Chương 42: Con đường ảnh đế, vương miện có gai (15)

"Vợ ơi, em nói xem đám người kia có phải mắt mù hay không làm sao lại cảm thấy em cùng em trai là một đôi chứ? Em rõ ràng nên phối với người đàn ông cao lớn uy mãnh như tôi đúng không?" Mục Thắng có chút ủy khuất muốn ôm Phó Tử Hàn nũng nịu, lại bị người ta không chút lưu tình hung hăng đẩy ra.

"Cao lớn uy mãnh? Cậu đang nằm mơ?!" Phó Tử Hàn lạnh mắt nhìn Mục Thắng, anh không biết cái tên này phát bệnh gì, cứ như không có não, vô luận cự tuyệt hay xua đuổi hắn như thế nào đều hoàn toàn không hề bị lay động, chẳng lẽ hắn hoàn toàn không quan tâm đến mặt mũi và tôn nghiêm của một thằng đàn ông sao?

Mục Thắng nghe vậy, có chút kích động đứng thẳng người, thậm chí giống như con gà trống kiêu hãnh mà ưỡn ngực, bắt chước những động tác của những vận động viên thể hình khoe ra cơ bắp. Kỳ thật luận hình thể, hắn xác thực so với Phó Tử Hàn cao hơn một chút, lại cũng hơi cường tráng hơn một chút, nhưng mà cái khuôn mặt baby đó của hắn làm loại động tác đó thật sự rất buồn cười :)), cái dáng vẻ như chó con vẫy đuôi cầu vuốt ve kia, khiến người ta hoàn toàn cảm thấy không đáng tin cậy chút nào.

"Được rồi, bớt đỏm dáng đi, chuyện này sẽ không cứ như vậy chấm dứt đâu, Thẩm Lăng kia... Tôi muốn hắn sống không bằng chết!" Phó Tử Hàn siết chặt nắm đấm, lại bị một cái tay khác ôn nhu chụp lên, đem từng ngón tay anh đẩy ra, xoa xoa vết thương do móng tay gây ra.

Mục Thắng cúi đầu, lè lưỡi liếʍ lòng bàn tay Phó Tử Hàn, thấy Phó Tử Hàn hơi dùng sức giãy dụa liền nắm chặt, một bên mơ hồ không rõ nói : "Yên tâm, chúng ta cũng đã không nhất trí việc xử lí hắn ta, dám đυ.ng đến tiểu Thần, đương nhiên phải trả giá đắt!"

Hắn cúi đầu, từ dưới ngước lên, thậm chí đầu lưỡi đỏ tươi còn hơi thè ra, khiến Phó Tử Hàn không hiểu sao tim mình đập mạnh, đáng chết, đều tại khốn khϊếp này ngày nào hắn cũng làm mấy cái cử chỉ mập mờ, anh làm sao có thể đối với loại đàn ông này sinh ra hứng thú!

Ngao Phong sau khi cúp điện thoại của Thẩm Lăng, liền trầm tư, không chỉ có Thiên Hoa, thậm chí cả Hoa Việt cũng đến giao lưu, hơn nữa nhìn khí thế kia, thật là hận không thể đem hắn đi lột da róc xương cho thống khoái.

Chậc chậc, cũng không biết thằng ngu này đến cùng là mù đến mức nào, thế mà lại đắc tội với nhiều người như vậy, dù sao cũng đã chơi chán Thẩm Lăng hắn cũng tiện tay vứt luôn, vạn nhất bị hai tên điên kia cho rằng là đồng đảng liền không tốt...

Dưới sự liên thủ của tam đại tập đoàn đứng đầu chèn ép, Thẩm Lăng căn bản không có bất luận đường sống nào, những chuyện kể từ khi hắn xuất đạo đến nay dù sai hay không tất cả đều bị phóng đại đến vô hạn, thậm chí người trong vòng gọi hắn là nam kỹ phóng đãng, đồng thời chứng thực hắn từng làm “thiếu gia” một đoạn thời gian trước khi chính thức xuất đạo.

Hiện tại, thanh danh Thẩm Lăng đã thối nát đến cùng cực, bị gọi với những cái tên "Ác quỷ" "Đ*" "Con nghiện"…

Không riêng vậy, công ty hắn hiện tại ký hợp đồng xem xét thấy tình thế không ổn, cấp tốc tìm lý do muốn đem hắn đá đi, trừ cái đó ra còn thừa cơ đạp hắn một cước, bức bách hắn giao ra khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ, nếu không sẽ tiến hành khởi tố hắn.

Thế nhưng Thẩm Lăng lấy đâu ra tiền?

Lúc chưa nổi danh, tiền kiếm được miễn cưỡng duy trì sinh hoạt cá nhân, về sau cùng Tưởng Minh Hiên, mặc dù cho hắn một tấm thẻ tín dụng có thể tùy ý tiêu xài, nhưng tất cả tài chính lưu động gã đều nắm trong tay, căn bản không dám âm thầm giở trò gì.

