chương 18 : Truyền thuyết tận thế (3)

"Aaaaaaaaa! !" Liên tiếp có thêm những tiếng hét vang lên trong cái siêu thị nhỏ bé này, lại bởi vì một cơn gió mỏng xoẹt qua, mang theo mấy sợi tóc lắc lư rơi xuống đất, khiến tất cả mọi người trong nháy mắt đều im lặng.

Họ chưa từng có cảm giác gần kề với tử vong như vậy, chỉ cần lệch một phân, thứ bị cắt đứt sẽ là cổ của bọn họ!

"Ồn ào cái gì, các người muốn thu hút tang thi tới sao?" Mộc Hi Thần thu tay lại, cúi đầu mở ba lô của mình, thản nhiên lấy ra một túi bánh quy cùng một bình nước, không thèm để ý đến mấy kẻ phiền phức kia nữa.

Ý thức được tính khí nỏng nảy cùng sự thờ ơ đối với sinh mạng con người của hắn, đám người mới vừa rồi còn khí thế hùng hồn nháy mắt liền ỉu xìu, run như cầy sấy chen chúc vào một bên khác, mặc dù nơi này không có đồ ăn, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là an toàn, tu chỉnh một phen cũng không tệ.

Lưu Nguyên đứng dậy, phân phát đồ ăn cho từng người một, nhưng mấy thứ đó chỉ là một hai bánh quy cực kì nhỏ cùng bánh bao cứng ngắt, ngay cả nước cũng không có.

Đồ vật trong miệng nuốt không trôi, tất cả mọi người đồng loạt ngẩng đầu, bỏng mắt nhìn về phía Mộc Hi Thần, gắt gao nhìn chằm chằm túi bánh quy trong tay hắn.

Trần Vũ Vi chú ý tới điểm này, kỳ thật cô cũng có chút tâm động, mặc dù Lưu Nguyên chiếu cố cô rất tốt điều này không sai, nhưng hiển nhiên là còn chưa đủ để cô có thể tùy ý hưởng thụ đồ ăn trong thời kì mạt thế này.

Cô cúi đầu xuống, qua loa lau mặt một chút, lộ ra cặp mắt linh động thu hút, bởi vì thể lực của phụ nữ kém hơn đàn ông, hơn nữa họ lại còn có kì kinh nguyệt dễ dẫn dụ tang thi, cho nên sau mạt thế số lượng phụ nữ giảm mạnh đi rất nhiều.(tương lai bọn đàn ông đều thành bê đê hết hoặc độc thân chắc phải mấy chục triệu thằng trên thế giới đều ế)

Những người còn sống, hoặc là bản thân có năng lực, hoặc là có cường giả che chở, mà Trần Vũ Vi hiển nhiên là thuộc về loại thứ hai, cho nên trên thực tế cũng không có trải qua quá nhiều khổ cực.

Với nhan sắc vượt trội hơn người bình thường lại thêm sự mến mộ của Lưu Nguyên cho nên càng làm cô ta tự cao hơn.

"Cái kia. . . Vị tiên sinh này?" Trần Vũ Vi thận trọng đi tới, dừng ở phía trước cách Mộc Hi Thần hai bước chân, nhìn thấy người kia không có mở miệng đuổi mình đi, thầm vui mừng.

Cô liền nói, đàn ông đối với phụ nữ xinh đẹp đều sẽ ít nhiều có một chút bao dung, huống chi trong giai đoạn đặc thù này.

Mộc Hi Thần ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, có chút ghét bỏ mà bĩu môi, thật xấu!

Nhất là cặp mắt tỏ vẻ rụt rè kia lại càng khiến hắn chán ghét, tựa như không cẩn thận dẫm lên đống cứt chó, thực sự là ghê tởm, buồn nôn cực kì.

"Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. " Trần Vũ Vi thấy hắn không có phản ứng, lấy hết dũng khí tiến lên phía trước thêm một bước, hơi cúi người, để lộ những đường cong uyển chuyển cùng cặp ngực to tròn hơi rung lắc. Thật tình, cô không biết rằng cô đang giẫm trên một quả mìn mang tên Mộc Hi Thần đâu.

"Cút!" Mộc Hi Thần quét con ngươi ẩn chứa sát ý về phía cô ta, nhưng không có động thủ, nhưng chỉ một ánh mắt vậy thôi cũng khiến cô ta kinh sợ đến mức lảo đảo lui về sau một quãng dài, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc tái nhợt, không dám tiếp tục trước mặt hắn phát xuân.

