bên môi Phó Tử Hàn.

Phó Tử Hàn cúi đầu nhấp một miếng, nóng hổi ấm áp, một đường ấm đến tận tâm can.

_________________

Phó Tử Hàn ngày hôm sau đi làm, có hơi trễ một chút, dưới mắt là quầng thâm đen, mí mắt có chút khó mở. (bị rồi, buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt)

Bởi vì cảm xúc đối với Mục Thắng trở lên phức tạp, cho nên đêm qua trằn trọc khó ngủ, phải đến rạng sáng mới có thể ngủ một chút, dẫn đến ngày thứ hai tinh thần không tốt, đôi mắt gấu trúc, toàn thân trên dưới tản ra khí tức mệt mỏi.

Anh cất bước xuống xe, tùy ý liếc mắt về sau, liền thấy đi theo phía sau mình là chiếc Maybach màu đen vô cùng khiêm tốn nọ, nhưng anh lại có thể nhìn ra được thâm tình trong đôi mắt đừng sau tấm kính đó, bước chân hơi dừng một chút, sau đó tựa như không việc gì tiến vào công ty, lại bị ngăn bởi một đám người trước cổng.

Phó Tử Hàn có chút không vui nhíu mày, giữa thanh thiên bạch nhật lại dám đứng trước cổng làm loạn?

Song khi anh đẩy đám người ra, sắc mặt liền tối sầm, chỉ thấy một người đàn bà đanh đá chua ngoa đánh đá bảo vệ muốn đi vào, âm thanh kêu la chấn đến màng nhĩ đau nhức, tóc tai tán loạn, mặt mũi dữ tợn, liều mạng muốn hướng vào bên trong.

Bảo vệ gắt gao giữ cửa ra vào, luống cuống cùng tức giận, anh ta mặc dù không dám cho người đi vào, nhưng cũng không dám sử dụng bạo lực, bởi vì đây là mẹ ruột của tổng giám đốc bọn anh.

"Cậu là cái thá gì? Nói cho cậu biết, con trai tôi là tổng giám đốc Thiên Hoa, cậu mắt mù hay sao, còn không mau cho tôi vào, nếu không để con trai tôi biết, cậu sẽ biết tay!" Phương Lan Chi liên tục đánh bảo vệ, dùng thân hình mập mạp của mình đẩy anh ta, thậm chí còn vươn tay cào mặt của anh bảo vệ, không khác gì một người đàn bà đánh đá ở chợ búa, khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.

"Bà chỉ có một đứa con trai, gọi là Hứa Thạc, không biết bây giờ bà đang nói đến ai?" Giọng nói băng lãnh của Phó Tử Hàn từ phía sau truyền đến, Phương Lan Chi sững sờ trong chớp mắt, quay đầu liền thay đổi thành khuôn mặt nịnh nọt, cười, không duyên cớ ghê tởm khiến người buồn nôn, "Ai nha, Yêm Yêm tới rồi? Gọi điện thoại cho con, làm sao lại không tiếp? Con nhìn con đi, đứa nhỏ này, suốt ngày..."

"Tôi nhớ ta đã cảnh cáo bà, đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, hậu quả kia bà đảm đương không nổi đâu." Phó Tử Hàn không nhúc nhích chút nào, ánh mắt lạnh lùng, tựa như anh đang đối mặt với một người xa lạ khiến anh chán ghét chứ không phải mẹ ruột mình.

Phương Lan Chi nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phó Tử Hàn thì kích động, tiếng nói nháy mắt bén nhọn, "Hứa Yêm, mày cái đồ vong ân phụ nghĩa cái thứ bạch nhãn lang, con mẹ nó mày không có lương tâm! Lão nương hoài thai mười tháng sinh mày ra, riêng cái ân tình này đã đủ để khiến mày nhớ cả đời! Mày bày cái biểu cảm thối đó cho ai coi? Thật sự coi mình là tổng giám đốc chó má gì đó thì ngon à? Tao ngược lại muốn để mọi người đều biết, mày này tổng giám đốc là một tên bạch nhãn lang vứt bỏ cha mẹ mình như thế nào!"

Phương Lan Chi chửi bới không ngừng, còn lớn tiếng hướng nhân viên xung quanh xem trò vui hô hào, "Mọi người nhìn a, đây chính là đại tổng tài của các người? Cái thứ nhân mô cẩu dạng, ngay cả cha mẹ ruột thịt của mình cũng không nhận a, đáng thương tôi hoài thai mười tháng, lại sinh cái thứ nghiệt tử này, đúng là nghiệp chướng mà..."

Nghe Phương Lan Chi khóc lóc om sòm đổi trắng thay đen chỉ trích mình, Phó Tử Hàn có chút đau đớn nhắm mắt lại, trong lòng một trận bi thương.

Hứa Yêm... Hứa Yêm!

