Chương 22: Truyền thuyết tận thế (7)

Thượng tướng?

Mộc Hi Thần nhướng mày, xem ra người đàn ông này còn có rất nhiều bí mật nha.

Chẳng qua cũng không đáng nói, dù sao cái người này giờ là của hắn, nếu là không nghe lời, vậy liền gϊếŧ . . .

“Chúng ta đi vào được không?” Tần Xuyên đột nhiên tiến lên một bước, nắm chặt cổ tay Mộc Hi Thần, vẻ mặt không chút thay đổi, nếu không phải cảm nhận được tay y có chút run rẩy, thì nhìn không ra y đang khẩn trương.

Mộc Hi Thần nghiêng đầu nhìn y một cái, bộ dáng khuôn mặt của Tần Xuyên vốn đã thâm thúy, hiện tại trên người cơ bắp kéo căng, khuôn mặt căng cứng nhìn qua càng âm trầm.

“Thượng. . . Ngài, Lôi tiên sinh biết ngài không có việc gì, nhất định sẽ rất vui.” Nữ phụ trách lấy lòng hướng về y nói, nhưng ngược lại làm cho Tần Xuyên càng thêm đen mặt.

Tiến vào căn cứ, giật mình khi thấy dáng vẻ như trước tận thế, ngoại trừ một vài cái lều thấp bé ra thì càng đi vào bên trong càng phồn hoa, chẳng qua những cái cửa hàng cùng nhà hàng lúc đầu bốn phía có thể thấy được, hiện tại ngược lại là cơ bản đều không có.

Từ sau tận thế, trật tự xã hội sụp đổ, tiền bây giờ đã trở thành một đống giấy vụn, hiện tại lưu hành tiền tệ chỉ có vàng cùng tinh hạch, mà vàng thì quá cồng kềnh, rất khó lưu thông, cho nên tinh hạch có thể giúp người thăng cấp dị năng gần như trở thành thứ tiền tệ duy nhất.

Tần Xuyên từ khi tiến vào căn cứ vẫn mãi lôi kéo Mộc Hi Thần, một đường đi thẳng, trên đường thỉnh thoảng có người nhận ra y, dừng lại khϊếp sợ chào hỏi y, nhưng là y đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Thẳng đến khi đem người tới một dãy các toà biệt thự độc lập, mới có chút chậm xuống bước chân.

Ở giữa chính là một tòa lầu nhỏ màu đỏ gạch, rất là có phong cách và khí phái, đẩy cửa bước đi vào, thì một cỗ mùi ẩm mốc đập thẳng vào mặt, trên mặt đất đã tích một lớp bụi dày, nhìn qua hẳn là đã đoạn thời gian không có người dọn dẹp.

Động tác đẩy cửa của Tần Xuyên nhất thời cứng đờ, dường như không ngờ tới mọi thứ sẽ thành cái dạng này, y có chút nghiêng đầu đưa mắt nhìn sắc mặt Mộc Hi Thần, sợ từ trên mặt hắn thấy cái thần sắc chán ghét ghét bỏ.

Mộc Hi Thần vẫn là lạnh nhạt như thường, thậm chí lông mày đều không có nhíu một lấy cái, thẳng đến khi bị y kéo vào phòng khách đặt tại ghế sô pha mới có chút nhíu mày, tựa hồ đang chờ lời giải thích của y.

Tần Xuyên nửa ngồi xổm, vẫn không có buông tay đang giam cầm Mộc Hi Thần, thậm chí hướng tay xuống trực tiếp nắm lấy bàn tay hắn, xúc cảm ấm áp khiến y không khỏi nắm chặt chút.

“Tôi sẽ kêu người tới dọn dẹp, cậu ở tại chỗ này nghỉ ngơi, chờ tôi.” Giọng nói Tần Xuyên trầm thấp lại từ tính, gợi cảm cực kì, nhưng mà giọng điệu của y gần như cường ngạnh ra lệnh.

