Chương 23: Truyền thuyết tận thế (8)

Trương Minh Phàm là đội phó đội Liệp Ưng, cũng là hảo huynh đệ đi theo Tần Xuyên từ quân đội, lúc đầu nghĩ là lão đại của mình chết rồi, anh tức giận rất lâu, dốc sức luyện tập muốn báo thù cho y.

Thế nhưng ngay lúc vừa rồi, lão đại của anh đột nhiên trở về, y tựa như không việc gì, thậm chí so trước kia càng lạnh lùng hơn, kêu anh đến dọn dẹp biệt thự một chút, sau đó liền một lời thừa thãi cũng đều không có.

A, cái này đều không phải vấn đề gì lớn, mấu chốt là, lão đại thế mà mang người trở về!

Còn thu xếp hắn vào ở nơi y coi như lãnh địa riêng, bất kỳ người nào cũng không cho phép bước vào!

Chiếu theo diễn biến phát triển này, lão đại hẳn là ở bên ngoài gặp được kỳ ngộ, tìm chị dâu cho bọn anh đi!

Nhưng mà thời điểm gặp được Mộ Hi Thần thì loại ý nghĩ này nháy mắt sụp đổ.

Nam? Thế nhưng so với nữ còn đẹp hơn rất nhiều?!!!!

Lão đại thế mà lại tìm một cực phẩm như vậy.

Lúc quét dọn, Trương Minh Phàm liên tục nghiêng đầu liếc trộm Mộc Hi Thần, còn tự cho là giấu kĩ, nhưng trong mắt Mộc Hi Thần thì quả thực chính là càng che càng lộ, hắn đem cái chén trong tay buông xuống, lạnh lùng nhìn về phía Trương Minh Phàm, “Có chuyện gì?”

Trương Minh Phàm sợ hãi cả kinh, liên tục xua tay, tăng tốc quét dọn, không dám lại hướng Mộc Hi Thần nhìn nhiều thêm, vị tổ tông này sao lại so với lão đại bọn họ còn khó ở chung hơn vậy?!!!!

Trương Minh Phàm rời đi không lâu, Tần Xuyên liền trở lại, y vừa đẩy cửa ra, liền thấy Mộc Hi Thần dựa vào trên ghế sô pha, bộ dáng nhắm mắt dưỡng thần phối hợp với ánh nắng ấm áp cùng những đồ đạc xung quanh, thế mà làm y có loại cảm giác như trở lại trước tận thế.

Không có tang thi, không có nội đấu, không có những sự việc khiến mình khó chịu, chỉ có người này, cùng cậu chung một chỗ sinh hoạt, cho dù chỉ sống bình bình đạm đạm thanh thanh thản thản một đời, thì cũng vô cùng hạnh phúc.

Nhắc tới cũng kỳ quái, Tần Xuyên bởi vì nguyên nhân gia đình, tính tình từ nhỏ vốn đã lạnh lùng, y không có yêu phụ nữ, cũng không có yêu bất kì đàn ông nào, thế nhưng là cho dù ở thời điểm y vẫn còn là tang thi thì lần đầu tiên nhìn thấy người thanh niên này, linh hồn ngay lập tức liền bị chấn động.

Âm thầm theo sau, dù là bị uy hϊếp, bị chán ghét cũng cũng không muốn rời đi, thật vất vả được như ý nguyện lưu lại bên cậu, nhưng lòng cầm không được mà lại càng muốn nhiều hơn.

Thậm chí trong một phút chốc, những suy nghĩ tăm tối trong y nổi lên, gào thét cầm tù cậu ấy, chiếm hữu cậu, dù là bẻ gãy cánh của cậu, cũng phải để cậu thuộc về mình!

Nhưng y làm sao nỡ, hơn nữa cái người này cũng không yếu hơn y chút nào, cho dù là đấu tay đôi y cũng không có nắm chắc phần thắng.

Cho nên, y chỉ có thể thay đổi sách lược, nhưng dù dùng thủ đoạn gì, kết quả cuối cùng, cũng chỉ có một!

“Trở về rồi?” Mộc Hi Thần nghe được tiếng mở cửa, dụi dụi mắt quay đầu nhìn y, con ngươi lấp lánh ánh vàng mơ màng ngái ngủ, rốt cục khiến gương mặt lạnh lùng của y thêm chút độ ấm.