Mà Ngao Phong đối với hắn rộng lượng hơn một chút, chưa bao giờ thiếu thốn tài chính, nhưng số tiền đó cùng với số tiền mà hắn khó khăn lắm mới tích góp được, gần như toàn bộ đều đổ vào việc dùng để thuê Hacker cùng mời thuỷ quân.

Không có gì cả, cùng đường mạt lộ, hóa ra là như này.

Hơn hết khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng mà công ty đưa ra quá lớn, hắn cho dù có bán hết tài sản cũng không đủ khả năng chi trả.

Hắn hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là tìm tới kim chủ càng có tiền hơn giúp hắn từ vũng nước bùn thoát ra, cũng từ đây phai nhạt rút khỏi giới giải trí, an phận làm một người tình, tắt đi cái mộng ảnh đế. Hai là bị khởi tố, vào ngục giam sống hết quãng đời còn lại.

Chẳng qua hắn hiển nhiên chẳng có lựa chọn nào cả, dưới sự liên hợp của những công ty lớn đó, rất nhanh Thẩm Lăng liền phải vào tù, mà bọn họ dường như cũng không có dự định để hắn ra ngoài, tòa tuyên án tù chung thân.

Một tù nhân có tướng mạo tuấn tú nhưng thanh danh thối nát sẽ trải qua khoảng thời gian trong tù như thế nào? Tất nhiên trong ngục giam lũ ma quỷ kia tự nhiên sẽ thật tốt dạy bảo hắn, có một số người Thẩm Lăng không thể trêu vào, chỉ một chút thôi, hậu quả của nó là thứ hắn gánh chịu không nổi.

Đau khổ sao?

Tuy nhiên, đây chỉ là mới bắt đầu!

Phía sau vẫn còn khoảng thời gian thống khổ thật dài thật lâu đang chờ đợi hắn đi nếm trải, chỉ vì ham muốn nhất thời của hắn.

Không có Thẩm Lăng quấy nhiễu, cuộc sống sinh hoạt thường nhật của Mộc Hi Thần không có sinh ra bất kỳ biến hoá gì quá lớn, vẫn như cũ là mỗi ngày bôn ba ở nhà cùng phim trường, chỉ là gần đây hắn không có rảnh quan tâm đi xử lý, ngược lại làm cho một ít tôm tép nhãi nhép đắc ý.

"Thần Thần, hôm nay cũng tới sớm như vậy sao? Tôi mang cho em hộp cơm tự mình làm, em xem, đây là hộp có màu sắc mà em thích dùng nhất trước kia!" Tưởng Minh Hiên mặc áo gió, đem mình che đến kín mít, nhưng là khi nhìn đến Mộc Hi Thần liền bày ra bộ dáng thâm tình.

Gã hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, sự việc của Thẩm Lăng ít nhiều cũng ảnh hưởng đến sự nghiệp của gã, cộng thêm sự ghen tuông của Mộ Khanh Hàn gã không có khả năng bình yên vô sự, một số chương trình cùng quảng cáo gần đây đều bị từ chối, hủy hợp tác.

Tại lúc gần như tuyệt vọng, phát hiện tiểu mập mạp yêu gã đến chết đi sống lại trước kia thế mà lại là Hi Thần, làm sao gã có thể không kinh hỉ?

Vô luận là thanh danh hay bối cảnh sau lưng, Hi Thần đều khiến gã hài lòng, chỉ cần đem người này dỗ dành tốt, đừng nói vực dậy ngay cả gã muốn vị trí cao nhất kia không phải cũng dễ như trở bàn tay sao?

Mà về phần Mộc Hi Thần hiện giờ có suy nghĩ như thế nào?

Điều đó căn bản không quan trọng, gã đã sớm đem chuyện đó quy kết thành tình thú giữa những người yêu. Chậc, Hi Thần hiện tại đối với gã hờ hững lạnh lẽo, không phải là vì trước đây gã coi nhẹ cậu sao? Cái này đều không phải là vấn đề, chỉ cần có thời gian, cậu muốn mình sủng cậu như nào, mình đều sẽ đáp ứng, dạng này còn sợ không kéo lại được tâm Hi Thần sao?

Chẳng qua chỉ là đứa trẻ mới lớn chưa yêu đương bao giờ, huống chi lúc trước cậu đối với mình yêu đến muốn chết muốn sống, nếu nói nhanh như vậy liền quên mất, đó căn bản là không có khả năng.

Lại nói, khuôn mặt hiện tại của cậu thật sự phù hợp với khẩu vị của gã, đối với một gương mặt như thế, kia cho dù là ăn nói khép nép hống vài câu, dường như cũng không có khó khăn chịu đựng như vậy, về phần theo đuổi...Gã chỉ cần làm bộ làm tịch khóc lóc sám hối.

Tưởng Minh Hiên tính toán rất hay, nhưng những cái tâm tư đó của gã sao Mộc Hi Thần không biết được, ánh mắt nhìn gã tựa như đang nhìn đống bùn nhầy, vừa chán ghét vừa kinh tởm.

Mộc Hi Thần quay đầu mắt nhìn thấy có vài người trốn ở trong góc, thậm chí nhạy bén cảm nhân được có sự hiện diện của camera, xem ra tên khốn này, muốn đem hắn cùng gã cột chung trên một con thuyền!

