Chương 24: Truyền thuyết tận thế (9)

Mộc Hi Thần trở lại không gian, lại lần nữa bước vào cái lầu nhỏ kia, chọn chọn lựa lựa một phen về sau, thành công tìm được vật hắn muốn.

Từ khi hắn đem ngọc bội hấp thu, ngọc bội liền biến mất, giờ ở trên ngực hắn lưu lại một cái hình xăm hình giọt nước.

Đồ vật bên trong cái lầu nhỏ này cũng không ít, đầy đủ thứ mà hắn mang vào lúc làm mới không gian trong ngọc bội, vẽ mấy cái trận pháp không gian, lầu các một cái cũng không thiếu, nhưng có một điều duy nhất hắn không hài lòng chính là, vật này có hạn chế số lần sử dụng.

Trong nguyên tác nữ chính đem tất cả vật tư đều bỏ vào không gian, nhưng lại phát hiện đột nhiên lại không mở được không gian ra được nữa . . .

Mộc Hi Thần một lần nữa đem ngọc bội treo ở trên cổ, màu xanh băng của ngọc thúy càng làm nổi bật lên nước da trắng nõn của hắn, nếu như Thẩm Thanh Liên không dùng bất cứ thủ đoạn gì đến cướp đoạt ngọc bội của hắn thì chắc chắn ả sẽ không rơi vào cái cạm bẫy này của hắn, chả qua cũng là tự làm tự chịu!

Về sau hội nghị về Lam Thủy Trấn Mộc Hi Thần cũng tham gia, hắn giờ này là dị năng giả cấp 3, quả thực chính là một khối bánh ngọt thơm phức.

Hiện tại trong căn cứ chia thành nhiều phe phái, trong đó có một phái là chính phủ cầm quyền, nhưng tại tận thế chính phủ không bằng quân đội, cho nên tiếng nói của chính phủ không còn lớn như trước.

Trưởng quan quân đội cũng là một trong ba dị năng giả cấp 3 của thành phố B, nhưng có điều là cái người này cùng Tần Xuyên có thù oán, cho nên Tần Xuyên tự ra ngoài thành lập tiểu đội, cũng không muốn bị quân đội quản thúc.

Người cuối cùng là một cái dị năng giả hệ Hoả cấp 3 gọi là Trương Tường, là một người đàn ông có tướng mạo bình thường, nhưng làm người lại khiêm tốn vô cùng, là thủ lĩnh đội Xích Viêm, là tồn tại gần như ngang hàng với đội Liệp Ưng của Tần Xuyên.

Còn lại chính là một vài gia tộc lung tung ngổn ngang, hoặc là có vũ khí, hoặc là có dị năng giả cường đại, hoặc là có lượng lớn vật tư giúp họ chèo chống trong thời loạn thế này, những người ngồi tại bàn đàm phán hôm nay chẳng qua cũng chỉ tới kiếm một chén canh mà thôi.

“Vị Hứa tiên sinh này cũng là một thanh niên tài tuấn, hiện tại trong căn cứ lại nhiều thêm một vị dị năng giả cấp 3, thật sự là như hổ mọc thêm cánh, cậu xem nhiệm vụ lần này có phải hay không muốn đơn độc dẫn đầu một tiểu đội? Nếu vậy phần thắng của chúng ta . . .”

“Cậu ấy trong đội ngũ của tôi!” Lão đầu kia lời còn chưa nói hết, liền bị Tần Xuyên đánh gãy, dùng ngữ khí như chém đinh chặt sắt tuyên thệ chủ quyền.

Vị lãnh đạo Quân bộ - Hàn Bân kia nháy mắt sắc mặt trầm xuống, “Tần thượng tướng cái này là không đúng, anh bản thân là một dị năng giả cấp 3, hiện tại còn muốn giữ lấy cậu ấy mãi không thả là sao? Năng lực lớn bao nhiêu thì nên gánh vác trách nhiệm lớn bấy nhiêu, để cậu ấy giúp những tiểu đội khác giảm bớt một chút nguy hiểm, cũng là vì căn cứ mà cống hiến, mà anh đây là có ý gì? Muốn một nhà độc đại sao? Hiện tại là lúc nào rồi, còn muốn phân cấp tầng lớp!”