Tần Xuyên đi đến trước sô pha, ngồi xổm người xuống, chấp nhất đem tay Mộc Hi Thần bao trọn trong lòng bàn tay mình, gương mặt căng chặt, nhẹ giọng nói, “Tôi trước đã nói, về sau đều nói cho cậu hết, cậu có nguyện ý hay không, nghe chuyện của tôi?”

Mẹ của Tần Xuyên-Tần Thi Nhã cùng Lôi Viêm vốn là người thừa kế của hai đại gia tộc, vì mục đích hợp tác làm ăn nên đã tiến hành kết hôn thông gia, lúc đầu chỉ thuần túy vì lợi ích mà kết hợp, hai vị trong cuộc đều ngầm thừa nhận không can thiệp chuyện sinh hoạt của đối phương, mọi chuyện cứ như vậy trôi qua.

Nhưng có điều, Tần Thi Nhã thầm mến Lôi Viêm đã lâu, thậm chí vì trở thành vị hôn thê của gã, mà xin nhờ bố mình làm một chút thủ đoạn.(gọi là gã vì Lôi Viêm giờ vẫn còn trẻ)

Thật vất vả đạt như ước nguyện có được người đàn ông này, trở thành vợ của gã danh chính ngôn thuận, thế nhưng lại không chiếm được tình cảm cùng sự bảo hộ của Lôi Viêm, cái này khiến lòng của cô càng thêm buồn bã khó chịu, cuối cùng làm sai chuyện.

Tần Thi Nhã hạ thuốc Lôi Viêm, sau đó hiến thân mình, lúc đầu coi như là quan hệ của hai người thực ra có chút phát triển, khác biệt, đáng tiếc sự phát triển kia lại là phương hướng mà cô căn bản hoàn toàn không lường tới cũng không muốn thấy nhất.

Lôi Viêm là tên tra nam cực kì tự phụ cùng ích kỉ, bị một người phụ nữ nhỏ bé đùa bỡn trong tay như vậy, thậm chí còn tính kế lên hôn nhân của gã, cái này khiến gã cảm thấy vô cùng sỉ nhục, từ đó về sau, đừng nói ôn nhu đối đãi cảm mến che chở, ngay cả người xa lạ cũng không bằng, thường ngày gặp mặt chính là trào phúng cùng nhục mạ, mang những người phụ nữ khác về nhà qua đêm, thậm chí ngay trước mặt cô hoan hảo.

Dưới sự kí©h thí©ɧ như vậy, Tần Thi Nhã rất nhanh liền phát điên, sau khi sinh hạ Tần Xuyên không tới một năm liền buông rời nhân thế, Tần Xuyên về sau gần như đều là được nuôi dưỡng từ nhà ông ngoại cùng sự chăm nom của lão quan gia.

Thân thể của ông ngoại Tần Xuyên cũng không tốt lắm, sợ hãi người cha điên cuồng kia của Tần Xuyên sẽ làm hại Tần Xuyên, cho nên liền dứt khoát đem y đưa vào quân đội, không quá mấy năm, cũng bỏ mình.

Bấy giờ cũng chỉ có lão quản gia biết được chân tướng năm đó, ông không hi vọng cậu chủ nhỏ cùng tên ác ma kia đối đầu, cho nên xưa nay chưa từng ở trước mặt y nói qua, nhưng Tần Xuyên trong quân đội rất có lực ảnh hưởng, đối với Lôi Viêm vẫn còn tồn một phần lợi dụng nên làm sao có thể để một nhân chứng sống như vậy tiếp tục tồn tại trên đời này, vì vậy rất nhanh ông cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Người thân không còn, từ nhỏ đã không có mẹ, Tần Xuyên càng trở nên lạnh lùng, nhưng mà giấu dưới lớp vỏ ngoài băng lãnh đó là khát vọng được yêu thương mãnh liệt, do đó không chút do dự làm rất nhiều chuyện chỉ để hi vọng thu được một tia tình thương của cha, tiếc thay, đó chỉ là viên thuốc độc bọc đường.

