Chương 17 : Truyền thuyết tận thế (2)

Bước vào gara, trông thấy một hàng xe thể thao đẹp đẽ, Mộc Hi Thần có chút thích thú nhếch môi, nhìn rất đẹp đó, nhưng loại siêu xe có gầm thấp như vậy, tại tận thế thây ma hoành hành thì e rằng sẽ thành trở ngại, còn không bằng việt dã.

Nghĩ đến xe việt dã, vừa nghĩ đến liền lấy điện thoại ra gọi mấy cuộc, chậm nhất là ngày kia là có hàng, làm hắn không khỏi xuýt xoa cảm khái một tiếng, quyền thế thật là mê người a! Khó trách nhiều người vì nó mà kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Bây giờ cách tận thế còn có ba ngày, nhưng Mộc Hi Thần lại không có gấp rút đi thu thập vật tư, bởi vì tập đoàn của mẹ hắn - Hứa Uyển là hai cái siêu thị lớn nhất thành phố, bên trong chứa hầu hết các vật dụng cần thiết cho cuộc sống.

Cũng chính là dựa vào những vật tư này, nguyên chủ mới có khả năng một đường che chở Thẩm Thanh Liên, theo lý thuyết, Hứa Thư Uẩn dáng dấp cũng không tệ, đối với nữ chính lại si tình, có thể coi là yêu nhất, đủ khả năng được thu vào hậu cung.

Thế nhưng Thẩm Thanh Liên trong lòng có quỷ, sợ hãi có một ngày bị hắn phát hiện bí mật miếng ngọc hắn cho mình, cho nên đã xuống tay cắt lưỡi của hắn, đưa vào “Mị sắc” làm thiếu gia, cuối cùng bị những cường giả kia chơi chết trên giường.

Lấy oán trả ơn không gì hơn cái này đi, nếu như không có nguyên chủ, một cô gái yếu ớt như Thẩm Thanh Liên, trước khi phát hiện ra bí mật trong miếng ngọc căn bản không có khả năng an toàn đến thành phố B còn kết bạn được với những cái “Mỹ nam định mệnh” kia.

Huyền thoại tận thế sao?. . .

Mộc Hi Thần phì cười, đúng là một trò cười mà! Hắn muốn xem xem, không có miếng ngọc cô ta trở thành huyền thoại như thế nào.

Trước tận thế nổ ra một ngày, Mộc Hi Thần liền rời khỏi biệt thự, hắn không có muốn tương lai bị nữ chính quấn vào thân, tận thế nha, cũng nên hưởng thụ một chút!

Ngày 26 tháng 12 năm 20XX, một trận mưa thiên thạch rơi xuống trái đất, mặt trời dần dần biến mất và một mặt trăng treo lơ lửng trên không trung, phát ra thứ ánh sáng quỷ dị mà cũng cực kỳ đáng sợ, bao trùm toàn bộ thế giới trong sự bất lực cùng trong tuyệt vọng.

Một vật chất kì lạ phát ra từ thiên thạch, lan tràn đến mọi ngóc ngách, toàn nhân loại, một giây trước còn nói cười vui vẻ hưởng thụ cuộc sống, một giây sau liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Không có ai biết đây là chuyện gì, cũng không người nào biết giải quyết như thế nào, chỉ chờ những người kia tỉnh lại thì thế giới sẽ hoàn toàn thay đổi.

“Chồng, chồng, anh làm sao vậy? A! Đừng tới đây, đau quá. . .”

“Bố mẹ, hai người làm sao vậy? Bố?”

“Bảo bảo, mẹ yêu con, mẹ yêu con lắm, vì vậy chúng ta cùng chết đi con!”

“Ca! Anh nhanh bỏ dao xuống, đó là mẹ!”

“. . .”

Nháy mắt, xác chết nằm la liệt khắc nơi.

Trong những người tỉnh lại, một số đã kích phát được dị năng, một số người trong thân thể lại có khả năng miễn dịch nên mới không đến mức biến thành tang thi, nhưng vẫn chỉ là người bình thường, thế nhưng cũng có rất nhiều người biến thành loại quái vật ăn thịt người, là thứ xác sống thối rữa, miệng chảy đầy nước dãi cùng con mắt đỏ ngàu.

Họ không còn được gọi là con người nữa, không có ý thức, không có hô hấp và nhịp đập, thậm chí ngay cả vẻ bề ngoài của con người cũng không có cách nào duy trì, chỉ còn lại thú tính cùng khát vọng đối với máu thịt tươi sống.

Máu thịt văng khắp nơi, tứ chi bay tứ tung, một bữa tiệc ăn thịt người cứ như vậy mở ra, một giây trước còn người sống sờ sờ, một giây sau liền trở thành thức ăn của tang thi, thậm chí nhiều người còn chết trong tay người thân yêu nhất của mình.

Trốn không thoát, tránh không xong, nhưng cũng không thể xuống tay với họ được.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, đâu đâu cũng là tiếng la hét, than khóc, dù oán hận thế giới này bất công cùng không cam lòng không muốn chết như nào cũng không thể thay đổi được sự thật này.