"Tôi. . . Tôi không có ý tứ gì khác. . ." Trần Vũ Vi lắp ba lắp bắp mở miệng, liều mạng muốn giải thích, nhưng hàm răng cô đều đang run cầm cập, "Anh. . . Là anh tới cứu chúng ta, có thể thấy được anh nhất định là người tốt, chúng tôi chỗ này không có nhiều thức ăn, lại còn có rất nhiều trẻ con, hi vọng anh có thể thiện tâm, chia cho chúng tôi một chút thức ăn, dù sao. . ."

Vừa rồi cô thấy rõ, sau khi người đàn ông này lấy ra túi bánh quy, bên trong ba lô vẫn căng phồng, nghĩ đến hắn hẳn là có không ít hàng tồn, một mình hắn có nhiều đồ ăn như vậy, tự nhiên nên là giúp đỡ kẻ yếu một chút.

"Dựa vào cái gì?" Mộc Hi Thần câu lên khóe môi, cười như không cười nhìn cái người rõ ràng là đầu óc không được bình thường này, thật không hiểu được chẳng lẽ đầu óc của cô ta bị tang thi ăn hết rồi hay sao, cho nên mới có thể sống đến bây giờ?

"Cái này. . ." Trần Vũ Vi nhìn người kia không có đón lấy lời thổi phồng, nhất thời có chút lúng túng, nghẹn lời, nhưng vẫn ráng chống đỡ tiếp tục nói : "Hiện tại là mạt thế, còn lại không có bao nhiêu người, chúng ta hẳn nên là giúp đỡ lẫn nhau, khả năng sống sót sẽ cao hơn không phải sao?"

Cô càng nói càng cảm thấy có lý, sống lưng cũng dần dần ưỡn thẳng, hai mắt phát ra hào quang kì dị, giống như đang tiến hành một bài diễn thuyến vạn người chú ý, cảm xúc mãnh liệt dâng trào.

"Ha. . ." Mộc Hi Thần thực sự không kìm được, ho nhẹ một tiếng, ngiêng đầu cười, hắn đột nhiên nhận ra, đã trải qua tận thế rồi mà cô gái vẫn còn ngây thơ như vậy, không thể không nói đây cũng là một loại thiên phú.

"Giúp đỡ lẫn nhau a. . ." Mộc Hi Thần sờ sờ cằm, "Trợ giúp chỉ tồn tại trong hai loại tình huống, cái thứ nhất là bạn bè, cái thứ hai là có lợi ích thúc đẩy."

"Nếu nói là bạn bè, tôi ngược lại là nguyện ý không có loại ràng buộc này, thế nhưng là tôi cùng các người chẳng qua mới gặp mặt lần đầu, không tính là bạn bè gì, nếu nói là loại thứ hai thì các người cho tôi được cái gì đáng giá để tôi giúp đỡ đây?"

Mộc Hi Thần hất cằm, từ trên xuống dưới liếc xéo Trần Vũ Vi, ánh mắt tựa như vạn cân cự thạch ép thẳng tới làm Trần Vũ Vi hít thở không thông, "Đã thế các người với tôi mà nói là không có tác dụng, cũng không có cái gì đáng giá để lợi dụng cả, lại nghĩ muốn lấy chỗ tốt từ tôi, vậy thì cái này không phải là "giúp đỡ lẫn nhau" nữa, mà là mặt dày vô sỉ *cường thủ hào đoạt*, cô nói xem có đúng không?"

*…* : nghĩa là dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cướp lấy thứ mình muốn, cái này ta thường thấy ở nam chính bá đạo ngôn tình.

Mỗi chữ Mộc Hi Thần nói ra thì mặt Trần Vũ Vi liền trắng đi mấy phần, đến cuối cùng, cô tựa như bị người ta vả thẳng vào mặt, trên mặt là đủ loại màu sắc xanh đỏ đan xen nhau, há miệng còn muốn giải thích cái gì đó, nhưng Lưu Nguyên đã kịp thời chạy tới kéo cô ta vào trong ngực, "Được rồi, Vũ Vi, đừng nói nữa!"

Lần đầu tiên, Lưu Nguyên dùng giọng điệu ra lệnh với cô, điều này càng khiến cô cảm thấy vô cùng ủy khuất, "Lưu đại ca, em cũng là vì muốn tốt cho mọi người, anh ta. . ."