Thật là mệt mỏi, năm đó bọn họ không biết nghe thuật sĩ ở phương nào, muốn đem bệnh khí truyền từ con trai út cho anh, vì vậy anh liền thành đổi cái tên như vậy, về sau thân thể em trai tốt lên, thậm chí dưới hoàn cảnh trong nhà cũng coi như dư dả, không chút do dự đem anh đưa đến cô nhi viện!

Có đôi khi anh thật sự sẽ hoài nghi, đây là cha mẹ ruột của anh sao?

Nếu như không phải, trong lòng của anh có lẽ có thể dễ chịu hơn, đáng tiếc a, chỉ là lừa mình dối người, không thể thay đổi gì.

Phó Tử Hàn mở mắt ra, trở lại dáng vẻ lạnh lùng xa cách, thật giống như yếu ớt trong nháy mắt vừa rồi căn bản chưa từng xuất hiện.

Hầu kết anh lăn lộn nhấp nhô, tính mở miệng kêu bảo vệ đem người ra ngoài, chợt có người ôm eo anh, đem anh kéo vào một cái ôm ấm áp, một bàn tay khác hung tợn tại trên mặt Phương Lan Chi lưu lại một dấu tay đỏ tươi, giúp ngăn lại mấy lời chửi rủa khó nghe cùng vu oan vô sỉ kia.

Mục Thắng gắt gao ôm lấy Phó Tử Hàn, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, thân thể Phó Tử Hàn cũng run lên một cái, xem bộ dáng Mục Thắng rất là tức giận.

Hắn kêu bảo vệ bịt miệng người đàn bà kia lại, giọng nói xưa nay mềm mại ôn nhuyễn vậy mà ẩn ẩn mang lên sát khí băng lãnh thấu xương, "Đừng để tôi lại lần nữa nhìn thấy bà làm phiền anh ấy, Tử Hàn không thể động tới bà, tôi có thể, anh ấy không thể mắng bà, tôi thì có thể, tất cả việc anh không thể làm, tôi đều có thể thay anh ấy làm, đừng có gây phiền phức ảnh hưởng đến anh ấy, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà các người sống không bằng chết!"

Nói xong, trên tay hắn dùng sức, vững vàng ôm Phó Tử Hàn đi vào tòa cao ốc, ngăn cách ánh mắt dò xét của đám người, lúc đầu vội vàng nóng nảy về sau bước chân lại chậm lại, "Vợ, thật xin lỗi, tôi không nên... bà ta tới tìm anh là bởi vì con trai của bà ta gần đây mắc nợ đánh bạc, dạng người này... Đừng để ý tới, anh còn có em, còn có em trai nhỏ, những kẻ kia căn bản không phải người nhà của anh, chúng ta mới là… anh đừng khổ sở..."

Phó Tử Hàn nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn người kia một mặt áy náy đau lòng lại cẩn thận cẩn thận sợ làm anh bi thương, tâm tình u ám mới vừa rồi lập tức tiêu tán, giống như được ánh nắng xua tan đi âm hàn quanh thân, vô cùng ấm áp.

Khóe miệng anh chậm rãi nhẹ nhàng lên kéo ra một đường cong nhỏ xíu, lần đầu tiên chủ động nghiêng người, dựa vào bả vai dày rộng của người kia, "Để tôi dựa vào một lát...", nhiệt độ ít ỏi của làn da xuyên thấu qua vải vóc truyền lại đến trên người anh, thật ấm... Đột nhiên khiến anh nhớ đến cảm giác an tâm ỷ lại vào lần đầu tiên nhìn thấy vợ chồng Phó gia.

Mục Thắng bỗng nhiên cứng đờ, phản ứng lại liền hưng phấn vui vẻ, cực lực thả lỏng cơ bắp để cho người kia dựa vào thoải mái hơn, vươn móng chó vuốt ve eo Phó Tử Hàn, cúi đầu tại bên cổ anh cọ xát, giống như con chó lớn, tuyên thệ lòng trung thành của chính mình đối với chủ nhân yêu thương, "Anh muốn dựa vào bao lâu đều được, nơi này cả một đời đều thuộc về anh..."

______________

« Hàn Giang Tuyết » sau khi ra mắt còn nhận được nhiều lời khen ngợi hơn « Hộp gỗ » trước đó, CP Sở Hàn Giang cùng Quý Uyên cũng làm xao động cả một đám hủ nữ, thậm chí còn có các loại tác phẩm đồng nhân mập mờ xuất thế, thỏa mãn các loại ảo tưởng của họ. Mặc dù luôn nghi ngờ hai người có gian tình với nhau, nhưng cũng không có ai đứng ra làm sáng tỏ.