Chỉ có thể nghĩ hết tất cả biện pháp để sống sót, muốn sống thì phải gϊếŧ.

Dù cho đó đã từng là ai, chỉ cần biến thành tang thi, thì cũng trở thành kẻ thù của mình.

Càng ngày càng nhiều người có nhận thức như vậy, vì vậy sau cơ hoảng loạn ban đầu, những người may mắn sống sót bắt đầu không ngừng tìm kiếm bạn đồng hành, tập kết với nhau tạo thành các tiểu đổi.

Phảng phất chỉ có tập hợp một chỗ, nhờ vào đó mà có thể có hi vọng cùng dũng khí để tiếp tục bước tiếp.

Sau ba tháng, đã có một tổ đội nhỏ có chút lực lượng tiến về căn cứ lớn nhất thành phố B cũng là căn cứ hi vọng sống lớn nhất. Lưu Nguyên chính là đội trưởng của tổ đội dị năng giả đó, dị năng giả hệ Hỏa cấp hai, dưới tay anh ta còn có hơn mười dị năng giả cấp một cùng gần ba mươi người bình thường.

Ngày này, bọn họ đang chuẩn bị tiến vào một siêu thị, lại không nghĩ rằng bên trong đã bị một con tang thi biến dị cấp hai chiếm đóng, chẳng qua mới có ba tháng mà tang thi cũng đã tiến hóa nhanh chóng như vậy.

Mà lại bởi vì tang thi so với con người mạnh hơn một chút, cho nên cơ hồ phải dùng một nửa đội viên mới miễn cưỡng giữ chân được con tang thi cấp hai này.

“Lưu đại ca, chúng ta làm sao bây giờ? Em sợ quá. . .” Bên cạnh đó một cô gái cẩn thận từng li từng tí kéo ống tay áo anh, một khuôn mặt lấm tấm những vết bẩn cũng không khó nhìn ra đó là một mỹ nhân.

Cô tên là Trần Vũ Vi, chỉ là một người bình thường, nhưng là bởi vì dung mạo khá xinh đẹp, cho nên được Lưu Nguyên bảo hộ dưới cánh chim, cũng coi là người che chở đồng thời cũng là người theo đuổi cô.

“Không có chuyện gì đâu, Vũ Vi.” Lưu Nguyên nắm lấy bàn tay run rẩy của cô, tận lực để ngữ khí của mình bình ổn xuống, thấp giọng dặn dò nói : “ Chờ chút nữa chúng tôi sẽ cầm chân nó, em theo mọi người đến cửa sau thoát ra ngoài, nào, đến, thanh đao này cho em, thế giới này quá loạn, em cầm lấy phòng thân, chờ tôi ra ngoài liền sẽ đến tìm em!”

Lưu Nguyên có chút lưu luyến không rời sờ sờ mặt Trần Vũ Vi, khả năng cao đây có thể là lần duy nhất hắn vượt qua khuôn phép, tại mạt thế nơi mà đạo đức con người đã không còn tồn tại, anh đem cô gái này xem như nữ thần mà đối đãi, cho nên xưa nay không dám khinh bạc nửa phần.

Nhưng giờ đây, trước sự uy hϊếp của tử vong cùng nỗi đau chia ly, rốt cuộc không thể kìm nén được mà nhẹ nhàng in lên môi cô một nụ hôn, sau đó xoay người xông ra ngoài, trên tay bắn ra quả cầu lửa, đánh vào tang thi nhưng lại chỉ là thiêu cháy được một phần thịt thối rữa của nó, còn lại không có tạo thành bất kỳ tổn thương đáng kể gì.

Trước mắt trong đội ngũ anh chính là dị năng giả mạnh nhất, nhưng lại ngay cả ngăn cản cước bộ của nó thôi cũng không làm được, mắt thấy tang thi sắp vọt tới, trên người dị năng đã cạn kiệt, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, một trận gió nhẹ lướt qua, đau đớn trong dự đoán không có đến, Lưu Nguyên ngừng thở, cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy nửa người tang thi đang nằm trên mặt đất và cái đầu thì đang lăn lông lốc ở hướng khác.

Hắn không khỏi ngơ ngác ngẩng đầu, dưới ánh mặt trời rực rỡ, từ xa nhìn thấy một bóng hình đang dần dần tiến lại gần.

Có chút chói mắt mà nheo mắt lại, theo người kia dần đi đến, thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là một đôi chân thon dài thẳng tắp, bọc bên ngoài đôi chân đó là một chiếc quần tây và một đôi bốt da màu đen, hướng lên nữa thì là một thân áo sơ mi đen bó sát, bên ngoài khoác một kiện áo da sát người, càng phác hoạ ra dáng người tuyệt đẹp của cậu.

Thời điểm thấy mặt của cậu, Lưu Nguyên triệt để nín thở, đây là một người con trai cực kỳ đẹp, lông mày dài, mũi cao, môi mỏng, chỉ là khí chất của trên người cậu thực sự quá lạnh lùng, rõ ràng là một bộ quần áo bình thường, nhưng ở trên người cậu lại tạo ra một loại cảm giác sắc bén như thanh đao.

Người con trai này thực sự quá mức mê người.

