Về cơ bản thì không có gặp vấn đề gì lớn trên đường đi, thậm chí nhờ có Tần Xuyên-tang thi cấp cao mà những con tang thi cấp thấp du đãng xung quanh tản đi hết.
Hôm nay một người phụ nữ đột nhiên lao ra chắn trước đầu xe họ, mặt mũi nhếch nhác, nhìn qua rất là đáng thương, mấu chốt là trong tay cô còn ôm lấy một thứ, nhìn hình dạng thì hẳn là một đứa bé.
Cô cứ như vậy quyết liệt đứng giữa đường, đối mặt với chiếc xe đang phóng đến, mặc dù cơ thể run lẩy bẩy, nhưng vẫn là không có ý định tránh đi.
Mộc Hi Thần khẽ câu khoé môi, khuỷu tay để lên cửa chống cằm, một cái tay khác thì không ngừng đong đưa đao gió trong tay, biến đổi thành các loại hình dạng khác nhau, thậm chí còn nghịch ngợm biến ra 2 món vũ khí đánh đá lẫn nhau.
Tần Xuyên hơi nghiêng đầu, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu vào da thịt trắng nõn, phủ lên đó một tầng sáng vàng lộng lẫy, phảng phất như hiện tại chỗ cậu đang ở không phải là tận thế, mà là trên bờ cát tại Maldives, tắm nắng hưởng thụ.
Nhắc tới cũng kỳ quái, bản tính gϊếŧ chóc của Mộc Hi Thần rõ ràng cực nặng, thế nhưng khí chất trên người hắn lại vẫn cứ rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức tựa như một vũng suối trong, điềm tĩnh ấm áp, phảng phất như chỉ cần thấy được con người này, bao nhiêu xao động bất an và sát khí sẽ theo đó mà biến mất.
Tần Xuyên cố đè xuống rung động trong lòng, nhìn người phụ nữ không sợ chết trước mắt, mặt không biểu tình, không thay đổi phương hướng hay dừng lại, lao vọt về phía trước.
Người phụ nữ kia rốt cục bắt đầu hoảng, dường như không nghĩ tới có người thật sự có thể nhẫn tâm như vậy, tại một giây cuối cùng loạng choạng tránh được chiếc xe lao tới, lăn xuống mặt đất.
Sau khi đứng dậy, cô mờ mịt nhìn theo chiếc xe đang phi nước đại một hồi lâu, đứa bé trong tay rơi xuống đất, thế nhưng thứ lộ ra ngoài lại là một mảng màu xanh tím khô héo lạnh ngắt, rất rõ ràng đứa bé đã chết được một thời gian.
Cô ôm đứa bé lên, kéo xuống ống tay áo, che khuất đi dấu răng trên cánh tay, một lần nữa đứng giữa đường.
Vì sao tôi cùng bảo bảo lại trải qua những chuyện này?
Vào tận thế, khi tất cả mọi người đều bình an vô sự, tại sao lại chỉ có hai mẹ con tôi xảy ra chuyện . . .
Nhìn thấy Tần Xuyên quả quyết như vậy, Mộc Hi Thần nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, giống như cười mà không cười, “Nhìn không ra a, anh lại còn là một người cứng rắn như vậy.”
Tần Xuyên mấp máy môi, dùng dư quang liếc trộm nhưng cũng không trả lời, chỉ là trên mặt dường như nổi lên hai mảng ửng hồng, đáng tiếc màu da y quá tối nên cũng không rõ ràng.
“Nhìn bộ dáng này của anh, hẳn là trước kia cũng rất có bản lãnh, như thế nào lại chết?”Mộc Hi Thần có chút hứng thú hỏi, nghiêng người tới, thấp giọng nói, “ Với tố chất thân thể của anh, có thể là người trong hắc đạo hoặc là quân nhân, làm sao lại chết trong tay tang thi?”
Chết như thế nào, loại chủ đề này bản thân nó vốn rất nhạy cảm, thậm chí mang một chút ý vị xúc phạm, thế nhưng Tần Xuyên lại không có chút phản cảm nào, thậm chí coi đó là chuyện đương nhiên, y sẵn sàng trả lời bất kì câu hỏi nào của cậu, nhưng là cái này. . .