Nếu không phải Mộc Hi Thần nhạy bén, căn bản không cảm nhận ra quan tâm cùng khẩn trương dưới cái lạnh lùng kia.

Khóe môi vểnh lên, Mộc Hi Thần chỉ là tùy ý dựa vào ghế sô pha, ra hiệu y đi làm việc của mình đi.

Tần Xuyên đứng dậy đi tới cửa ra, trước khi bước ra cửa lại quay đầu lại nhìn, thanh niên đồng dạng như con mèo cuộn mình trên ghế sô pha, kiêu căng lại lười biếng, bộ dáng ngoan ngoãn chờ đợi y trở về.

Y vui vẻ quay người, nhưng rồi nhiệt độ trong mắt mất đi, chỉ còn lại lạnh lẽo cùng sát ý dày đặc.

Tại một chỗ xa hoa khác, trong thư phòng, một trận âm thanh đinh đang đập vỡ truyền đến, đám thuộc hạ đi qua không khỏi co đầu rụt cổ tăng tốc bước chân rời đi, sợ bị liên luỵ.

Một thanh niên có tướng mạo tương tự Tần Xuyên hai phần đang dùng sức đem đồ sứ trên bàn toàn bộ quét xuống đất, rống lên như nhảy chân sáo, “ Bố, tên phế vật kia rõ ràng đã chết ở bên ngoài! Hạo Nghiêm tận mắt nhìn thấy hắn bị tang thi cắn! Làm sao có thể còn sống trở về? Không có khả năng!”

Đây là em trai cùng cha khác mẹ của Tần Xuyên - Lôi Lịch, dáng dấp cũng thuộc hàng nhất đẳng, chỉ là dáng người không có cường tráng như Tần Xuyên, thậm chí hơi có chút gầy yếu, dưới mắt là một vòng bầm đen, bước chân cũng có chút loạng choạng, rõ ràng là dáng vẻ do túng dục quá độ.

Đối diện với gã là cha của gã cùng Tần Xuyên - Lôi Viêm, giờ phút này đang một mặt bình tĩnh nhìn xem Lôi Lịch, nhẹ nhàng nâng tay đem một chút mảnh vỡ trên mặt bàn quét xuống đất, nhàn nhạt nói, “ Đã trở về, đó chính là không chết, đem biểu lộ trên mặt con cất đi, trở về cũng tốt, Quân bộ đang chuẩn bị phái người đi tiêu trừ Lam Thủy trấn, mỗi thế lực đều phải xuất lực, nếu là nó không trở lại, chẳng lẽ con muốn dẫn đội sao?”

“Con. . .” Lôi Lịch há to miệng, dường như muốn giải thích cái gì, thế nhưng trong đầu đột nhiên nhớ lại hình ảnh vệ tinh Quân bộ truyền tới, nhìn thấy Lam Thủy trấn kia có hàng ngàn hàng vạn con tang thi lít nha lít nhít, rốt cục vẫn là ngậm miệng.

“Được rồi, con đi đi, nhìn thấy nó nhớ kỹ ngoan một chút, có chuyện gì chờ xong chuyện của Lam Thủy trấn lại nói.”

Lôi Viêm có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm của mình, ông mặc dù đã là hơn 40, nhưng bảo dưỡng tốt nên như hơn 30, nhất là một thân khí thế không giận tự uy kia, khiến người khác không tự giác thần phục.

“Bố, kia tiểu đổi Liệp Ưng thì làm sao bây giờ? Thật sự chẳng lẽ phải trả cho hắn?” Lôi Lịch nghiến răng nghiến lợi nói, mắt thấy miếng thịt mỡ sắp đến tay lại cứ như vậy trơ mắt để nó chắp cánh bay đi!