Tần Xuyên lạnh nhạt nhìn lão già kia một cái, không thèm để ý chút nào khi bị chụp lên đầu cái mũ độc tài, vẫn bướng bỉnh nói : “ Cậu ấy là thành viên của đội Liệp Ưng chúng tôi, nếu như các người không thừa nhận, vậy hành động lần này, đội Liệp Ưng liền rút lui, Lam Thủy Trấn các người tự đi mà đánh!”

Nói xong, mặc kệ những người kia vẻ mặt như nào, nắm cổ tay Mộc Hi Thần rời đi.

“Lôi gia chủ, ông thật là dạy được đứa con trai tốt a!” Hàn Bân không rõ ý nói một câu.

Sắc mặt Lôi Viêm cũng cực kỳ khó coi, không nghĩ tới, Tần Xuyên thế mà nói trở mặt liền trở mặt, thật sự dám ở trước mặt mọi người làm cho ông xấu mặt!

Mộc Hi Thần bị Tần Xuyên kéo đi, cũng không có bất kỳ biểu hiện gì, hắn dường như vẫn luôn như thế, lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng đều bộ dáng không quan tâm.

“Chờ một chút!” Đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng nói, Mộc Hi Thần không để ý vẫn đi thẳng về phía trước, lại đột nhiên bị người nắm ống tay áo, “Tôi bảo cậu chờ một chút! Phù. . .”

Một cái người đàn ông trung niên có tướng mạo phúc hậu thở hồng hộc, hai tay chống trên đầu gối, cảm giác như một giây sau liền tắt thở.

“Ông có chuyện gì?” Mộc Hi Thần như không có việc gì vỗ vỗ lưng giúp người kia thông thuận khí, mắt liếc nhìn ông ta, ngữ khí lãnh đạm, cái người này hình như cũng ở trong sảnh hội nghị, họ gì nhỉ? Đường? Hay là Lý?

“Mẹ của cậu có phải tên là Hứa Uyển?” Cái người trung niên mập mạp kia thật vất vả thở thuận khí, mở miệng ra liền thành công khiến Mộc Hi Thần thay đổi sắc mặt, “Nếu như đúng vậy, cậu hẳn là con trai của tôi!”

Hứa Uyển lúc còn trẻ, đã từng gặp được một tên cặn bã, người kia phong lưu phóng khoáng lại ôn nhu đa tình, rất nhanh liền đem Hứa Uyển không hiểu thế sự hoàn toàn nắm trong tay.

Đáng tiếc đó chỉ là một *giấc mộng Hoàng Lương*, khi trong lòng Hứu Uyển đang tràn đầy ước mơ về tương lai tươi sáng tốt đẹp phía trước thì hiện thực tàn khốc đã cho cô một đòn cảnh tỉnh!

*...* : Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

Đường Tư Thành là người đã có vợ, hơn nữa còn có *một đôi long phượng*!

*...* : ý nói là đã có một cặp song sinh trai gái

Cái này không thể nghi ngờ chính là một cái tát trực tiếp đem cô tỉnh mộng.

Phẫn nộ qua đi chính là tuyệt vọng vô biên, tính cách của Hứa Uyển vô cùng mạng mẽ, cô hoàn toàn không thể nào chấp nhận việc mình trở thành tiểu tam phá hoại gia đình người ta, cho nên ngay trong đêm liền rời đi, không có ai biết cô đi nơi nào, Đường Tư Thành đã từng vận dụng thế lực đi tìm cô, nhưng đều không thu hoạch được gì, dần dần cũng mất dần hứng thú, từ bỏ tìm kiếm.

Nhưng mà trớ trêu thay, Hứa Uyển một mình rời đi, không lâu sau phát hiện mình có thai, nghiệp chướng của đời trước sao có thể đổ lên đầu con trẻ, chúng nó vô tội, dưới áp lực xã hội cô đã sinh ra Hứa Thư Uẩn, tân tân khổ khổ đem anh nuôi dưỡng thành người, lại lấy thân phận một người phụ nữ, một người mẹ đơn thân lập nên nghiệp lớn, cả đời không gả, sau đó làm việc quá sức mà chết.

Thật sự là đáng thương, lại đáng buồn.

Mộc Hi Thần đối với sự tình này, đã từng thổn thức không không biết bao nhiêu lần, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn không có thật nhìn thấy cái tên khốn nạn không bằng cầm thú đó!