Không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt của y đột nhiên âm trầm, trên thân thậm chí ẩn ẩn tản ra sát khí, hiển nhiên là đang nhớ lại cái chuyện không vui.
“Ừm? Không muốn nói? Vậy coi như tôi chưa nói gì.”Mộc Hi Thần nhìn dáng vẻ u ám âm trầm của y, không chút vướng bận từ bỏ, hắn lúc đầu chỉ là đột nhiên hưng khởi mà thôi, cũng không có ý tứ truy vấn ra ngọn nguồn.
Thế nhưng Tần Xuyên lại tựa hồ như càng xoắn xuýt, tay trên vô lăng siết chặt đến trắng bệch, cổ họng khô chát, có chút gian nan nói, “ Về sau. . . . . Về sau tất cả đều nói cho cậu.”
Mộc Hi Thần có chút kinh ngạc quay đầu lại, đây là câu thứ hai mà cái người này nói với hắn, nếu không phải y từng nói rõ từng chữ từng chữ “Ta là Tần Xuyên.”Hắn hẳn là sẽ nghĩ y là người câm.
Mấy ngày nay cũng thế, mặc dù như một quản gia đem hắn chiếu cố đến từng li từng tí, nhưng lại chưa hề mở miệng nói qua cái gì, bình thường đều là trực tiếp hành động.
Nói cũng được không nói cũng không được mà gật đầu, Mộc Hi Thần lại đem đầu ngả về sau tiếp tục ngủ bù, trên đường vốn đã buồn tẻ nhàm chán mà cái này người lại càng giống một bầu hồ lô nhàm chán, trừ đi ngủ, cũng không có chuyện gì khác để gϊếŧ thời gian.
Thẳng đến khi xe thắng gấp mới bị tỉnh giấc, Mộc Hi Thần mở mắt ra, đôi mắt vẫn còn lim dim mờ mịt chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, khi đôi mắt chứa đầy hơi nước mông lung quét về phía Tần Xuyên, làm cổ họng y xiết chặt lại, luống cuống đưa ánh mắt sang hướng khác.
Ánh mắt Mộc Hi Thần dần dần thanh minh, trước mặt họ bị chắn ngang bởi một chiếc cây phải ba người ôm hết, rất rõ ràng có người cố ý đặt nó ở đây.
Vài cái tên đàn ông mặt mày dữ tợn xúm lại quanh xe, lớn tiếng la hét gì đó.
Đây là cường đạo? (thực ra là ăn cướp nhưng để im cho nó dễ nghe)
Đều tận thế, mấy kẻ đó không nghĩ đến đi tiêu diệt tang thi để sống sót, mà là đi cướp của những người yếu hơn, nghĩ cũng thật hay!
Mộc Hi Thần mở cửa xuống xe, tùy ý tựa vào cạnh xe, Tần Xuyên theo sát bên cạnh hắn, làm ra bộ dáng che chở bảo vệ, “Mấy vị ở đây chặn xe chúng tôi, không biết là muốn làm gì?”Mộc Hi Thần cười cười nói.
Người dẫn đầu khi nhìn thấy bọn hắn, quả thực là hận không thể đem hai tròng mắt mình móc xuống lau lau một lần rồi lắp trở lại, này chỗ nào là cái dê béo?
Rõ ràng là hai vị hung thần a!
Hai cái dị năng cấp 3, sợ là bọn gã cũng chỉ có thể ở trong mơ mới có thể nghĩ tới.
“Ngạch. . . Chúng tôi đây là nhìn thấy mọi người đi đường vất vả, cho nên nghĩ. . . Muốn ở chỗ này thiết lập một cái trạm nghỉ chân để mọi người nghỉ ngơi một chút, không có ý tứ gì khác, ha ha. . .”Tên dẫn đầu kia đã sớm không còn cái khí phách kêu gào la hét như lúc đầu nữa, cười nịnh nọt lấy lòng, cười rộng ngoác đến mang tai, chỉ là thấy thế nào cũng trông rất miễn cưỡng.