Sau khi tận thế bắt đầu, Tần Xuyên ngay lập tức mang thủ hạ của mình chạy về nhà đem Lôi Viêm cùng Lôi Lịch cứu ra, thậm chí vận dụng quan hệ chính mình để hai kẻ đó được vào thành phố B.

Về sau thoát ly quân đội, Tần Xuyên liền dẫn theo một đám thủ hạ trung thành sáng lập lên đoàn đội Liệp Ưng, nơi nào nguy hiểm liền chạy tới, lập được công lao vô cùng hiển hách, mang về vô số vật tư, thế nhưng lại trong một lần vây quét, bị chính em trai mình coi như thân tín đẩy vào bầy tang thi.

Tâm tình của y đối với Lôi Lịch kỳ thật khá phức tạp.

Cái người em trai này của y không giống như y, được cả tình thương của cha và của mẹ, có thể ở trong ngực mẹ nũng nịu, được nuông chiều lớn lên, dù cho có đố kị, y cũng vẫn đem người bảo hộ thật tốt, bởi vì không hi vọng nhìn thấy cha mình thương tâm.

Nhưng kết quả là gì đây?

Y cho tới lúc đó không biết, hai cái cha con kia luôn thời thời khắc khắc đều hận không thể tự tay gϊếŧ y!

Về sau biến thành tang thi, mặc dù thần chí không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn còn giữ được ý thức nhất định, vì lí đó mà đi theo Hạo Nghiêm nhằm báo thù, không ngờ lại từ trong miệng tên đó nghe được rất nhiều thứ không ngờ đến, biết được chân tướng tàn khốc đến lạnh lẽo, đáng sợ.

Nửa đời trước đây của y, sống thành cái bộ dạng gì?!.....

Tần Xuyên cúi đầu, cảm xúc có chút sa sút, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, y nắm thật chặt tay Mộc Hi Thần, thậm chí tay y còn ra chút mồ hôi, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của Mộc Hi Thần, dùng nhữ khí mềm mại nói : “Tôi ở đây cũng coi như có một chút thế lực, cậu lưu lại đây được không? Cậu nói tôi là người của cậu, vậy hết thảy mọi thứ của tôi cũng đều là thuộc về cậu, cậu lưu lại, ở lại bên cạnh tôi, có được hay không? Cậu muốn làm cái gì, muốn cái gì, tôi đều sẽ hết sức vì cậu mà làm.”

Tuy mặt y vẫn là kiểu mặt nhất quán tê liệt không biểu cảm, nhưng Mộc Hi Thần vẫn là từ trong mắt của y nhìn thấy được sự khẩn trương cùng cầu xin, không khỏi phốc một tiếng bật cười.

Một *đại hán* thân cao một mét chín, ngồi xổm ở trước mặt hắn, giống như chú chó to xác đáng thương, thật là làm cho hắn có chút cầm lòng không được cười một tiếng.

*đại hán* : đàn ông to xác

Mãi đến khi hắn khẽ gật đầu, Tần Xuyên mới giống như hư thoát quỳ rạp xuống đất, vùi đầu vào hai đầu gối hắn, y cảm thụ nhiệt độ ấm áp của cơ thể hắn qua vải vóc, sự ấm áp này đã làm tan chảy, sưởi ấm trái tim giá lạnh của y.

Ngày hôm sau, Tần Xuyên trực tiếp mang người đi đến địa phận đội mình, từng tên đại hán thô lỗ mắt cao hơn trời nhìn thanh niên tinh xảo lạnh lùng trước mặt, mặc dù đã nghe Trương Minh Phàm nói qua, đây là người lão đại tự mình mang về, cực kỳ quan trọng, nhưng là tại tận thế cường giả mới là vi tôn, chỉ bàn đến thực lực, huống chi khuôn mặt Mộc Hi Thần thật sự cực kì xuất sắc, rất khó để khiến người khác không cho rằng hắn là *tiểu bạch kiểm*.

*tiểu bạch kiểm* : những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…Sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi.

Mộc Hi Thần nhíu mày, hắn đại khái đã hiểu được ý tứ của Tần Xuyên khi dẫn hắn tới đây.

Tùy ý bước về phía trước một bước, “Mọi ngươi hảo, tôi tên là Hứa Thư Uẩn, là thành viên mới của mọi người, chẳng qua tôi không có quá nhiều lời muốn nói, không bằng tới đánh một trận, tăng tiến một chút tình cảm.”

