Chương 21: Truyền thuyết tận thế (6)

Cảnh tượng hương diễm trong dự đoán không có xuất hiện, thậm chí trong phòng sạch sẽ đến mức tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, thanh niên tuấn mĩ kia ngồi khoanh chân trên giường, đứng bên cạnh hắn không xa là cái người đàn ông trầm mặc kia, mà Mạt Lỵ lại bị trói gô vứt trên mặt đất, không có chút thương hương tiếc ngọc nào.

“Các. . . Các người. . .”Nụ cười đắc thắng khoái chí của Hoa Cường vẫn còn ngưng kết trên mặt, bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn mắt, tạo lên một biểu cảm kì quái vặn vẹo.

Mộc Hi Thần thấy một đống người đông nghịt trước cửa, nhếch mép cười khinh bỉ, bưng bát mì đã đã lạnh đổ xuống đất, “Thứ này, không ngon.”

Vẻ mặt hắn hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí mang chút ý vị thâm sâu, khiến Hoa Cường có chút nhìn không thấu, hắn đây rốt cuộc là đã phát hiện ra hay là vẫn chưa?

Chẳng lẽ chỉ là đơn thuần không thích ăn mì và không hài lòng với Mạt Lỵ?

“Cái này. . . Nếu không để tôi kêu người giúp ngài làm một phần khác? Chúng tôi nơi này vẫn còn chút đồ ăn khác.”Hoa Cường hơi do dự nhưng vẫn quyết định giả vờ như không biết, nếu bọn họ đã phát hiện chẳng phải đã sớm hành động, mình làm sao có khả năng còn an toàn đứng ở chỗ này.

“Làm lại?”Mộc Hi Thần đem bát ném đi, tiếp nhận khăn tay Tần Xuyên đưa tới, trêu chọc nói, “ Lại làm một phần, định chuẩn bị thêm cái gì? Thứ thuốc mê này thật sự là một thứ tốt, đáng tiếc đối với chúng ta vô dụng.”

Mồ hôi lạnh trên trán Hoa Cường nhỏ xuống, kéo ra khóe miệng, bất giác lui lại một bước, như thể tùy thời quay người chạy trốn bất cứ lúc nào.

Nhưng mà bàn chân gã còn chưa kịp bước tiếp, liền cảm giác cảm thấy hoa mắt, ngực truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Có chút chậm chạp trừng mắt nhìn, cái người đàn ông luôn trầm mặc không biết từ lúc nào đã đi tới trước mặt gã, một bên tay y cầm một quả tim máu, vẫn còn nhảy lên vài cái.

Chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy trước ngực mình có một lỗ thủng lớn, đầu óc chuyển động càng ngày càng chậm chạp, sau đó liền mất đi ý thức.

“Aaaa!”Những người còn lại nháy mắt hoảng hồn, vội vàng từ trong túi móc ra súng cùng đủ mọi loại dị năng ném tới, lại không thể ngăn cản Tần Xuyên chút nào.

Qua năm phút, tất cả đều ngã trên mặt đất, tràn đầy trước cửa, Tần Xuyên lúc này mới nhớ tới cái gì, động tác xoay người nháy mắt cứng đờ, quay đầu có chút thấp thỏm nhìn Mộc Hi Thần, thậm chí còn có một tia lo lắng cẩn thận từng li từng tí.

Tiếp xúc với ánh mắt của y, Mộc Hi Thần mặt không chút thay đổi, chỉ quét mắt đến bàn tay máu me đầm đìa của y, thấp giọng nói, “ Bẩn!”

Chỉ với một chữ này của hắn, nháy mắt làm Tần Xuyên trấn tĩnh lại.Y không hi vọng Mộc Hi Thần sợ mình.

Y cũng không ngờ đến, mình sau khi biến thành tang thi thì tâm tính y lại phát sinh biến hóa lớn như vậy, giống như cái sự xao động, lo lắng vừa mới nãy kia, y trước kia căn bản không có khả năng có, nhưng bây giờ lại vô ý thức lộ ra, vạn nhất để người kia cảm thấy y tính tình hung bạo, sợ y thì y sẽ cảm thấy rất nôn nóng, cũng may người kia đối với y dường như rất khoan dung.