“A, con nếu là không muốn trả, vậy liền đi hỏi một chút đám người kia có mấy ai nguyện ý đi theo con, nếu là không có thì liền ngoan ngoãn dựa theo lời ta nói mà làm, coi như muốn Tần Xuyên chết, cũng phải chờ nó vì Lôi gia làm ra chút cống hiến mới có thể chết, đừng có lại giở trò quỷ gì sau lưng ta, trước đó là ta không có tính toán, nhưng lần này nếu là còn dám lá mặt lá trái, thì đừng trách ta không khách khí, nghe rõ chưa?”

Lôi Viêm ngước mắt nhìn gã, rõ ràng là ngữ khí phi thường ôn nhu, lại vẫn cứ mang theo nồng đậm uy hϊếp, khiến người khác không dám chút nào chất vấn tính chân thực trong lời nói của ông.

Lôi Lịch đóng sập cửa mà ra, còn chưa đi ra đại môn, liền đυ.ng phải Tần Xuyên đang vội vàng đi tới, nháy mắt thay đổi sắc mặt thành kinh hỉ mang theo lấy lòng nghênh đón, “Đại ca, anh thật trở về rồi? Anh không có việc gì thật sự là quá tốt, em cùng bố đều rất lo lắng cho anh, mau mau đi vào đi, bố đang ở bên trong chờ anh, nếu không phải em ngăn cản, ông ấy hẳn là đã trực tiếp tới chung cư tìm anh!”

Giọng điệu vui vẻ lại hoạt bát, cực giống một người em trai ngoan vô cùng gắn bó với anh trai, nếu không phải bị tên này đâm sau lưng một lần thì căn bản không có cách nào tin tưởng dưới túi da nhu thuận lại cất giấu một linh hồn bẩn thỉu âm u lại xấu xí như thế.

Tần Xuyên không trả lời gã, chỉ là dùng một loại ánh mắt sâu xa nhìn chăm chú gã hồi lâu, nhìn thấy gã gần như run rẩy, mới lách người đi ngang qua gã, nhưng từ đầu đến cuối đều không có cùng gã nói một câu.

Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy thân ảnh của y, Lôi Lịch liền quay đầu hung hăng hướng phía y rời đi chửi một câu.

“Vào đi!” Tần Xuyên gõ cửa thư phòng một cái, liền đẩy cửa đi vào, mặc dù nhìn như không có có gì không ổn, thế nhưng ngôn hành cử chỉ lại không còn như trước kia tôn trọng cùng cẩn thận từng li từng tí.

“Trở về rồi? Không có việc gì liền tốt, A Lịch rất lo lắng cho con, ngày mai Quân bộ có hội nghị, con hãy nghỉ ngơi thật tốt rồi đi tham gia.”

Lôi Viêm chỉ là ngẩng đầu nhìn y một cái, xong cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, đây là phương thức ở chung nhất quán của hai cha con bọn họ, nhưng là vô luận ông đối với Tần Xuyên có lạnh nhạt đến đâu, y vẫn sẽ vì để được người này quan tâm chú ý, mà cố gắng hoàn thành nhiệm vụ ông bố trí, cho nên y xưa nay chưa từng đòi hỏi sự đối đãi đặc biệt từ ông.

Cũng chỉ có khi Tần Xuyên làm tốt nhiều việc mới có thể đạt được đôi ba lời khích lệ đến từ cha y, thật sự là đáng buồn.

Song lần này rõ ràng khác biệt, Tần Xuyên từ đầu đến cuối không có đáp lại, thậm chí từ khi vào cửa đến giờ, một chữ cũng đều chưa nói qua, điều dị thường này rốt cục khiến Lôi Viêm bố thí cho y một ánh mắt, “Tại sao không nói chuyện, con bày ra biểu lộ đó cho ai nhìn?”

“A. . .” Tần Xuyên rốt cục mở miệng, y giật giật khóe miệng, tựa hồ là muốn cười một chút, nhưng cơ mặt quá cứng (do chưa hoàn toàn như con người nên cơ bắp cả cơ thể vẫn có phần cứng nhắc) làm y không có cách nào làm ra loại vẻ mặt này.