Cả đám người đều nhao nhao cười phá lên, có mấy tên thậm chí còn khoa trương cười cong lưng xuống, “Tới đánh một trận? Được thôi, xem ở trên mặt mũi lão đại, chúng tôi sẽ không ra tay quá nặng!”

Nhưng mà rất nhanh, tất cả liền bị Mộc Hi Thần dùng hành động thực tế giáo dục một chút, cái gì gọi là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác!

Hơn chục tên hán tử thô lỗ, tất cả giờ như con tôm nằm co ro trên mặt đất, kêu rên không ngừng, những tên này này đều là những người đàn ông chân chính đã từng xông pha đổ máu trên chiến trường, giờ phút này lại ngay cả miệng cũng ngậm không được.

Mộc Hi Thần xuống tay rất có chừng mực, chuyên môn chọn những vị trí xảo quyệt mà đánh, mặc dù đau đến hoài nghi nhân sinh, nhưng lại không có bất kỳ thương tổn nào nghiêm trọng, thậm chí qua mấy giờ liền có thể nhảy nhót tưng bừng.

Tần Xuyên nhìn thanh niên hơi ngểnh cổ ngước đầu, làm ra dáng vẻ kiêu ngạo lại tự tin, trong mắt y nhiễm lên một chút ý cười, không có chút áy náy nào đem huynh đệ vào sinh ra tử với mình bán đi.

Nhất chiến thành danh, lại thêm Tần Xuyên đối với hắn coi trọng, Mộc Hi Thần nháy mắt tại đội Liệp Ưng đứng vững gót chân.

Đi trên con phố hơi có vẻ phồn hoa, Mộc Hi Thần có chút buồn bực ngán ngẩm đi dạo xung quanh, lại đột nhiên thấy trước mắt hiện lên một bóng người quen thuộc.

Thẩm Thanh Liên?

Mộc Hi Thần nhíu nhíu mày, lặng yên đi theo, không nghĩ tới nữ chính thế mà so hắn còn tới sớm hơn, hơn nữa nhìn xem, cho dù không có hắn bảo vệ, đoạn đường này trôi qua cũng coi như không tệ, mặc dù bởi vì không có linh tuyền tẩm bổ, cho nên không giống như nguyên tác xuất trần phiêu dật *da như mỡ đông*, nhưng là cũng không giống một loại phụ nữ xấu xí xanh xao vàng vọt.

*...* : được ví như da dẻ trắng trẻo mịn màng như mỡ đông, nhìn thôi đã thấy thích mắt.

Cô ta theo sát sau một người đàn ông, kia hẳn là một cái dị năng giả đỉnh phong cấp 2, tướng mạo cũng coi như không tệ, nhưng là so với những cái "Chân mệnh thiên tử" kia của cô ả thì thực sự là chênh lệch không chỉ là một điểm thôi đâu.

Gã kia có vẻ là mặt mày không kiên nhẫn, cùng với Thẩm Thanh Liên tranh luận vài câu, nói đến kích động, thậm chí còn đưa tay đẩy cô ả một cái.

Mộc Hi Thần yên lặng nhìn xem một màn này, xem ra không có không gian cùng linh tuyền, Thẩm Thanh Liên chẳng qua cũng chỉ như cái dị năng giả hệ thuỷ thông thường, không như nguyên tác là người mang 3 loại dị năng cùng danh xưng "Y Tiên tận thế", giờ chẳng qua chỉ đơn giản là một con đàn bà sức chiến đấu thấp và có chút chút tư sắc mà thôi.

Nhớ lại các loại miêu tả về nữ chính trong nguyên tác, đột nhiên trong đầu hắn nảy lên một ý tưởng, nếu đã như thế, vậy thì chắc hẳn nhất định là chơi rất vui đây!

Mặc dù nữ chính đã từng hố hắn, nhưng hắn vẫn là một người tốt nha, hắn nguyện ý giúp cô nàng một tay!

Tác giả có lời muốn nói : Tiếp nhận các đề nghị của các tiểu thiên sứ, tăng phúc lợi cho bạn nha, siêu cấp thương các bạn, tết nguyên tiêu vui vẻ nha, a a thu ~moa moa乂❤‿❤乂