“Con trai?” Mộc Hi Thần khẽ cười một tiếng, hắn biết rõ lão đầu này đến tìm hắn là có ý gì.

Cặp long phượng kia sớm đã chết trong bầy tang thi, giờ lão đầu này chỉ còn có một đứa con gái, mặc dù bây giờ miễn cưỡng lắm mới có một chân trong thượng tầng căn cứ, nhưng rồi đột nhiên phát hiện vì mình trước đây tình duyên phong lưu mà thêm ra đứa con riêng, hơn nữa còn là dị năng giả cấp 3, không thể nghi ngờ chính là một điều vô cùng tốt.

Lão tựa như con chó pug không ngừng chảy nước miếng, một mực đuổi theo phía sau làm Mộc Hi Thần buồn nôn.

“Mẹ của tôi đã mất vào ba năm trước, tôi nghĩ là ông tìm sai người rồi.” Mộc Hi Thần nói.

“Thật sao?” Đường Tư Thành nghe vậy, làm ra biểu cảm khổ bức, thật giống như một người đáng thương mất người mình yêu, “A uyển là rất tốt, năm đó giữa chúng ta có rất nhiều hiểu lầm, là ta có lỗi với cô ấy, cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha, con. . . Trở về đi, cũng là để cho ta. . .”

Lão nói còn chưa dứt lời, liền bị Tần Xuyên dùng chủy thủ kề bên cổ, y xưa nay luôn là bộ mặt lạnh lẽo cứng rắn giờ khuôn mặt lại càng thêm băng hàn, nhấn mạnh từng chữ nói : “Cậu ấy ở với tôi, không đi đâu cả!”

Nói xong liền đem người đi.

Mộc Hi Thần không để ý, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một sợi dây đem quá khứ hết thảy đều xâu chuỗi lại với nhau.

Trong nguyên tác Thẩm Thanh Liên vừa tiến vào căn cứ, mặc dù dáng dấp không tệ lại có dị năng cấp 3, nhưng sao có thể nhanh như vậy liền đạt được công nhận của tất cả mọi người, gần như dùng tốc độ ánh sáng vào được thượng tầng của căn cứ, lại có cơ hội kết bạn với nhiều thiên chi kiêu tử - đàn ông chất lượng tốt như vậy?

Nghĩ đến lúc này hẳn là cô ta đã cấu kết cùng Đường Tư Thành.

Thứ Đường Tư Thành cần chính là một người có thực lực mạnh mẽ, giúp lão có thể bảo trụ địa vị hiện tại đồng thời nâng cao vị thế của bản thân thêm một bước; mà Thẩm Thanh Liên cần chính là một thân phận cao quý để cô ta có thể cấp tốc quật khởi, được tất cả mọi người nhìn thấy và đón nhận.

Hai kẻ này kết liên minh, bọn chúng thật sự giống như trở thành bá chủ tận thế.

Về phần sau này Đường Tư Thành có biết hay không Thẩm Thanh Liên này không phải con ruột của mình?

A, kia lại có quan hệ gì tới hắn! E là cho dù là biết được bị chơi một vố, lão già này cũng chỉ có thể nhịn xuống!

Đồng dạng, trong lòng Thẩm Thanh Liên, Hứa Thư Uẩn khẳng định cũng bị hung hăng nhớ một bút, khó trách lại dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đối đãi cậu, đúng là khốn nạn!

Kế hoạch về Lam Thủy Trấn rất nhanh liền được định xuống, phỏng chừng chưa tới một ngày đám người đó đã ngồi lên xe hướng đến nơi đó, chỉ là rất im lặng, không làm ra động tĩnh lớn gì.

Tận thế chẳng qua mới có ba tháng, số lượng nhân loại đã giảm đến còn hơn một nửa, ai cũng không biết lần này ra đi còn sống nữa hay không mà trở về và có lẽ đây chính là nhiệm vụ cuối cùng.

Đợi khi đến đích, nhìn thấy hàng ngàn hàng vạn con tang thi lít nha lít nhít, nỗi tuyệt vọng tận sâu trong đáy lòng càng tồi tệ hơn, đây quả thực chính là *tuyệt cảnh*!