Rất nhanh cuộc bầu chọn giải kim tượng sắp bắt đầu, « Hàn Giang Tuyết » không chút nghi ngờ nào gần như nắm gọn tất cả các giải thưởng, Mộc Hi Thần càng không ngoài dự liệu được bầu chọn làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất, về sau hắn mới biết được, là Mộ Khanh Hàn chủ động nhường giải thưởng cho hắn.

Trong tay cầm cúp, miệng nói lời cảm ơn, đón ánh đèn không ngừng nhấp nháy, Mộc Hi Thần trong lòng một mảnh yên tĩnh, hắn đối với những cái này cũng không thèm để ý, trước kia tại các thế giới khác hắn cũng đã cầm không ít giải thưởng lớn nhỏ, chỉ là lần này, dường như đã chú định sẽ có khác biệt.

Ánh đèn óng ánh tại hiện trường bỗng vụt tắt, sau đó một bài tình ca nồng nàn chậm rãi vang lên, bao trùm toàn bộ đại sảnh, đỉnh đầu phóng xuống hai ánh đèn, phân biệt chiếu vào hai người, Mộ Khanh Hàn từ một bên sân khấu khác chậm rãi đi tới, mặc trên người bộ vest sang trọng.

Khi tới gần, y quỳ một gối xuống, hai mắt thâm tình, khuôn mặt xưa nay lạnh lẽo cứng rắn không khỏi có chút khẩn trương, giọng nói so với bình thường còn muốn trầm thấp hơn, tựa như đàn Cello lại giống như siren mê hoặc nhân tâm, "Bảo bối, anh yêu em đã lâu, cũng nên có danh phận, em có nguyện ý, ở bên anh mãi mãi?"

Bị mê hoặc bởi đôi mắt rực cháy của người đàn ông, bật cười, cúi đầu chủ động hôn lên môi y, nói, "Em là của anh, anh cũng là của em, chúng ta mãi mãi thuộc về nhau..."

Phía dưới lặng thinh liền vang lên những tiếng vỗ tay như sấm.

Từ khi công khai quan hệ tại lễ trao giải hôm đó, cả hai hoãn lại tất cả công việc gấp không chờ nổi mà đi hưởng tuần trăng mật, trong khi đó hai người đại diện nghiến răng nghiến lợi cái gì cũng không dám nói.

Đáng lẽ ra khi Mộc Hi Thần come out nên sinh ra một trận phong ba không nhỏ, nhưng việc này mọi người đã sớm đoán trước, cho nên không có quá nhiều kinh ngạc, nhưng việc Mộ Khanh Hàn cũng thích đàn ông, cái này có chút khiến mọi người để ý.

Cũng may CP của hai người rất nổi tiếng, sau bộ phim « Hàn Giang Tuyết » lại càng nổi hơn nữa, việc tình giả thành thật, khiến fan cũng rất vui mừng.

Sau đó sự nghiệp hai bên cũng liên tục thăng tiến, các giải thưởng lớn nhỏ cầm tới tay, thế nhưng cả hai lại đều chọn lặng yên lui vòng trong khi đang ở thời kì đỉnh cao của sự nghiệp, người ta nói rằng hai người đi hưởng thụ thế giới của hai người.

Chúng fan hâm mộ vừa yêu lại vừa hận sự vô trách nhiệm của thần tượng, một mặt chúc phúc cho bọn họ, một mặt khác lại muốn lôi bọn họ về tiếp tục quay phim, cho dù không muốn, cũng không dám làm hành động quá đáng, bởi vì chỉ cần bọn họ ra tay, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.

Sự kết hợp của hai người chấn kinh không ít người, nhưng kỳ dị lại không có phỏng đoán ác ý nào, không có tin đồn nɠɵạı ŧìиɧ, Mộc Hi Thần sớm đã dùng nhan sắc cùng diễn xuất kinh diễm của mình chinh phục người xem, về phần ôm đùi?

A, đám fan hâm mộ còn càng tin tưởng là Mộ Khanh Hàn ôm đùi thần tượng của họ, dù sao bối cảnh thần tượng cứng như vậy.

Cũng có chút người ác ý phỏng đoán hai người bao lâu sẽ chia tay, dù sao tình cảm của hai người đàn ông cũng thực sự mong manh, nhưng là 5 năm, 10 năm, 50 năm, hai người vẫn trước sau như một hài hòa ân ái, thậm chí thẳng đến phút cuối của sinh mệnh, Mộ Khanh Hàn vẫn gắt gao nắm chặt tay Mộc Hi Thần, một khắc cũng không muốn tách ra, dù cho nhắm mắt, sự yêu thương gần như điên cuồng ấy vẫn như cũ khiến người rơi lệ.

Mộc Hi Thần không đành lòng, tiếc nuối sờ khuôn mặt đã già của y nhưng vẫn tuấn tú, vẫn là một lão gia nhân đẹp trai, hôn nhẹ lên mặt y, chờ em…