Lưu Nguyên cuống quít che lại miệng cô ta, thậm chí còn đối với sự lỗ mãng của cô sinh ra một tia bất mãn.

Anh vốn còn nghĩ tới mời cái người con trai này gia nhập đội ngũ của bọn anh, nhưng hiện tại hiển nhiên là không thể nào, phàm là cường giả đều không có cách nào chịu đựng cái dạng ràng buộc hắn như này, anh chưa từng giống như bây giờ trực diện cảm nhận được sự ngu xuẩn cùng thiển cận của đội viên mình.

Ngay khi hai người họ trở lại chỗ ngồi không lâu, thì thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Mộc Hi Thần từ bên kia truyền đến, "Vị tiểu thư này thật sự là thiện tâm, như vậy chắc sẽ suy xét đến, nguyện ý đưa miếng lạp xưởng hun khói trong tay đi tiếp tế cho những đứa bé nhỏ yếu kia, cái đó so với bánh quy của tôi ăn ngon hơn nhiều."

Hắn cười mỉa mai, cái cô gái này mặc dù là người bình thường, nhưng hiển nhiên là được chiếu cố quá tốt, cái lạp xưởng hun khói kia, ở hiện tại có thể so sánh với các mặt hàng xa xỉ phẩm.

Hăn vừa dứt lời, tầm mắt mọi người liền tập trung vào tay Trần Vũ Vi, nơi đó đang lẳng lặng nắm một nửa cái lạp xưởng đang ăn dở, mặc dù đã không còn quá tươi mới, nhưng là mùi thơm đặc trưng vẫn thoang thoảng tỏa ra, không ít người đều âm thầm nuốt nước miếng.

"Tôi tại sao phải. . ." Trần Vũ Vi hoảng sợ trừng lớn mắt, đưa tay ra sau lưng như kẻ trộm, nhìn ánh mắt của mọi người ngày càng nóng bỏng, cuối cùng mới thấy sợ hãi, lắp bắp nói, "Tôi. . . nửa cái này. . ."

"Đồ của Trần tiểu thư rõ ràng so với chúng ta tốt một chút, cô tâm địa Bồ Tát, nhất định không đành lòng nhìn con tôi chết đói đi."

"Đúng vậy a, như cô đã nói, lúc này chúng ta không phải nên giúp đỡ lẫn nhau. . ."

"Tỷ tỷ, chị có thể cho em cái kia có được hay không? Em dùng cái bánh quy này đổi với chị. . ."

Trong lúc nhất thời, đám người mồm năm miệng mười vây quanh cô, Lưu Nguyên mặc dù có tâm hỗ trợ, nhưng tư tưởng đạo đức đã *thâm căn cố đế* của anh vẫn là khiến anh không có cách nào đối những người bình thường này xuống tay.

*…* : Ăn sâu vào, không lay chuyển được.

Vòng vây càng ngày càng nhỏ, mắt thấy sắp bị đẩy vào góc tường, Lưu Nguyên lại không có ý định ra tay giúp đỡ, Trần Vũ Vi chỉ có thể nhịn đau, nước mắt lưng tròng mà đưa lạp xưởng hun khói trong tay đưa ra, nghiến răng nghiến lợi, kém chút thì cắn nát răng mình.

Đám người này đúng là lấy oán trả ơn! Cô vừa rồi là đang giúp mấy kẻ này tranh thủ lợi ích, còn bọn chúng thì sao?

Thế mà quay người liền cướp đồ ăn của cô?

Đợi tới thời điểm cô nhớ ra tên thủ phạm đã làm mình mất miếng ăn, thì đã không thấy bóng dáng của hắn trong góc đâu, thậm chí bọn họ còn không ý thức được hắn rời đi lúc nào.

Mộc Hi Thần đi trên con đường tràn đầy tang thi, thực sự cảm thấy những những mùi hôi tanh này so cái không gian chật hẹp kia thoải mái hơn rất nhiều .

Quả nhiên, thứ đáng sợ nhất, là lòng người. . .

Trong tay của hắn đang cầm một thanh đao gió, độ dài ngắn có thể tùy ý điều chỉnh, khi hắn phát hiện dị năng mình thức tỉnh chính là Phong, thì hắn cũng đã bắt đầu suy nghĩ đến cách sử dùng nó như thế nào.