Mộc Hi Thần nhấc chân, bước qua từng cỗ thi thể, đi đến gian phòng kín u ám cách đó không xa, cẩn thận tìm kiếm một chút, thấy được mấy cái cô gái bị giam giữ ở đây.

Những cô gái này hầu hết đều có nhan sắc, chỉ là trạng thái tinh thần cực kém, có mấy người thậm chí đã phát điên, xem ra bọn Hoa Cường đã làm việc cướp bóc này được một đoạn thời gian, nếu là đàn ông thì bị gϊếŧ, còn nếu là phụ nữ đẹp mắt thì liền đem đi giam lại để thỏa mãn bọn chúng.

Mặc dù những cô gái này rất đáng thương, nhưng Mộc Hi Thần bọn hắn căn bản không có khả năng mang theo nhiều người vướng víu như vậy lên đường, đi qua thấp giọng nói, “ Lũ ngoài kia đều đã chết, bên trong chỗ này còn có không ít đồ ăn, tự sát hay là tiếp tục sống, tuỳ các người.”

Những cô gái này tuy bị bọn Hoa Cường cưỡng ép, nhưng ở một phương diện khác mà nói thì không phải là bọn họ được bọn Hoa Cường che chở hay sao? Không cần đi ra ngoài đối mặt với nguy hiểm mà vẫn an toàn và có cái ăn. Không biết nên nói là phúc hay là họa đây, về sau có thế nào, chỉ có thể dựa vào chính bọn họ, nếu như hoàn toàn không có ý nghĩ muốn sống sót, vậy liền như vậy kết thúc, cũng không tệ.

Trong tình thế hiện tại, nhiều khi, người sống so người chết còn đau khổ hơn nhiều, nhưng là mọi người vẫn muốn giãy giụa sống sót, vô luận có thống khổ đi chăng nữa.

Sau một ngày, bọn hắn đã đến cửa vào căn cứ thành phố B, nơi đây đang đứng một hàng xe thật dài.

Bởi vì thủ tục tương đối phức tạp, người bình thường nhất định phải xác nhận trên thân không có vết thương hoặc không bị lây nhiễm, và bị giữ lại quan sát trong 24 giờ để xác nhận sẽ không thi biến, sau đó nhất định phải giao vật tư mới có thể đi vào.

Mà những đội ngũ của dị năng giả thì tốc độ lại nhanh hơn, dị năng giả chỉ cần không có bị cắn liền sẽ không lây nhiễm, cho nên chỉ cần đăng ký khai báo cấp độ dị năng, vậy là được.

Rất nhanh liền đến phiên Mộc Hi Thần bọn hắn, người phụ trách chính là một cô bé có ngoại hình ngọt ngào đáng yêu, cũng là dị năng giả, là loại dị năng về trí nhớ, chỉ cần đã nhìn qua thì sẽ không quên, cho nên phái tới làm người phụ trách ngược lại tương đối phù hợp.

“Mộc Hi Thần, dị năng hệ Phong cấp 3.”Mộc Hi Thần nhàn nhạt mở miệng.

“3. . . cấp 3?”Cô bé phụ trách kinh ngạc trừng lớn mắt, trong cả trụ sở cũng có dị năng giả cấp 3 nhưng chỉ có hai người, và đều tách biệt nằm trong hai phe phái lớn khác nhau, hiện tại lại tới một cái, xem ra thế cục này sẽ loạn hơn đây.

Nhưng mà đợi cô nhìn đến Tần Xuyên sau lưng Mộc Hi Thần, thì cả người nháy mắt liền giống bị điện giật, mãnh liệt đứng dậy, làm liên luỵ đến hai cái chén trên bàn đổ nhào, “Tần. . . Tần thượng tướng? Ngài chưa chết, thực sự ... thực sự là. . . Quá tốt rồi!”

Tác giả có lời muốn nói : Ngắn. . . Chương này hơi ngắn, ta sai rồi, thực sự là thời gian không đủ, các tiểu thiên sứ hãy khoan dung lượng thứ cho tiểu quân nhé, Mặc Mặc vẫn như cũ thương các bạn, moa moa. ( ˘ ³˘)♥