“Hội nghị? Chính ông tự đi tham gia đi, hoặc là để cái đệ đệ tốt kia của tôi đi, tôi đến đây chỉ là để nói cho ông biết, tôi Tần Xuyên, từ nay về sau cùng Lôi gia không còn quan hệ, nhiều năm như vậy tôi đã làm quá nhiều việc cho các người, đã sớm đem phần ân sinh dưỡng dục trả đủ, hơn nữa tôi vốn không phải họ Lôi, coi như có đi hội nghị, tôi cũng chỉ sẽ lấy thận phận đội trưởng đội Liệp Ưng tham gia!”

“Mày đây là có ý gì!” Lôi Viêm rốt cục thay đổi sắc mặt, từ trên ghế đứng lên.

“Có ý tứ gì à?” Tần Xuyên chậm rãi hướng về phía trước đi hai bước, đứng cách Lôi Viêm hai bước, y vốn là cường tráng cao lớn, hiện tại triển khai toàn bộ khí thế, nháy mắt liền làm Lôi Viêm khϊếp sợ, thoáng lui lại một bước nhỏ.

Tựa hồ cảm thấy nhận thua trước con trai mình rất mất mặt, ông lại thẳng tắp sống lưng, đứng về tại chỗ, chỉ là sắc mặt càng thêm khó coi.

"Mẹ tôi chết như thế nào? Cả lão quản gia chăm sóc tôi lúc nhỏ cũng tại sao lại chết? Còn có. . ." Tần Xuyên cúi đầu tiến đến bên tai Lôi Viêm, thấp giọng nói, " Tôi lần này biến mất một thời gian dài như vậy, chuyện gì đã xảy ra? Cha à, người thật sự là không biết gì sao?"

"Mày. . . Mày đang nói cái gì vậy, ta nghe không hiểu!" Lôi Viêm bởi vì y đến gần mà nháy mắt toàn thân cứng đờ, đưa tay dùng sức đem y đẩy ra, nhưng suy nghĩ trong đầu lại nhanh chóng xoẹt qua.

Ông làm sao lại không ngờ đến, Lôi Xuyên cho tới bây giờ luôn nhẫn nhục chịu đựng, cực độ đần độn khát vọng ông quan tâm, bây giờ lại đột nhiên thanh tỉnh, trở mặt vô tình với ông?!

"Lôi Viêm, chuyện trước kia tôi không truy cứu, ông cùng Lôi Lịch nếu còn dám động tay chân, thì cẩn thận tôi chặt móng vuốt của các người!" Tần Xuyên không có chút ý tứ hư tình giả ý nào, xoay người rời đi, đóng cửa lại, nghe được tiếng mắng chửi từ bên trong truyền đến cùng với âm thanh đồ vật bị nện xuống đất, y đột nhiên cảm thấy có chút mỏi mệt.

Nguyên lai nhiều năm như vậy, y sống như một trò cười!

Cũng may hiện tại, cuộc sống của y đã có ý nghĩa mới.

Mộc Hi Thần. . . Nhớ tới cái người này, y đã cảm thấy trái tim rõ ràng sẽ không đập lại lại dường như một lần nữa có được sức sống.

Cậu ấy đã nói qua, uống nước của cậu thì chính là người của cậu a. . .

Tác giả có lời muốn nói : Lại đến muộn rồi, thật xin lỗi các tiểu thiên sứ, Mặc Mặc đã về đến nhà rồi a, công viên khủng long Thường Châu rất náo nhiệt, các tiểu thiên sứ có cơ hội có thể đi thử xem nha, còn có các kiến trúc cổ ở Diêm thành, siêu đẹp siêu tuyệt vời, hiện tại tui có thể an tâm gõ chữ rồi, a a thu, trước đó đã nói sẽ sửa chữa các chỗ sai sót, giờ sửa chữa đã hoàn tất, còn có câu chữ phiền phức nào nữa thì mong các tiểu thiên sứ giúp ta bắt lỗi nha, yêu các bạn, ~~♡´・ᴗ・`♡