Chất lượng và mật độ của gió cực nhẹ, dễ dàng tiêu tán, chỉ cần có đầy đủ tốc độ cùng sức mạnh là có thể tạo nên lực sát thương rất lớn, so với dị năng giả hệ Phong bình thường thích dùng gió xoáy, hắn lại thích cái loại đao gió này, đây là thứ hắn tự sáng tạo ra, nó hiển nhiên là rất hợp tâm ý hắn.

Có thể thoải mái chém gϊếŧ, giống như cắt dưa hấu, chỉ cần giơ tay chém xuống, lang thang khắp mọi ngõ ngách, đi trên ranh giới giữa sinh và tử, loại cảm giác không bị ràng buộc lại không cần phải cố kỵ điều gì khiến hắn ngây ngất, thỏa thích phóng thích nội tâm ở sâu bên trong mình, càng có thể nhờ vào đó mà che giấu những tưởng niệm mà thi thoảng thoát ra.

Ngày hôm nay, sau khi Mộc Hi Thần gϊếŧ 7, 8 con tang thi cấp 2, ngồi một góc nghỉ ngơi, uống một ngụm nước từ trong không gian, lại đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh lạ thường. Xuyên Nhanh Chi Pháo Hôi Vả Mặt Thành Thần - chương 18 : Truyền thuyết tận thế (3)

Hắn ngẩng đầu, phát hiện một con tang thi cấp 3 đứng cách hắn không xa khoảng trăm mét, chỉ là toàn thân con tang thi kia rất sạch sẽ, trên thân mặc một bộ đồ rằn ri có chút tổn hại, một đầu đai lưng phác hoạ ra vóc dáng gần như hoàn mĩ của hắn.

Dáng dấp khuôn mặt của hắn phi thường thô kệch, đường nét lạnh lẽo cứng rắn, xem ra khi còn sống chính là kiểu người nghiêm túc thận trọng lại có cương vị cao, cũng không biết là chết thế nào.

Mộc Hi Thần hiện tại là đỉnh phong cấp 2, lúc nào cũng có thể đột phá cấp 3, nếu là đấu cùng con tang thi này, muốn toàn thân thoát ra cũng không khó, chỉ là khẳng định sẽ chịu chút tổn thương.

Điểm mấu chốt nhất là hắn không có cảm nhận được sát khí từ trên người nó.

Nói đến cũng buồn cười, thèm khát máu thịt vốn chính là thiên tính của tang thi, ý nghĩa sự tồn tại của bọn chúng chính là không ngừng săn bắt máu thịt mới mẻ để thỏa mãn mình, thế nhưng con tang thi này lại không có sát ý. ???

Mộc Hi Thần khịt mũi, tiện tay ném đi bình nước đã uống gần hết, nhảy mấy cái liền biến mất.

Qua thật lâu, con tang thi kia mới giật giật thân mình, bước từng bước cứng ngắc về phía chỗ hắn vừa ngồi, duỗi ra móng vuốt sắc bén vặn mở nắp chai, đem mấy giọt nước còn sót lại cuốn vào miệng.

Sau đó cái bình rơi xuống đất, nó bỗng nhiên co lại như một quả bóng, cảm giác huyết dịch toàn thân từ trên dưới như một lần nữa lưu động, cơn đau dữ dội làm nó gào thét một cách đau đớn, qua thật lâu sau mới dần dần bình ổn lại, dưới đất đã có một bãi nước đen ngòm.

"Tìm. . . Chờ. . . Anh. . ." Cổ họng liên tiếp phát ra những âm tiết không thể giải thích được, đến nó cũng có chút kinh ngạc sờ sờ vào cổ họng mình, quay đầu nhìn về hướng Mộc Hi Thần rời đi, trong mắt loé lên sự kiên định, lặng lẽ đi theo.

Tác giả có lời muốn nói : Tại sao cái thế giới thứ hai lại là tận thế à? Vì để cho Tiểu Mộc Mộc có thể thống khoái chém gϊếŧ một phen, giải tỏa một chút uất khí, phóng thích một chút oán hận đối với Chủ Thần cùng nỗi nhớ nhung nho nhỏ về anh công, miễn cho hắn không cẩn thận nín nhịn quá lâu, trở thanh biếи ŧɦái, vậy liền hỏng ~~(*^^*)