Chẳng qua cũng chỉ có thế, sau khi hắn tiết lộ hắn chính là Phó Tử Thần, về sau fan hâm mộ trừ bỏ xin lỗi còn đối với sinh hoạt cá nhân của hắn càng cảm thấy hứng thú, nhớ tới lúc trước hắn đã từng gần như cuồng nhiệt theo đuổi Tưởng Minh Hiên, nhiệt độ Bát Quái chắc hẳn đủ bạo.

Và mọi người đều muốn biết, Phó Tử Thần đẹp như này, Tưởng Minh Hiên sẽ còn dám coi thường sao?

Mặc dù ôm một bụng hiềm nghi, nhưng cũng hơi xấu hổ.

Đến lúc này, sự khoan dung của fan hâm mộ đã tăng lên rất nhiều.

Mộc Hi Thần vượt qua Tưởng Minh Hiên, hơi khom lưng tránh thoát vòng tay gã, vội vàng tiến vào phim trường đóng phim.

Lúc này nếu như bị chụp đến bất kỳ ảnh chụp không hay nào, vậy coi như dính một đống cứt lên người, rửa cũng rửa không sạch!

Chẳng qua cũng may, Tưởng Minh Hiên đã bị đoàn làm phim « Hàn Giang Tuyết » phong sát, cho nên Mộc Hi Thần chỉ cần tiến vào đoàn, Tưởng Minh Hiên liền hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể càng không ngừng như du hồn du đãng bâu lấy hắn.

Mộ Khanh Hàn biết chuyện vừa rồi lửa giận cũng tăng vọt, không chỉ chuyện này, gã còn hết lần này tới lần khác tìm chết như vậy, thậm chí còn muốn đem bảo bối của y cùng gã khóa lại cùng một chỗ, cũng không soi xuống vũng nướ© ŧıểυ mà xem lại mình có bộ dáng như nào, gã cũng xứng?

Tưởng Minh Hiên chặn người không có kết quả, hắn lúc đầu chẳng qua là cảm thấy không may, nghĩ đến ngày mai tiếp tục, chỉ là dường như, vận may của gã đã dùng hết.

Ngày hôm sau, trên mạng che trời ngợp đất đều là tin tức liên quan tới gã, nếu là đặt ở thường ngày, gã khẳng định sẽ thật cao hứng nhiệt độ của mình một lần nữa trở về, thế nhưng là lần này, gã thực sự cao hứng không nổi.

« Nào đó Tưởng nghệ nhân hư hư thực thực có vấn đề tinh thần? » tiêu đề chói mắt bị phóng đại, chiếm toàn bộ trang nhất của mặt báo. Không chỉ vậy, khi thăm hỏi các thành viên của đoàn phim « Hàn Giang Tuyết », cuối cùng là đạo diễn Lý Nguyên tự mình ra mặt chứng thực, Tưởng Minh Hiên đúng là trong quá trình quay phim thực sự có một chút dị thường.

Còn có một nhân viên công tác cung cấp cho một đoạn video lúc ấy thu hình lại, trong đó quả thật Tưởng Minh Hiên tựa như chó điên đuổi theo Mộc Hi Thần, vẻ mặt dữ tợn, sau khi mất dấu liền chuyển hướng sang những người khác. Tưởng Minh Hiên không hề công kích về một phía cho nên không phải là trả thù ân oán cá nhân.

Video mới ra, đám người xôn xao, như thế nào một cái đại minh tinh, thế mà mắc bệnh tâm thần?

Trước không biết có phải là anh ta che dấu quá tốt hay là có lí do gì khác, dù sao bất kể nói thế nào, người như vậy, khẳng định là không thể ở lại ngành giải trí, vạn nhất anh ta lại lần nữa phát cuồng thương tổn đến người khác thì làm sao bây giờ?

Loại suy nghĩ này không chỉ có fan hâm mộ mà còn có tất cả đạo diễn, từ nay về sau, không còn có bất kỳ một đoàn làm phim nào dám dùng gã, không ai có thể gánh vác trách nhiệm thương tổn của diễn viên.

Tưởng Minh Hiên mặc áo khoác chuẩn bị đi ra ngoài, lại bị một đám truyền thông đứng trước của tới thăm hỏi nện cho choáng váng, cứng đờ tại chỗ.

Gã là... Bệnh nhân tâm thần?

Cái này sao có thể, nó quả thực là trò đùa thế kỷ!

Nhưng đoạn video đã thể hiện lên điều gì? Rằng gã quả thực đã làm ra những hành động ảnh hưởng đến người khác?

Tưởng Minh Hiên trong đầu trống rỗng, chán nản ngã lên ghế sa lon, nhưng mà gã còn chưa kịp từ trong hỗn loạn suy nghĩ ra đối sách, liền bị mấy tên cao to mặc đồ đen xông vào phòng khống chế, "Các người muốn làm gì? Tôi sẽ tố cáo các người xông vào nhà dân! Ngô..."

Miệng của gã bị một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt lại, rất nhanh liền bất tỉnh, chờ gã tỉnh lại, thế giới đã biến hóa đến nghiêng trời lệch đất.