*...* : hoàn cảnh tuyệt vọng

Đột nhiên, một đao gió mạnh mẽ quét qua, những nơi nó đi qua, là từng cái từng cái đầu rơi xuống và từng cỗ từng cỗ thi thể tang thi cũng theo đó đổ xuống, trong tích tắc đã mở ra một khoảng trống ngay trước mắt.

Không thể tin được, thế mà xoá xổ gần hai trăm con chỉ trong một giây? !

“Thất thần cái gì? Muốn sống thì phải chiến đấu, còn nếu muốn chết thì cứ đứng đấy, đừng cản trở người khác!” Mộc Hi Thần tiêu sái từ trên xe nhảy xuống, tiếng nói mát lạnh lại có vẻ hơi lãnh đạm lập tức làm xao động cảm xúc cả đám người.

Đúng vậy a, còn chưa bắt đầu đã sợ hãi như vậy, thì nơi nào còn gọi là đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất?!!!

Chỉ cần chiến đấu, đến một con xử một con đến hai con xử cả đôi, sợ cái bépppp!

Nháy mắt, tất cả mọi người sĩ khí tăng vọt, gào thét hô hào xông ra ngoài, có trật tự hướng lấy mục đích tiến lên, nơi đó là một nhà kho vũ khí, cũng là mục tiêu trọng điểm trong lần hành động này!

Các loại dị năng bay múa đầy trời, thỉnh thoảng có người đổ xuống, Mộc Hi Thần dành thời gian đưa mắt nhìn Tần Xuyên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này sử dụng dị năng, kết quả làm hắn thật sự có chút ngạc nhiên.

Tần Xuyên trên tay ngưng tụ ra từng mũi tên màu đen, giống như nước hoặc cũng có thể là sương mù, chỉ cần tiếp xúc đến tang thi thì ngay lập tức đυ.c ra một cái lỗ trên người nó, và dần dần ăn mòn sạch sẽ toàn bộ mới thôi.

Đây là ăn mòn? Hay là *thôn phệ*?

*...* : cắn nuốt

Mộc Hi Thần híp híp mắt, hắn nhớ kỹ trong nguyên tác nữ chính cùng dàn hậu cung của mình có tiêu diệt một con tang thi vương cấp 10 và thành công kết thúc tận thế, mà con tang thi kia, có dị năng tương tự như Tần Xuyên.

Nghĩ đến những hành động nhân cách hoá khác biệt với những tang thi bình thường của cái người này, xem ra không có gì khó hiểu khi Tần Xuyên là tang thi vương.

Hiện tại tang thi vương xen lẫn trong trong đội ngũ nhân loại, giúp bọn hắn đánh tang thi, thấy sao cũng kì kì?

Tần Xuyên chú ý tới ánh mắt Mộc Hi Thần, động tác trên tay dừng lại một chút, y một bên xua đuổi mấy tang thi cấp cao một bên chú ý tới tình huống của Mộc Hi Thần, tinh thần tập trung cao độ cùng khẩn trương lo lắng nên không nhịn được có chút mệt mỏi, thế nhưng là khi y nhìn thấy bên cạnh người kia thêm ra một thân ảnh, dị năng trên người nháy mắt liền bạo động.

"Thư Uẩn! Cứu ta!"

Thính giác cường hãn của dị năng giả đáng chết khiến hắn hoàn toàn nghe thấy rõ ràng minh bạch từng chữ nữ chính nói, thậm chí ngay cả âm cuối nũng nịu cũng không bỏ xót.

Khi y nhìn thấy người kia thật đưa tay đem thứ đáng chết kia kéo ra sau, tức giận bóp nát cái đầu trước mặt, con ngươi loé lên màu đỏ, ẩn ẩn muốn phá vỡ huyễn thuật Mộc Hi Thần hạ xuống!

Đυ.ng đến người của y, đều đáng chết!

Tác giả có lời muốn nói : Hì hì, cảm giác thế giới này sắp hoàn rồi a, dù sao Mặc Mặc đều đã thiết lập xong, các bảo bảo tới xem một chút, kế tiếp muốn cái gì? Ở đây có : Xã hội nguyên thuỷ, vua màn ảnh, thế giới ca nhi, Ngôn tình. . . Đương nhiên, căn cứ vào phát triển của cái thế giới thứ nhất, thân ái đối ta hẳn là không có ôm cái hi vọng về ngôn tình gì đi, hì hì ~ nào nào hãy chọn đi nào ~~