“Trạm nghỉ chân? Tốt!”Mộc Hi Thần không có vạch trần lời nói dối của gã, thậm chí còn thuận theo lời trước đó của gã mà nói tiếp, “Vậy liền làm phiền các vị dẫn đường.”
“A a. . . Tốt, mời đi theo chúng tôi. . .”Tên dẫn đầu nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ sau nửa ngày mới quay người dẫn đường, thái độ mười phần cung kính, chỉ là đánh ánh mắt và sắc mặt cho thuộc hạ để truyền tải tin tức.
“Tôi là Hoa Cường, hai vị đại ca cứ gọi tôi là Cường Tử là được.”Hoa Cường đẩy ra một cánh cửa có vẻ hơi cũ nát ra, bên trong thế mà lại như phòng khách sạn 5 sao trước tận thế, thậm chí trong góc còn trưng mấy bao đồ ăn, hiển nhiên là vẫn chưa kịp cất giấu tang vật.
“Chúng tôi ở chỗ này nghỉ ngơi sao?”Mộc Hi Thần xoay người, cười như không cười nhìn Hoa Cường, cái này xem ra chính là chỗ ở của thủ lĩnh, bọn chúng ấy mà thật sự bỏ được.
“Vâng, hai vị ở đây trước nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi sẽ phái người đến mang đồ ăn tới, đều rất nóng hổi.”Hoa Cường cười lấy lòng hồi lâu, mới đóng cửa rời đi.
Mộc Hi Thần đánh giá dạo chơi quanh phòng rồi đi đến bên giường, nhắm mắt lại dưỡng thần, không tới nửa giờ, cửa lại lần nữa bị đẩy ra, bất quá lần này tiến đến, lại là mỹ nhân.
Mái tóc uốn sóng, gương mặt phấn son có thể coi như tinh xảo xinh đẹp, trên người mặc một chiếc sườn xám xẻ tà, càng làm nổi bật thân hình đẫy đà lên ba phần.
Cô nàng dáng dấp yểu điệu đi tới, hướng hai người cúi xuống đặt bát mì sợi nóng hổi trong tay làm lộ ra rãnh ngực quyến rũ, môi đỏ hé mở, tràn đầy dụ hoặc, “Hoa đại ca kêu tôi tới đây để phục vụ hai vị . . .”
Ngoài cửa Hoa Cường nôn nóng đi qua đi lại, thỉnh thoảng mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng bằng ánh mắt như là muốn đốt cháy cánh cửa.
"Mày xác định là đồ vật đều đã bỏ vào rồi?"Gã quay đầu nhìn về phía một tên lùn mặt mày u ám xen lẫn ngoan lệ, hoàn toàn không có vẻ hiền lành chút nào.
"Cường ca yên tâm, thuốc kia là thuốc đặc chế, đừng nói dị năng giả cấp 3, dù là tang thi cũng đều có thể bị đánh ngã, lại nói không phải còn có Mạt Lỵ hay sao? Trên người cô ấy tất cả đều là thuốc, chỉ cần hai người kia. . . Hắc hắc. . . Yên tâm!"
Tên nhỏ con kia vỗ vỗ ngực mình, mặt đầy hèn mọn.
Sau hai giờ, Hoa Cường dẫn người vào nhưng cảnh tượng bên trong lại làm cho gã sững sờ trừng lớn mắt.
Tác giả có lời muốn nói : Mặc Mặc hai ngày này tại Thường Châu du lịch, ngày mùng 1 tháng 3 mới về nhà, chỉ có thể nhàn hạ dùng di động gõ chữ, cho nên có câu chữ, ký hiệu gì loạn xạ hoặc là sai sót nào đó, mong các bảo bảo trước vạch ra, chờ ta trở về liền dùng máy tính sửa lại a, Mặc Mặc sẽ tận lực hoàn thành chương tiếp theo, nếu như chơi hai ngày mà không có đổi mới gì, thì sau khi trở về sẽ đền bù, tăng phúc lợi cho các bảo bảo nha, moa moa (#^.^#) ( ˘ ³˘)♥