Mộc Hi Thần đi tới, tùy ý quét mắt nhìn đám người này, nhưng không có dự định mở miệng, hơi cúi người, không biết cầm thứ gì trên tay mà dùng sức vẩy nhẹ một cái, liền ném ra một viên kim cương hình thoi màu xanh lam trong suốt.

Tang thi mặc dù rất mạnh, nhưng con người cũng không phải không có chút đường sống nào, cái thứ được tìm thấy trong đầu của tang thi được gọi là “Tinh hạch”, có thể giúp nâng cao dị năng, tăng thực lực của dị năng giả lên.

Cho nên mặc dù tang thi rất đáng sợ, nhưng con người lại không có một mực tránh né bọn chúng, ngược lại còn muốn chủ động xuất đầu chiến đấu với chúng để có thể mạnh hơn.

Kẻ đi săn cùng con mồi, hai vị trí không bao giờ cố định, ai cũng có thể trở thành kẻ đi săn, đồng thời, ai cũng đều có thể trở thành con mồi.

Cho nên thay vì nói đây là “tai họa”, Mộc Hi Thần càng thích gọi nó là “chọn lọc tự nhiên” hơn, kẻ yếu bị đào thải, lưu lại đều là người có gen tốt nhất, mới có thể tiếp tục tồn tại, vô luận là phương diện nào, dù là trí lực hay thể lực, những người còn lại đều sẽ là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, cho dù là người bình thường không có dị năng, nếu như có đầu óc, cũng không nhất định sẽ bị đào thải.

Lưu Nguyên mắt thấy người con trai kia nghênh ngang tiến vào siêu thị, mấp máy môi chỉ có thể mang theo đội viên đuổi theo, nhưng điều anh để ý nhất chính là vũ khí của cậu.

Có thể mở đầu một con tang thi cấp hai, nhất định không phải là một con dao bình thường, thế nhưng anh không có nhìn thấy bất kỳ vũ khí nào từ trên người cậu, ngay cả lúc cậu móc ra tinh hạch, cũng chỉ thấy được thứ gì đó lóe lên trong tay cậu rồi biến mất.

Trăm mối nghi hoặc không có cách giải thích, Lưu Nguyên chỉ có thể từ bỏ, cũng may là còn sống, trước mặt chính là một siêu thị, nghĩ đến chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa thôi.

Nhưng điều làm người tuyệt vọng chính là, trong siêu thị cái gì cũng không có, tất cả kệ hàng đều trống rỗng, thậm chí ngay cả một bao mì ăn liền cũng không có, trên mặt đất đều là bụi, chỉ có dấu chân của bọn họ, xem ra thật sự là đã một thời gian dài không có người đến.

Nỗi tuyệt vọng bao phủ khắp mọi người, mấy tháng nay thân thể của bọn họ sớm đã suy kiệt không chịu đựng nổi, tinh thần suy sụp, lúc nào cũng có thể sụp đổ.

Ngay hôm nay, bọn họ đã hi sinh gần một nửa đội viên, vốn tưởng là còn có hi vọng sống sót, thế nhưng lại chỉ là *công dã tràng*!

*…* :dã tràng xe cát biển đông, nhọc nhằn mà chẳng làm nên trò chống gì.

Việc này làm sao họ có thể chấp nhận? !

Đám người dần dần náo loạn, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác đỏ lên tiếng, chỉ tay về hướng Mộc Hi Thần mắng to, “Là cậu! Nhất định là cậu đã lấy hết tất cả! Cậu đến trước chúng tôi, chắc hẳn là do cậu! Cậu cái người này làm sao lại tàn nhẫn như vậy, chúng tôi chỗ này còn có người già cao tuổi và trẻ nhỏ gào khóc chờ cho ăn, cậu lại vì ích kỷ của bản thân mà làm ra loại việc táng tận lương tâm không bằng súc vật! Tôi cảnh cáo cậu, mau giao đồ vật ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Mộc Hi Thần thản nhiên ngồi trong góc, giống như xem kịch mà nhìn bà già kia khóc lóc om sòm, nhếch môi châm chọc.

Chỉ cần nhìn vào hai con mắt chuyển động không ngừng của bà già kia liền biết bà ta đang đánh chủ ý gì, chưa kể khi hắn đi vào thì nơi này đã trống không, mà giả sử nếu hắn lấy đi chăng nữa thì đã như thế nào?

Kẻ mạnh mới có thể sinh tồn.

Xem ra qua ba tháng tận thế, bọn họ vẫn chưa học được điều này, chẳng qua ...

Ánh mắt hắn đảo qua Lưu Nguyên đang đứng phía trước, đám người này rõ ràng chính là được bảo hộ quá tốt, hay là mấy kẻ này cho rằng hắn chỉ gϊếŧ tang thi không dám gϊếŧ người?

Ai cho bọn chúng mặt mũi lớn như vậy!

Mộc Hi Thần khẽ nâng tay, không ai nhìn thấy hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy người phụ nữ kia lại gào lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch ngã trên mặt đất, ngón tay vừa chỉ vào hắn không tiếng động rơi trên mặt đất.